Vương Gia Đại Thúc, Người Thật Xấu!

Chương 116: Cha con gặp nhau



Từ trước đến nay, Hoằng Việt và Vũ Trinh đều liên tục xảy ra nhiều cuộc chiến tranh, bảy năm trước, vì muốn giảm bớt tình hình căng thẳng trong quan hệ của hai nước mà hoàng đế Vũ Trinh đã sử dụng biện pháp hòa thân, nhưng mà sau khi hòa thân, hòa bình tiếp tục duy trì được hai năm, sau đó lại xảy ra chiến tranh, mối quan hệ giữa hai nước càng ngày càng trở nên quyết liệt.

Đúng lúc này, Ly vương điện hạ lại nắm giữ ấn soái, leo lên lưng ngựa chủ động xin đi giết giặc, mang theo binh lính xông ra biên quan, giao chiến với Hoằng Việt quốc, trong kinh thành, danh tiếng của Ân Tịch Ly lại càng thêm vang dội, thiên hạ đệ nhất mỹ nam xông ra chiến trường, chỉ có 2 chữ ‘cường hãn’.

Trong quân đội, Ân Tịch Ly tựa như một con hắc mã, thông minh tuyệt đỉnh, dụng binh như thần, không tới một năm đã đánh lui Hoằng Việt quốc, đoạt được mấy tòa thành. Trong vòng hai năm, lại càng tiến đến gần kinh thành của Hoằng Việt quốc, dọa cho hoàng đế của Hoằng Việt quốc phải run lên lẩy bẩy viết một bức thư đầu hàng, chỉ sợ cái mạng già của mình khó mà giữ được.

Vị trí của hắn ở trong quân đội vẫn không thể nào lay chuyển, nhưng chẳng ai biết rằng, sở dĩ hắn tòng quân, chẳng qua là bởi vì muốn báo thù cho một cô gái mà thôi.

Năm đó, nếu không phải bởi vì chuyện hòa thân, nàng làm sao có thể. . . . . .

Đứng giữa thiên quân vạn mã, Ân Tịch Ly khoác trên mình một bộ áo giáp, ngồi trên lưng ngựa, chăm chú nhìn đám mây trắng ở phía chân trời xa xa, lặng lẽ thở dài.

Bảy năm rồi. . . . . . . Nha đầu, rốt cuộc nàng đang ở nơi đâu?

Hắn tìm nàng suốt ba năm ròng rã nhưng cũng không tìm được, dưới cơn thịnh nộ, hắn tự nguyện mang binh xuất chinh, đánh Hoằng Việt giống như đánh chó rơi xuống nước, mà những thế lực của hắn ở kinh thành thì vẫn ngày đêm không ngừng tìm kiếm nàng, vậy mà, bảy năm trôi qua, nàng giống như là đã bốc hơi khỏi thế gian này vậy.

Giống như khi nàng xuất hiện, cũng là xuất hiện một cách đột nhiên, chẳng lẽ bây giờ, nàng cũng đột nhiên biến mất như vậy?

“Điện hạ!” Bên cạnh, một giọng nói bất chợt vang lên, kéo hắn từ trong dòng suy nghĩ trở về hiện tại.

“Ừ!” Ân Tịch Ly quay đầu lại, khẽ liếc mắt nhìn người kia một cái, bên dưới chòm râu quai nón, khóe môi của hắn nhếch lên thành một đường cong.

Ân Tịch Ly nuôi lại chòm râu quai nón để che đi khuôn mặt tuyệt mỹ, hắn vẫn luôn chờ nàng trở về để cạo râu cho hắn một lần nữa.

“Trời sắp tối rồi, phía trước là huyện Lâm An, trong doanh trại của chúng ta có vài vị huynh đệ quê ở huyện Lâm An này, ngài xem thử, hay là tối nay chúng ta dựng trại ở bên ngoài thành, để cho mấy huynh đệ có thể trở về thăm người thân được không?” Phó tướng hỏi.

Ân Tịch Ly nhìn về phía kinh thành cách đó không xa, gật đầu nói: “Ngươi đi thông báo, đêm nay dựng trại bên ngoài thành.”

“Vâng!”

*

Sắc trời dần dần sẩm tối, trong quân doanh có không ít người quê ở huyện Lâm An, vậy nên sau khi nghe lệnh ban xuống, có thể được đặc xá trở về thăm nhà, mọi người ai nấy đều tràn ngập phấn khởi thu xếp đồ đạc rời đi.

Những người ở lại tiễn chân, khóe mắt cũng đỏ lên, đã lâu rồi bọn họ chưa được về thăm nhà, mỗi lần chiến tranh bùng nổ thì ít nhất cũng phải hơn ba bốn năm mới được trở về nhà một lần, bọn họ cũng đã quen rồi.

Chỉ là thói quen đó đã được cất giấu vào sâu trong lòng mà thôi.

“Ly vương điện hạ có lệnh, đêm nay, các huynh đệ có thể vào thành, nhưng không được làm những chuyện hao tổn sức lực và tiền bạc, nửa đêm, trước khi đóng cổng thành thì phải trở về doanh trại để ngủ, ai trái lời sẽ dùng quân pháp để trị tội!”

Từ rất xa, mệnh lệnh của phó tướng truyền đến, trong nháy mắt, tất cả binh lính đều giật mình, nhưng rồi rất nhanh, ai nấy đều nhướng mày vui vẻ, mấy nghìn người đều đồng thanh hô to: “Vâng!”

Tiếng nói vừa dứt, một số người đã không đợi được nữa mà vọt ra khỏi quân doanh, hưng phấn ngẩng cao đầu, khắp thị trấn nhỏ bé bỗng trở nên vô cùng náo nhiệt.

Phó tướng nhìn từng người từng người nối đuôi nhau chạy vào thành, không khỏi cười cười mắng một câu: “Mấy đứa nhóc. . . . . .”

Mày kiếm của Ân Tịch Ly thường ngày vẫn luôn mang vẻ lạnh lùng, bây giờ cũng ẩn hiện một chút ý cười.

“Điện hạ, chúng ta cũng vào thành chơi đi.” Phó tướng trở lại, cung kính chờ lệnh.

Ân Tịch Ly nhìn hắn một cái rồi nói: “Ngươi đi đi!”

Từ ngày Ân Tịch Ly đi ra biên ải, thời gian cũng đã trôi qua mấy năm, nhưng vị Phó tướng này đã đóng ở biên quan hơn mười năm rồi, lúc nào cũng nhớ về cố hương, nếu không phải bởi vì thân phận của mình, chỉ e rằng hắn đã sớm đi theo đám lính kia đi vào trong thành rồi.

“Nhưng mà điện hạ. . . . .” Vẻ mặt của phó tướng hiện rõ sự lúng túng, điện hạ vẫn còn ở trong này, hắn nào dám tùy tiện rời đi?

Ly vương điện hạ tuy là một vương tử nhưng binh quyền đều nằm trong tay hắn, lại được hoàng thượng vô cùng sủng ái, hơn nữa mấy năm điện hạ ở trong quân doanh, dụng binh như thần, mọi người trong doanh trại đều xem hắn như thánh nhân, nói đến vị đại tướng quân này, trong lòng phó tướng luôn mang theo một sự kính ngưỡng vô cùng to lớn, vậy nên nếu điện hạ đã nói không muốn đi thì sao bản thân mình lại dám tự tiện rời đi?

Ở trên chiến trường, trách nhiệm của phó tướng không chỉ là trợ thủ đắc lực nhất của tướng quân mà những lúc bình thường, hắn nhất định phải ở bên cạnh tướng quân để làm tốt phận sự của mình.

Ân Tịch Ly nhìn thấy vẻ mặt khó xử của phó tướng, cũng đoán được nguyên nhân đại khái, hắn không khỏi thở dài, trong lòng hắn hiểu rất rõ tính cách của vị phó tướng Lưu Viễn tận tâm và trung thành này, nếu mình không đi thì chắc chắn là hắn cũng không chịu đi. Vì thế, Ân Tịch Ly đành phải gật gật đầu nói: “Thôi được rồi, đi một chút xem sao.”

Lưu Viễn vui mừng nhướng mày, cảm kích nói: “Đa tạ điện hạ!”

Thị trấn Lâm An là một trấn nhỏ nằm trong thành, so với kinh đô phồn hoa náo nhiệt thì nơi đây vắng vẻ và yên ắng hơn một chút, nhưng giờ đây, binh lính ùa vào trong thành nhiều không kể xiết, khiến cho cái huyện nhỏ ngày hôm nay cũng trở nên chật kín.

Hạ Thiên vô cùng cao hứng, bởi vì tối nay thật sự có rất đông người đến đây, hơn nữa, nàng vừa nhìn đến những gương mặt xa lạ này thì đã biết, bọn họ đều là những người luyện võ, không cần nghĩ cũng biết, mấy người này nhất định là binh lính trong quân đội.

Tiểu Phàm cũng vô cùng cao hứng, quả nhiên ngày hôm nay hoàn toàn giống như trong dự liệu của bé, việc làm ăn buôn bán cực kỳ, cực kỳ phát đạt, bình thường, thu nhập của mẹ con bọn họ cũng có thể gọi là dư dả, nhưng đêm nay việc buôn bán thật sự là vô cùng thuận lợi, hai mẹ con bé bận đến tối tăm mặt mũi, vì vậy cho nên bé đành phải gọi sư phụ của mình ra giúp một tay.

Mà sư phụ của Tiểu Phàm —— Nhậm Diệc, lại vô cùng mất hứng. Vì sao ư? Hắn đường đường là một đại Độc Thánh, trên giang hồ, ai nghe đến tên của hắn mà không sợ mất mật? Ai nghe đến tên của hắn mà mặt không biến sắc?

Vậy mà đường đường một đại Độc Thánh như hắn, lại bị một nữ nhân vô lương và đứa con trai vô lương của nàng kéo đến đây bán thuốc ?!!!

Bảo hắn bán thuốc thì thôi đi, lại còn bảo hắn bán thuốc – tráng – dương ?

Nếu để cho ai phát hiện ra, danh tiếng một đời của Độc Thánh hắn biết để vào đâu? Mặt mũi của hắn sẽ để vào đâu đây?

Sắc mặt của Nhậm Diệc rất thối, hắn trừng mắt nhìn một giỏ ‘thuốc tráng dương’ nằm trong tay, bắt một nam nhân uống loại thuốc này chính là một điều sỉ nhục, bắt một nam nhân bán loại thuốc này, càng là một sự vũ nhục, giờ phút này, hắn thật sự rất muốn đem vứt hết những thứ mà mình đang cầm trong tay, sau đó phủi áo chạy lấy người.

Nhưng mà. . . . .nhìn đến Hạ Thiên đang đứng giữa đám người cách đó không xa, nàng bận bịu tới tới lui lui, làm việc không ngừng nghỉ, khóe miệng của Nhậm Diệc lại không kìm được mà nở nụ cười, làm sao hắn có thể từ chối yêu cầu của hai mẹ con bọn họ chứ.

Nghĩ vậy, sắc mặt của hắn dịu đi không ít, thở dài một hơi, xem ra hắn phải chấp nhận số phận đi bán thuốc rồi.

“Nhóc con, con bán được mấy lọ rồi?” Hạ Thiên giả trang thành nam nhân, tranh thủ một chút thời gian rảnh rỗi hỏi thăm tình hình chiến đấu của con trai mình.

Tiểu Phàm nhếch đôi mày kiếm: “Không nhiều không ít, khoảng ba mươi lọ rồi!”

Tròng mắt của Hạ Thiên nhảy dựng, vỗ vỗ vai bé, kinh ngạc tán thưởng: “Giỏi lắm con trai, con làm thế nào mà bán được nhiều như vậy? Mẹ mới bán được hơn mười lọ thôi!”

Bình thường, một ngày bán được mười lọ là đã tốt lắm rồi, vậy mà không thể tưởng tượng được, con trai của mình bán được một lúc ba mươi lọ, bảo nàng không kinh ngạc làm sao được?

Tiểu Phàm đề phòng lui về phía sau một bước, trừng mắt nhìn mẹ mình: “Đây chính là bí quyết của con, chỉ truyền lại cho nam nhân, không truyền lại cho nữ nhân!”

Bé không quên trước khi ra cửa, bé, mẫu thân và sư phụ, ba người bọn họ đã đánh cược, hôm nay ai bán được nhiều nhất thì tối về sẽ được thưởng mười hai bạc!

Mười hai bạc lận nha! Vì mười hai bạc này, sao bé có thể đem bí quyết của mình nói cho mẹ biết được?

Khóe miệng của Hạ Thiên co giật, khinh bỉ nhìn con trai mình, sau đó giơ ngón tay giữa lên: “Tiểu tử thúi, con được lắm!”

Nói xong, cũng không thèm để ý đến bé nữa, nàng vội vàng chạy vào trong đám người, vì mười hai bạc mà lần này nàng phải bán mạng thôi, nhưng mà, trong lòng nàng vẫn rất tò mò, rốt cuộc là Tiểu Phàm có bí quyết gì, sao đột nhiên lại có thể bán được nhiều thuốc như vậy?

Tiểu Phàm có bí quyết gì sao? Đương nhiên là bé sẽ không nói cho mẹ biết, bởi vì, bí quyết của bé chính là —— Tiểu mỹ nam kế!

Ví dụ như:

“Dì à. . . . . dì thích người ta sao?”

“A. . . . .Đứa nhỏ này thật đáng yêu, ta rất thích!”

“Vậy dì muốn có một đứa bé giống như vậy không?”

“Đương nhiên là muốn rồi!”

“Vậy, dì à, dì mua một lọ này về dùng thử đi, năm đó cũng nhờ cha cháu uống thuốc này nên mới sinh ra cháu đó!”

“Thật sao?. . . .Mua, ta mua!”

Thành công, bán được một lọ, Tiểu Phàm cười híp mắt đếm bạc.

*

“Ông ơi, ông ơi. . . . .”

“A, đứa bé đáng yêu này ở đâu ra vậy. . . . . .?”

“Ông à. . . . .ông thích người ta sao?”

“Haha. . . . . bé con này thật đáng yêu, đương nhiên là ông thích cháu rồi!”

“Vậy ông muốn có một cháu trai giống cháu không?”

“Sao? Giống như cháu sao? Không tệ, không tệ nha. . . . .”

“Vậy, ông mua một hộp này thử xem, mẹ cháu nói, đây là ‘Viagra’ nhập khẩu từ Mỹ, nghe nói ngày xưa, cha cháu uống cái này xong mới sinh ra cháu. . . . .”

“Thật sao, thật sao? Ta mua, ta mua ba lọ về cho thằng con bất hiếu của ta uống thử xem sao. . . . .”

Lại thành công bán được thêm ba lọ.

Tối nay, phương pháp này của bé lần nào cũng thành công, chỉ cần bé vừa ra tay, làm sao tiền lại có thể không chạy vào trong túi? Nhưng mà, phương pháp này tuyệt đối không thể nói cho mẹ bé biết được.

Sau khi nhìn thấy Hạ Thiên đã rời đi, Tiểu Phàm cười hắc hắc, nhìn cái giỏ trong tay chỉ còn lại khoảng hơn mười lọ thuốc, đôi con ngươi xoay một vòng, tiếp tục nhìn vào đám đông, tìm kiếm người mua kế tiếp.

Chợt, ánh mắt của bé sáng lên, xách giỏ chạy về một hướng, sau đó đứng ở trước mặt một người toàn thân đều mặc áo giáp, ngọt ngào gọi một câu: “Thúc thúc, xin chào!”

Ân Tịch Ly đang vô cùng buồn chán đi dạo phố cùng với phó tướng Lưu Viễn, đột nhiên lại có một bé trai chạy tới chắn ở trước mặt bọn họ, khiến cho cả hai người bọn họ đều cảm thấy có chút kỳ lạ.

Lưu Viễn bị Tiểu Phàm xuất hiện một cách đột ngột dọa cho hoảng hốt, nhưng khi nhìn thấy bộ dạng của Tiểu Phàm xinh đẹp đáng yêu như vậy, hắn không khỏi cười nói: “Cậu bé này, con tìm chúng ta có chuyện gì sao?”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.