Bên trong biệt viện*
nhỏ yên tĩnh, bởi vì Ân Tịch Ly rất ít khi đi đến nơi này, vì thế mà ở
đây mọi thứ đều có vẻ thanh tịnh và hoang vắng, ngay cả nha hoàn cũng
rất ít khi lui tới.
(* biệt viện: nằm ở chỗ xa nhất.)
Lúc này, Ân Tịch Ly không muốn để cho bất kỳ ai quấy rầy Hạ Thiên, cho nên hắn mới lựa chọn đến đây.
Bốn phía muôn hoa đua nở, cảnh sắc tươi đẹp đến dị thường, hương hoa tràn
ngập khắp sân, cho dù đã là cuối thu nhưng nơi đây, mọi thứ vẫn ngập
tràn xuân sắc.
Cảnh đẹp như thế nhưng Ân Tịch Ly cũng không có
tâm trí nào mà thưởng thức, Hạ Thiên đang nằm trong lòng hắn vẫn luôn mơ mơ hồ hồ, cái gì cũng không rõ, chỉ biết là, nàng sắp chết, còn là bị
lửa thiêu mà chết, lúc này thân thể của nàng, nóng đến đáng sợ.
Ân Tịch Ly bế nàng vào bên trong hồ nước nóng, mặc dù nước trong hồ ấm áp, nhưng đối với Hạ Thiên mà nói chính là một dòng nước mát, cảm giác lành lạnh khiến cho nàng thoải mái thở nhẹ ra một tiếng.
Chẳng qua là nàng đã hoàn toàn mất đi ý thức, giống như một con búp bê vải, cho dù
Ân Tịch Ly có kêu như thế nào thì nàng cũng chỉ cúi đầu, cánh tay gắt
gao túm chặt lấy Ân Tịch Ly: “Đừng. . . . .Đừng chạm vào ta. . . . .”
Nàng nhỏ giọng lẩm bẩm, bộ dạng yếu ớt, thế nhưng lại không hề biết rằng,
chính bản thân mình đang gắt gao túm chặt cánh tay Ân Tịch Ly chứ không
phải là do hắn chạm vào nàng.
“Hạ Thiên, Thiên nhi. . . . . Sau
này ta gọi nàng là Thiên nhi được không. . . . .?” Ân Tịch Ly ôm nàng,
hắn biết loại xuân dược này không có thuốc giải, chỉ có thể sử dụng một
cách duy nhất, cũng chính vì thế mà ngay từ lúc đầu hắn mới ngăn cản,
không cho Ân Dã Thần tới gần nàng một bước.
Bởi vì hắn có thể nhìn ra được, Ân Dã Thần đối với nàng, cũng có cái loại tâm tư này.
Dã Thần cũng thích Hạ Thiên.
Nhưng Hạ Thiên chỉ có thể là của hắn, hắn sẽ không để cho bất kỳ kẻ nào chạm vào nàng, kể cả Ân Dã Thần!
Ánh trăng treo ngoài cửa sổ, những tán cây lắc lư.
Bên trong khung cửa sổ, sa đăng [1] màu vàng nhạt nhu hòa, chính giữa có
một đốm lửa đỏ rực, chiếu sáng bốn phía, len lỏi đến cả những góc tường u ám.
Ống tay áo trên người Hạ Thiên bị kéo lên, đôi mắt của Ân
Tịch Ly không hề che giấu lửa tình nóng bỏng, nóng bỏng giống như cơ thể của nàng vậy, nhưng hắn cũng cảm thấy có chút thất vọng, lúc này, trong mắt Hạ Thiên không hề có hắn, hay nói đúng hơn là, trong mắt nàng không hề có tiêu cự, nói cách khác, bây giờ nàng cũng không biết mình đang
làm cái gì, cũng không biết mình đang làm cái gì với ai, mọi hành động
của nàng lúc này, tất cả đều là theo bản năng mà thôi, điều này làm cho
hắn cảm thấy thất vọng.
Dưới tình huống nàng không biết bản thân
mình là ai mà lại làm cái chuyện phu thê ân ái này, hắn thật sự không
biết sau khi nàng tỉnh dậy thì sẽ có vẻ mặt như thế nào nữa?
Nàng sẽ tức giận hét lớn một tiếng rồi mắng hắn là đồ sắc lang, hay là sẽ
khóc rống lên, bảo hắn lại khi dễ nàng, sau đó lại đá hắn một cước ra
khỏi cửa?
Ân Tịch Ly cảm thấy suy nghĩ của mình có chút buồn
cười, nhưng mà những chuyện đó chẳng phải là những chuyện mà nha đầu kia vẫn thường làm đó sao?
Nàng không biết hắn là ai cũng không sao, không biết bản thân mình đang làm cái gì cũng không sao cả, chờ nàng
tỉnh dậy, hắn nhất định sẽ dùng thân thể để nói cho nàng biết một lần
nữa, rằng bọn họ đã vượt qua đêm nay như thế nào.
Ân Tịch Ly
cười, khóe môi nhếch lên thành một đường cong tà mị, dung nhan tuyệt mỹ
kinh động lòng người, ngay cả đất trời cũng mất đi sắc thái.
Hạ
Thiên mơ mơ hồ hồ có cảm giác mình đang ở một nơi rất lạnh, nàng cũng
không biết bản thân mình đang ở nơi nào, cũng không biết mình đang làm
gì, chẳng qua là nàng cảm thấy thật thoải mái, vô cùng thoải mái, giống
như cảm giác bị thiêu đốt đã chẳng còn nghiêm trọng như trước nữa, cho
nên nàng không muốn rời khỏi cái nơi mát mẻ dễ chịu này, đôi tay gắt gao túm chặt nơi nào đó của ai kia, dúi đầu cọ cọ vài cái.
Ánh mắt
của Ân Tịch Ly trở nên tối sầm, lại có chút không thể kiềm chế được, hắn đưa tay nâng sau gáy nàng, cổ họng khẽ gầm nhẹ, thanh âm giống như bị
đè nén đã lâu, sau đó hắn cúi đầu, khẽ hôn lên đôi môi nàng.
Trong hồ nước nóng, hai thân thể kề sát nhau, giống như đã từng quen biết,
trong một lúc nào đó, bọn họ cũng đã từng ở nơi này, thân mật đến như
vậy.
Ánh mắt của Ân Tịch Ly khẽ cười, ôm chầm lấy cái cô gái nhỏ
giống như trẻ con kia vào trong ngực, quần áo rơi rớt nổi lềnh bềnh bên
trong hồ nước, cũng không thể nhìn rõ đâu là quần áo của nàng, đâu là
quần áo của hắn.
“Nha đầu. . . . .mặc kệ nàng có biết hay không. . . . .” Hắn khẽ hôn lên vành tai của nàng, nhẹ giọng nói: “Ta vẫn muốn
nói cho nàng biết. . . . .nàng. . . .cái con mèo nhỏ này. . . . .đã cướp đi trái tim của bổn vương mất rồi. . . . .”
Sau khi hắn nói xong, Hạ Thiên cảm thấy lỗ tai mình nhột nhột, có cảm giác
như ai đó đang nói bên tai mình, nhưng độc tính của loại xuân dược này
khiến cho nàng tạm thời mất đi thính giác, không thấy được gì cả, cũng
chẳng nghe thấy bất cứ âm thanh nào, đến cả đầu óc cũng tạm ngừng hoạt
động, cả người mơ mơ hồ hồ không biết đang trôi dạt ở nơi đâu.
Nước trong hồ bắn lên tung tóe, sau khi cơ thể của Hạ Thiên ngâm trong dòng
nước mát được một lúc, lại bắt đầu cảm thấy nóng lên, hơn nữa, lần này
so với lần trước còn nghiêm trọng hơn, khiến cho nàng cảm thấy có phải
là đầu mình đang bốc cháy hay không.
“Nóng quá. . . .cháy rồi. . . .Ngôn Hoan. . . .Đại thúc. . . .cứu ta. . . . .” Nàng dùng sức áp sát
vào người Ân Tịch Ly, không ngừng giãy giụa, cố gắng tìm kiếm cái cảm
giác lạnh lẽo dễ chịu kia, nhưng mà bốn phía đều nóng rực, mọi thứ đều
trở nên nóng bỏng.
Đôi mắt của Ân Tịch Ly xẹt qua một tia sát ý,
nếu không phải vì muốn mau chóng đem Hạ Thiên trở về, thì Hướng Linh
Lung kia, hắn tuyệt đối sẽ không nương tay!
“Ngôn Hoan. . . .Ngôn Hoan. . . .Cậu đang ở đâu? Đại thúc. . . .Huhu. . . . .Các người đang ở đâu. . . . .” Hạ Thiên vùng vẫy điên cuồng, tựa như muốn thoát khỏi cái lò sưởi oi bức này.
Nghe thấy Hạ Thiên lẩm bẩm gọi mình, đôi mắt tràn ngập sát ý của Ân Tịch Ly chậm rãi khôi phục lại bình tĩnh, dịu
dàng nhìn nàng: “Ta ở đây!”
Ta ở đây, chỉ là nàng không biết mà thôi!
Hắn kéo Hạ Thiên vào lòng mình, nhẹ nhàng hôn lên mỗi chỗ trên người nàng,
mà nàng lúc này đã buông lỏng bản thân, để cho hắn và nàng cùng nhau
trầm luân.
Cái cảm giác này đã trở lại! Cảm giác mát lạnh này đã
trở lại rồi, hàng chân mày đang nhíu chặt của Hạ Thiên chậm rãi giãn ra, hai tay lại giống như là đang sờ loạn, theo bản năng áp sát vào Ân Tịch Ly.
Tất cả mọi thứ diễn ra một cách vô cùng tự nhiên, cũng vô
cùng bất ngờ, Ân Tịch Ly hôn lên môi nàng, còn nàng thì lại thoải mái
tiếp nhận, không cam lòng nhận lấy một chút cảm giác dễ chịu ít ỏi này,
nàng còn muốn thật nhiều, thật nhiều hơn thế nữa.
Vì vậy, nàng cũng học theo cách của hắn, hôn khóe môi hắn, hôn khuôn mặt hắn, hôn lên đôi mắt của hắn, rồi lại dời về khóe môi.
“Nha đầu. . . . .Nàng muốn đùa với lửa sao. . . . .” Ân Tịch Ly nhỏ giọng
nói một câu, ngay lập tức lại cảm thấy buồn cười, không đúng, nàng vốn
đã là một ngọn lửa, thiêu đốt hắn không còn sót lại một chút lý trí nào.
Khuôn mặt hắn bịn rịn mồ hôi, nơi cổ họng mơ hồ phát ra tiếng thở dốc, hắn hô hấp một cách dồn dập, phả vào khuôn mặt Hạ Thiên từng ngụm, từng ngụm,
lúc nóng lúc lạnh.
Hắn biết bây giờ nàng không cần làm bước dạo
đầu, lúc này, dịu dàng với nàng càng lâu, chính là đang tra tấn nàng, mà cũng là đang tra tấn hắn.
Không có một tia do dự, hắn nơi lỏng
cánh tay, cả người trầm xuống, ôm thân thể nàng chìm vào trong làn nước, sau đó tiến vào bên trong, Hạ Thiên chỉ cảm thấy nơi nào đó bên dưới
thân mình bỗng nhiên đau nhói, thần trí mơ màng, rốt cuộc đã mất đi một
chút ý thức sau cùng, hoàn toàn giống như một cái tượng gỗ, mặc kệ để
cho người khác điều khiển.
Một giọt lạc hồng bên trong làn nước
chậm rãi tản ra, tựa như đóa hoa mẫu đơn nở rộ, tan vào trong nước, cũng hòa tan vào trong trái tim của ai kia.
Khắp phòng kiều diễm, ánh nến hắt lên, in bóng kéo dài, cảnh vật xung quanh nhẹ nhàng lay động.