Mái tóc đỏ rối bời của Mục Thiều lắc qua lắc lại. Hắn chốc chốc lại kiệt lực rêи ɾỉ
:"Ta đói... Đói quá. Chóng mặt nữa, nghỉ chút đi..."
Thanh Mai Thiên Ẩn thoáng nhìn sắc trời, cân nhắc cho lạc đà tiến lên vài bước thấp giọng khuyên
:"Thư Di, mặt trời sắp lặn. Hay tìm chỗ nghỉ trước đã. Cũng không cần về gấp như vậy."
Đúng là Thư Di vốn còn muốn về Ngọc Thánh điện trong ngày, cuối cùng dưới sự khuyên bảo liền bỏ ý định này đi. Thay đổi lối suy nghĩ khác, tránh cho Mục Thiều yếu ớt hẻo giữa đường.
Ngay khi sắc trời vừa tối, bốn người tìm được một ốc đảo nhỏ dùng để nghỉ chân của các đoàn lữ hành ngang qua sa mạc.
Mục Thiều vừa nhác thấy hồ nước liền chạy qua, vẫn trong tư thế bị trói mà nhảy xuống nghịch nước.
Thanh Mai Thiên Ẩn liếc một cái liền dời tầm mắt, mặc hắn vùng vẫy.
A Ngu dáng người thẳng tắp, nhưng giữa hàng lông mày lại hiện lên vẻ mệt mỏi, có chút mơ mơ màng màng sắp ngủ.
Chuyển vùng khí hậu liên tục trong mấy ngày như thế, cơ thể chưa kịp thích nghi nên rất dễ mệt mỏi.
Thư Di tự nhiên hiểu rõ điều này, lấy vải mềm cùng thảm trong hành lý sắp xếp một chỗ ngồi cho y.
Sự săn sóc này của nàng khiến cho tâm tình A Ngu tốt lên không ít, từ độ cong nụ cười cũng cảm thấy mùi vị ngọt ngào.
Loại cảm giác được đối xử đặc biệt này thật sự khiến người ta yêu thích.
Nam nhân từ từ ngồi xuống, dựa lưng vào thân cây.
Thư Di nhíu mày, động tác thật cẩn thận khoác áo cho y
:"Nếu ngươi mệt mỏi, cứ ngủ trước một giấc. Ta đi săn yêu thú làm bữa tối."
Thanh Mai Thiên Ẩn nghe nàng nhắc tới thịt liền nuốt nuốt nước miệng, vội vàng nói
:"Ta đi với, săn thú ta cũng giỏi lắm đấy."
Mục Thiều nhịn không được gật đầu phụ hoạ
:"Bắt nhiều một chút, ta ăn khoẻ lắm á!"
Thanh Mai Thiên Ẩn cũng không biết lấy đâu ra tự tin vỗ ngực
:"Bản cô nương bắt cho ngươi hẳn mười con."
Thư Di hơi khom người đứng dậy, dặn dò Mục Thiều để ý A Ngu. Sau đó liền cùng Thanh Mai Thiên Ẩn đi vào phần sâu hơn của ốc đảo.
Nói thật nàng vẫn luôn nóng lòng như lửa đốt muốn quẳng tất cả để chạy đến Thổ Ly tìm người.
Nghe đồn quỷ y trong thung lũng phải dùng từ xinh đẹp để hình dung, mỗi một ngũ quan đều tinh xảo giống như búp bê.
Rõ ràng là một mỹ nhân tuyệt thế thanh thuỷ phù dung, nhưng vẻ cách hành nghề quỷ dị cùng tình yêu bất tận của hắn với xác chết lại khiến lòng người phải rét lạnh.
Cũng không biết hệ thống muốn nàng tìm chỗ ở của tên không bình thường ấy làm gì.
Trên đường Thư Di rất nhiều lần định đào thoát đội ngũ, nhưng cứ bị ánh mắt của A Ngu nhìn chăm chú là không biết tại sao lại đổi ý.
Tu luyện nhiều năm như vậy, sự nhẫn nại của nàng, người thường không thể nào so được.
Trưa mai là đến được Ngọc Thánh, hiện tại A Ngu lại không để ý. Tính toán thời gian, là thời điểm thích hợp nhất để chuồn.
Thư Di lặng yên không chút tiếng động mà di chuyển. Sau khi đảm bảo ra ngoài phạm vi nghe được mới gật đầu với Thanh Mai Thiên Ẩn, hạ giọng nói giản lược tình huống.
Ý muốn rời đi rất rõ ràng.
Lại dặn thêm sau khi mang Mục Thiều đưa cho Vu Thủy, nhất định phải mang A Ngu ăn toàn về đến Toả Nguyệt lâu.
Thanh Mai Thiên Ẩn ăn hối lộ vài thứ từ Thư Di, rất nhanh liền đồng ý.
Thư Di lặng yên không một tiếng động rời khỏi ốc đảo.
Với năng lực của nàng, chỉ cần nửa canh giờ đi bộ cũng đã ra khỏi sa mạc, có dùng lạc đà hay ngựa cũng khó mà theo kịp.
_
Hơn một canh giờ sau.
Mục Thiều ngồi nghịch lá cây trên đất, lại thảo luận nhân sinh với mấy con côn trùng một cách vui vẻ.
Nam nhân ngồi cạnh thân cây vẫn luôn lặng lẽ quan sát đột nhiên lên tiếng, thanh âm lười biếng, tựa hồ sắp ngủ
:"Im lặng."
Mục Thiều bĩu môi, dịch người ra chỗ xa hơn, tiếp tục giao lưu cùng cây cỏ.
Lúc này, Thanh Mai Thiên Ẩn cũng xách theo mấy con cá nhỏ và yêu thú trở về.
A Ngu ở trên người đối phương quét quét, tò mò hỏi
:"Thư Di đâu?"
Hắc y nữ tử hơi mỉm cười, tự nhiên đáp
:"Nàng ta bảo muốn săn thêm một lúc nữa. Bảo chúng ta bắc bếp nướng chỗ này trước."
A Ngu nhướng mày, đột nhiên thay đổi sắc mặt
:"Không ai trong chúng ta biết nấu ăn."
Mục Thiều cũng mờ mịt nhìn sang.
Sắc mặt Thanh Mai Thiên Ẩn mất tự nhiên trong một cái chớp mắt, nhưng thực mau liền bị nàng che giấu.
Đôi mắt nữ tử xoay chuyển, ngay sau đó nhấp môi cười
:"Thì cứ bỏ vào lửa đốt chín là được mà."
A Ngu cau mày, chống người ngồi dậy
:"Ngươi nói dối quá tệ."
:"Khai thật đi." Nam nhân sắc mặt trở nên vô cùng khó coi, hiện vẻ không kiên nhẫn.
Áp lực khủng bố từ tứ phía vây lại, đè nặng lên người.
Thanh Mai Thiên Ẩn sợ đến mức cả người run lên một cái. Đối diện với con ngươi lạnh lùng của y, tức thì bán đứng đồng bọn
:"Nàng ta bảo ta đưa các ngươi về, chính mình chạy đi thung lũng Thổ Ly rồi."
_
Truyện tranh :Vương giả đã chơi đến mãn cấp. Chương 1: