Vương Gia Đại Thúc, Người Thật Xấu!

Chương 131: Mất đi vị giác!



“Quà ra mắt?” Ân Tử Dương cười haha một tiếng: “Đệ láu cá thật đấy, phụ hoàng và bọn họ thì đệ không đòi quà ra mắt, sao lại không khách khí với thất ca như vậy?”

Tiểu Phàm cười hắc hắc: “Là thất ca nói sẽ cho Tiểu Phàm ăn nhiều đồ ăn ngon mà!”

“Được, thất ca cho đệ!” Ân Tử Dương thò tay vào trong áo, lục lọi một hồi, cũng không thấy gì, Tiểu Phàm có chút khinh bỉ nói: “Rốt cuộc là thất ca có bảo bối hay không vậy. . . .”

“Ai nói không có? Dĩ nhiên là có rồi!” Hắn trợn mắt nhìn Tiểu Phàm, sau đó tháo một vật ở trên cổ mình rồi lại đeo vào cổ Tiểu Phàm.

“Đây, Thất ca tặng đệ cái này.” Ân Tử Dương đeo vào cho bé, món đồ này nhìn cũng bình thường, trông giống như một mảnh đồng, nhưng không nặng mà lại nhẹ tựa như lông chim, trong mắt hắn như có chút hoài niệm, lại có chút không đành lòng.

Tiểu Phàm đều thu vào trong mắt, bé nhăn mũi: “Thất ca cho ta cái gì vậy?” Nếu hắn đã không đành lòng tặng bé thì bé sẽ trả lại cho hắn nha! Thất ca này thật là kỳ lạ. . . .

“Đồ thất ca tặng đệ dĩ nhiên là đồ tốt, nhớ phải luôn mang theo đấy!” Ân Tử Dương nhéo nhéo mũi bé, cười nói.

“Ừm, Tiểu Phàm nhớ rồi, thất ca cứ yên tâm.”

Trong đại điện, khi mọi người trông thấy Ân Tử Dương đem vật kia tặng cho Tiểu Phàm thì không khỏi trợn mắt há mồm, đến ngay cả mấy vị quý phi cũng kinh ngạc lên tiếng: “Sao lại có thể tặng vật đó chứ?”

Trong lòng Hạ Thiên không khỏi nhảy dựng, đó là vật gì vậy? Sao mọi người lại giật mình như thế?

Nàng quay đầu nhìn Ân Tịch Ly, sắc mặt của Ân Tịch Ly lại chẳng hề thay đổi, chỉ lẳng lặng nhìn Ân Tử Dương.

Bên trong điện Quỳnh Hoa, người bình tĩnh nhất có lẽ chỉ có mình Thiên Thịnh Đế, lúc ông nhìn thấy Ân Tử Dương đem vật kia tặng cho Tiểu Phàm thì trong lòng tuy cũng có chút kinh ngạc nhưng vẫn không hề nói tiếng nào.

Đi hết một vòng trong điện Quỳnh Hoa, rốt cuộc thì Tiểu Phàm cũng đã kính trà xong, đã mấy canh giờ trôi qua, từ sau lần kính trà cho Ân Tử Dương thì hầu như những người sau đó đều có quà tặng cho Tiểu Phàm.

Không thể không nói, tên nhóc Tiểu Phàm này thật sự là vô cùng phúc hắc, cho dù trong lòng rất hồi hộp, thế nhưng trên mặt vẫn trưng ra dáng vẻ ‘ta rất ngây thơ, ta rất đáng yêu’, Hạ Thiên buồn bực nhìn con trai mình, sao còn nhỏ như vậy mà lại giống như hồ ly ngàn năm thế kia.

Vốn sau khi kính trà thì sẽ đưa Tiểu Phàm đến từ đường của hoàng tộc, nhưng Thiên Thịnh Đế lại bảo để cho Tiểu Phàm đi thỉnh an lão thái hậu trước.

Lão thái hậu cũng giống như mẹ của Ân Tịch Ly vậy, mẫu phi của Ân Tịch Ly qua đời lúc vừa sinh ra hắn, một tay lão thái hậu nuôi hắn lớn lên, vì vậy khi nghe hoàng thượng nói muốn đi thỉnh an lão thái hậu trước thì Ân Tịch Ly lập tức gật đầu.

