Đây chắc chắn là một bí mật lớn nhất trong lịch sử của vương triều Vũ Trinh mấy năm qua, bọn họ quả thật là không thể nào tưởng tượng nổi, nếu như
bí mật này bị truyền về kinh thành thì sẽ gây nên chấn động lớn đến mức
nào!
Từ trước đến giờ, Ân Tịch Ly đối với tất cả mọi chuyện vẫn
luôn giữ thái độ lạnh lùng, vậy mà hôm nay lại phá lệ, bởi vì có con
trai ở bên cạnh, toàn bộ tâm trí của hắn chỉ có con trai mình, vậy nên
cũng chẳng thèm chú ý đến sắc mặt của bọn lính trong quân doanh.
Mặc dù Tiểu Phàm rất thông minh, nhưng dù sao cũng vẫn là một đứa trẻ, đã
bao nhiêu năm trôi qua, đây là lần đầu tiên có cha ở bên cạnh mình, bé
cảm thấy có chút căng thẳng, tâm trí đâu mà để ý đến người khác đang
nghĩ gì nữa?
Một lớn một nhỏ nắm tay nhau đi lướt qua đám binh
lính, bọn họ đi tới đâu là cằm của bọn lính lần lượt rớt theo tới đó,
chỉ thiếu điều không lòi luôn hai con mắt ra ngoài nữa thôi.
Mà
phó tướng Lưu Viễn lại càng cảm thấy khó hiểu, nghĩ thế nào cũng nghĩ
không ra. Đây chính là cậu bé vừa bán thuốc cho bọn họ tối nay, sao có
thể trở thành con trai của điện hạ?
Chẳng lẽ, điện hạ rất thích thằng bé này cho nên muốn đem về làm con nuôi sao?
Lưu Viễn ngẫm nghĩ một chút rồi lại nhìn hai cha con đang dắt tay nhau vào
trong lều, hắn cảm thấy rất có khả năng này, vì vậy, trong lòng bỗng có
chút hối hận, sao hắn không nhanh chân hơn nhỉ, đứa bé đó khiến cho
người ta yêu thích như vậy, mình cũng có thể mang nó về nhà mà, đáng
tiếc, lại bị điện hạ đi trước một bước rồi!
Hai người trong lều
lại không thèm quan tâm đến suy nghĩ của người khác, cả hai cùng ngồi
xuống chiếu, cha nhìn con, con nhìn cha, cứ như vậy gần nửa canh giờ,
giống như đã nhiều năm không gặp, tối nay phải nhìn nhau cho thỏa nỗi
nhớ mong.
Nhìn Tiểu Phàm, Ân Tịch Ly càng cảm thấy yêu thích
không thôi, lại cảm thấy hối hận một lần nữa vì mình đã bỏ lỡ con trai
bảo bối nhiều năm như vậy.
Rốt cuộc, Tiểu Phàm cũng cảm thấy, nếu bé cứ tiếp tục nhìn chằm chằm như vậy, e rằng sẽ dọa người cha mới vừa
gặp mặt không bao lâu chạy mất, vì thế, bé liền ngồi ngay ngắn lại, do
dự một lát rồi mới mở miệng hỏi như chưa từng có chuyện gì xảy ra: “Ngài khẳng định, ngài thật sự là cha của con sao?”
Lúc bé hỏi câu
này, tuy ngoài mặt vẫn tỏ ra bình tĩnh nhưng bên trong tay áo, hai bàn
tay nhỏ bé lặng lẽ nắm chặt lại, có trời mới hiểu là bé đang căng thẳng
biết bao nhiêu, người cha đang ngồi trước mặt thoạt nhìn có vẻ không tệ
lắm, vừa có tiền vừa có quyền, lại còn yêu nghiệt như vậy, nếu bỏ lỡ lần này thì sẽ không thể nào gặp thêm một lần nữa.
Nhưng mà, cho dù
có muốn nhận, cũng không thể nhận bừa, mặc dù mẹ vẫn luôn hoài nghi
người này là cha của bé, nhưng rốt cuộc thì cũng chưa dám khẳng định, vì vậy, người làm con như bé, không thể làm gì khác hơn là đành chịu cực
khổ một chút, tới đây để xác nhận người cha này rốt cuộc là thật hay là
giả mạo.
Ân Tịch Ly khẽ mỉm cười: “Mẹ con đã lập gia đình rồi sao?”
Tiểu Phàm nhíu mày: “Vẫn chưa!” Bởi vì những kẻ có ý đồ muốn thành thân với
mẹ, nếu không phải là bị bé dọa cho sợ mà chạy thì cũng bị sư phụ đánh
cho chạy luôn.
Ân Tịch Ly lại cười một tiếng: “Vậy con chính xác là con trai của ta rồi, tuyệt đối không sai được!”
Trái tim của Tiểu Phàm đang bị treo lên, ngay lập tức đã lặng lẽ hạ xuống,
bé cảm thấy lòng mình dễ chịu hơn không ít: “Nhưng mẫu thân không biết!”
“Sao nàng lại không biết?” Ân Tịch Ly chau mày: “Nàng chỉ là đang giả bộ không biết mà thôi!”
Nha đầu kia chẳng có bản lãnh gì, chỉ được cái giả ngu với giả bộ đáng
thương là giỏi nhất! Nhìn khuôn mặt này của Tiểu Phàm, sao nàng có thể
không đoán được Tiểu Phàm là con trai của ai? Nàng chỉ là đang cố ý mà
thôi!
Tiểu Phàm cũng nhíu mày, tất cả những biểu hiện của từng
đường nét trên khuôn mặt đều giống Ân Tịch Ly như đúc: “Mẫu thân vẫn
đang hoài nghi chứ thật sự cũng không biết đâu!”
“. . . .
.” Hàng chân mày của Ân Tịch Ly càng nhíu chặt: “Chuyện này mà còn phải hoài nghi nữa sao? Bổn vương đã nói rõ ràng như thế, nàng còn hoài nghi cái gì nữa?”
“Bây giờ mẫu thân đã biết rồi, ngài không được hung dữ như vậy nữa!” Vì muốn bảo vệ mẹ mình mà Tiểu Phàm ưỡn thẳng ngực,
không chút sợ hãi mà nhìn thẳng vào Ân Tịch Ly.
Trông thấy sự bất mãn trong đôi mắt bé, Ân Tịch Ly thở dài, cảm thấy có chút bất đắc dĩ,
hắn lại bị con trai mình uy hiếp. . . . . . .
“Được, chỉ cần sau
này, nàng ấy cũng ngoan ngoãn giống con thì dĩ nhiên ta sẽ không hung dữ như vậy nữa!” Đoạn, hắn lại nói tiếp: “Trước tiên hãy nói cho ta nghe
một chút, muộn thế này rồi mà con vẫn đến tìm ta, rốt cuộc là có chuyện
gì?”
Nói đến chuyện chính sự, sắc mặt của Tiểu Phàm nhanh chóng trở nên nghiêm túc: “Ngày mai ngài sẽ phải rời đi sao?”
Ân Tịch Ly không ngờ Tiểu Phàm lại hỏi vấn đề này, hắn có chút kinh ngạc
nói: “Dĩ nhiên rồi, ngày mai ta phải rời khỏi huyện Lâm An, trở về kinh
thành phục mệnh!” Giọng nói của hắn bỗng nhiên ngừng lại, rồi giống như
nghĩ tới điều gì đó, hắn cúi đầu nhìn Tiểu Phàm: “Con không muốn trở về
với phụ vương sao?”
Muộn thế này mà bé còn chạy tới đây, chẳng lẽ là vì không muốn sáng sớm mai, hắn sẽ cho người đưa bọn họ trở về, cho
nên mới phải lén lút giấu Hạ Thiên để chạy tới tìm mình?
“Không
phải!” Ngoài dự liệu, Tiểu Phàm khẽ lắc đầu, trong đôi mắt to tròn xinh
đẹp lại phát ra một thứ ánh sáng quỷ dị: “Con muốn đi theo ngài!”
Ân Tịch Ly bỗng cảm thấy lòng vui sướng: “Thật sao? Con đồng ý theo ta trở về kinh thành sao?”
“Vâng!” Tiểu Phàm gật đầu, trong lòng lại đang tính toán một kế hoạch khác, vẻ
mặt bình tĩnh, nói: “Nhưng ngài phải đáp ứng với con mấy điều kiện!”
Thì ra là còn có điều kiện! Khóe môi khẽ nhếch lên, đối với đứa con trai
dám đặt cả điều kiện với mình như thế này, Ân Tịch Ly càng nhìn càng cảm thấy yêu thích không thôi, càng ngày càng cảm thấy, con trai bảo bối
thông minh như vậy là di truyền từ hắn, tuổi còn nhỏ mà đã biết suy nghĩ thấu đáo như vậy rồi.
“Ta bảo này con trai, con cũng biết rõ,
cho dù không đáp ứng điều kiện của con thì ta vẫn có thể mang hai mẹ con con trở về kinh thành, con cảm thấy mình còn có cơ hội để đặt điều kiện với phụ vương sao?” Ân Tịch Ly cố ý làm khó con trai mình, hắn muốn xem thử bé sẽ ứng phó như thế nào.
Nghe hắn nói vậy, mày kiếm anh
tuấn của Tiểu Phàm bỗng trở nên căng thẳng, dường như có chút bất mãn,
chợt, bé đứng bật dậy, đi thẳng ra ngoài.
Ân Tịch Ly thấy bé như vậy, lại cảm thấy khó hiểu: “Tiểu Phàm, con đi đâu vậy?”
Không phải là bé đang cố nghĩ cách khuyên mình đáp ứng yêu cầu của bọn họ
sao? Sao lại cứ quay đi như vậy? Ân Tịch Ly cảm thấy có chút không hiểu
được con trai mình đang nghĩ gì.
Tiểu Phàm vung tay lên, giọng
nói có chút nhàm chán: “Con tới tìm ngài, mục đích là để nói một số
chuyện quan trọng, nhưng ngài đã nói tất cả sẽ không đáp ứng, vậy con
cũng không nên ở lại để lãng phí thêm thời gian nữa.”
Chi bằng quay trở về nghĩ cách để thoát khỏi bàn tay của hắn còn hay hơn.
Ân Tịch Ly dở khóc dở cười, giơ hai tay ra, ôm Tiểu Phàm vào trong ngực:
“Con chẳng khác mẹ con chút nào, nói chuyện cũng thẳng thắn thật đấy!”
Hắn cười cười, xoa cái đầu nho nhỏ của bé: “Được rồi, ta sẽ đáp ứng bất
kỳ yêu cầu nào của con, nhưng ta cũng muốn con đồng ý với ta hai
chuyện!”
Tiểu Phàm đảo mắt một vòng, nếu người này là cha của
mình, lại còn có tiền có thế như vậy, chắc là sẽ không bắt mình làm
những chuyện ‘không có tính người’ đâu, nghĩ vậy, bé gật gật đầu: “Được, ngài nói trước đi!”
Nếu không làm được thì bé cũng sẽ không nói ra yêu cầu của mình – Tiểu Phàm âm thầm nghĩ.
Ân Tịch Ly vòng tay ôm bé lên cao, để cho cái đầu nho nhỏ của bé ngang tầm với khuôn mặt mình, trông thấy trong đôi mắt to tròn đen láy của Tiểu
Phàm phản chiếu khuôn mặt ‘phong hoa tuyệt đại’ của hắn, hắn mới hài
lòng mở miệng: “Yêu cầu của ta rất đơn giản, thứ nhất, bắt đầu từ hôm
nay trở đi, con phải gọi ta là phụ vương!”
Nhớ đến những lúc bé
gọi mình là đại gia, hắn không nhịn được mà co giật khóe môi, nha đầu
kia gọi mình là đại thúc thì thôi đi, dù sao hắn nghe mãi cũng đã quen
rồi, nếu nàng bỗng dưng không gọi hắn là đại thúc nữa thì hắn sẽ cảm
thấy vô cùng khó chịu.
Nhưng dù gì Tiểu Phàm cũng là con trai
hắn, đúng không? Làm gì có đạo lý nào bảo con trai gọi cha là đại gia
bao giờ, trở về kinh thành mà vẫn tiếp tục như vậy, e rằng mấy vị hoàng
huynh sẽ cười nhạo hắn mất!
Nhân dịp hắn và Tiểu Phàm vừa mới gặp nhau, hắn cũng phải mau chóng loại bỏ đi cái thói quen xấu này, tránh
cho về sau bé càng gọi càng thuận miệng hơn.
Gọi ngài ấy là phụ
vương? Tiểu Phàm nhíu mày suy nghĩ một chút, dù thế nào thì ngài ấy cũng là cha của mình, gọi bằng phụ vương cũng đâu có gì sai, huống chi, lần
này trở về kinh thành cũng là vì. . . . . .
Nghĩ đến vấn đề này,
bé cảm thấy trước sau gì cũng không thể tránh được, thế nên Tiểu Phàm
gật đầu một cách sảng khoái, ngay lập tức liền mở miệng gọi: “Phụ
vương!”
Thân thể của Ân Tịch Ly khẽ run lên, khóe môi càng lúc
càng mở rộng, cuối cùng là ngoác ra hết cỡ, hé ra một nụ cười tuyệt mỹ
tựa như một đóa hoa mẫu đơn nở rộ dưới sắc xuân, xinh đẹp và ngát hương.
“Ngoan lắm, con trai!” Hắn cười to, tâm tình như vọt lên chín tầng mây, sung sướng đến độ không thể nào hạ xuống được.
Khóe miệng của Tiểu Phàm khẽ co giật, gọi hắn trở về: “Yêu cầu thứ hai là
gì?” Không hiểu cái người này đang cười gì nữa, chỉ là một tiếng ‘phụ
vương’ thôi mà? Bé bắt đầu có chút hoài nghi, cái người cha này. . . .
có khi nào bề ngoài thì trông lợi hại thế thôi, chứ thật ra, bên trong
lại có chút. . . .thiểu não? (não tàn =)) )
“Yêu cầu thứ hai sao. . . .” Ân Tịch Ly cười một tiếng: “Tối hôm nay không cho phép con trở
về, phải ở lại đây ngủ với phụ vương. . . . .”
“. . . . . .”
Không cho bé về, bắt bé ngủ cùng sao? Tiểu Phàm liếc mắt nhìn hắn: “Cái
yêu cầu này. . . . .có thể từ chối được không?”
“Không thể!” Ân Tịch Ly sưng mặt.
“Yêu cầu này. . . . .có chút không thỏa đáng!” Tiểu Phàm tiếp tục thuyết
phục, từ khi lên ba thì bé đã không cần mẹ phải ngủ chung với mình nữa
rồi, huống chi, bây giờ bé cũng đã sáu tuổi, còn phải ngủ cùng với người khác nữa sao? Chuyện này mà bị đồn ra ngoài thì mặt mũi của đại Độc
Thánh tương lai bé biết để vào đâu?
“Cha con ngủ cùng nhau, có gì không thỏa đáng?” Ân Tịch Ly khăng khăng giữ vững quyết định của mình,
đã năm năm rồi, hắn chưa một lần được ngủ bên cạnh con trai, nay cơ hội
đã đến, làm sao hắn có thể bỏ qua thêm lần nữa?
Tiểu Phàm nghiêm mặt đứng dậy nhìn hắn, bất mãn hô to: “Con đã sáu tuổi rồi!”
“Sáu tuổi thì thế nào! Vẫn là con trai của ta thôi!”
“Ngài có biết mắc cỡ không vậy?”
“Có gì mà phải mắc cỡ, con có đáp ứng hay không? Không đáp ứng thì không bàn nữa!”
“. . . . . .” Khóe miệng của Tiểu Phàm lại co rút thêm lần nữa, nhưng nghĩ đến kế hoạch của mình, bé không thể làm gì khác hơn là cắn răng đồng ý: “Được!”
“Vậy mới ngoan chứ!” Ân Tịch Ly hài lòng cười ha ha: “Nói đi, con muốn phụ vương làm gì?”
Cho dù Tiểu Phàm muốn hắn lên núi đao, xuống biển lửa, hắn cũng cam tâm
tình nguyện, cho dù Tiểu Phàm muốn hắn hái sao trên trời, hắn cũng nhất
định sẽ nghĩ cách để hái cho bé.
“Con muốn ngài đáp ứng ba chuyện!”
“Ừ! Đừng nói ba chuyện, mười chuyện cũng được, con nói đi!”
Tiểu Phàm lấy từ trong ngực ra một tờ giấy Tuyên Thành [1], trên đó viết đầy chữ, bé mở ra một cách lưu loát, sau đó đặt lên bàn: “Chuyện thứ nhất,
dùng Kim Ấn [2] của ngài đóng dấu vào đây!”