Vì thế, cả một đoàn người, trừ những phi tần bên trong hậu cung đều được cho lui ra ngoài thì chỉ còn mấy vị hoàng tử và Thiên Thịnh Đế đi cùng.

Thái hậu thích sự yên tĩnh, lại thích niệm kinh để cầu an, cho nên bên trong cung An Bình cũng chẳng có bao nhiêu người. Đoàn người đi tới cung An Bình thì đúng lúc thái hậu đang ngồi tụng kinh, mọi người sợ làm phiền đến thái hậu cho nên đều im lặng ngồi chờ.

Tiểu Phàm tò mò nhìn bà lão đang quỳ trước tượng Phật, cảm thấy có chút ngạc nhiên, liền nhỏ giọng hỏi Hạ Thiên: “Mẫu thân, bà lão đó đang làm gì vậy?”

“Đang cầu xin Phật Tổ phù hộ bình an.” Hạ Thiên nhỏ giọng giải thích nghi hoặc của con trai bảo bối: “Phật Tổ rất hiển linh, chỉ cần thành tâm thì có thể cầu xin Bồ Tát phù hộ cho mong ước thành sự thật, cũng có thể cầu xin Bồ Tát phù hộ cho gia đình bình an.”

“Có thể phù hộ người nhà vĩnh viễn bình an sao?” Tiểu Phàm nghiêng đầu suy nghĩ, đột nhiên hất tay Hạ Thiên ra, sau đó chạy đến bên cạnh thái hậu.

“Tiểu Phàm!” Hạ Thiên kinh hoảng, không tự chủ được mà hô to.

Mọi người cũng giật mình, chưa có ai dám quấy rầy lúc thái hậu đang niệm kinh, cho dù người đó là Ân Tịch Ly hay là hoàng thượng, thế mà một đứa bé lại dám to gan như vậy.

Tiểu Phàm không thèm quan tâm, chỉ quay sang nhìn lão thái hậu mái tóc bạc phơ đang quỳ cạnh mình, sau đó lại bắt chước bà quỳ xuống, chấp hai tay, nhắm mắt lại rồi lẩm nhẩm gì đó.

Bách Hợp – cung nữ hầu hạ thái hậu nhiều năm, nhìn thấy một đứa bé vọt lên như vậy thì lông mày dựng đứng: “Đứa trẻ này ở đâu ra vậy? Lại dám quấy nhiễu thái hậu nương nương đọc kinh buổi sáng!”

Sắc mặt của Ân Tịch Ly âm trầm, đang định bắt Tiểu Phàm lại thì lão thái hậu đang nhắm mắt đọc kinh bỗng đột nhiên mở mắt ra: “Bách Hợp, người biết lễ Phật, mới có thể đắc đạo hơn người, ngươi lui ra đi!”

Giọng nói của bà hiền lành và ấm áp, tựa như Phật pháp chí cao vô thượng, khoan dung và nhân từ, khiến người ta cảm thấy an lòng.

Bách Hợp khẽ giật mình, như thể không nghĩ tới, lão thái hậu chẳng những không trách tội đứa bé kia mà lại còn chỉ dạy cho mình, nàng ta vội vàng cúi thấp người: “Vâng, thưa thái hậu nương nương!”

Nàng ta lui sang một bên, nhưng lại không khỏi nhìn cậu bé kia thêm mấy lần, giống như đang quan sát xem cậu bé này có gì đặc biệt mà lại khiến thái hậu nhìn bằng một ánh mắt khác như vậy.

Sau khi cung nữ Bách Hợp lui xuống, Thiên Thịnh Đế lại tiến lên phía trước nói: “Mẫu hậu, đây là con trai của Tịch Ly, tới đây để thỉnh an mẫu hậu, nhưng lại không muốn quấy rầy mẫu hậu niệm kinh sáng sớm.”

Ân Tịch Ly cũng vội vàng nói: “Tiểu Phàm, lại đây!”

Tiểu Phàm nhìn tượng Phật một chút rồi lại quay đầu lại, trông thấy vẻ mặt lo lắng của mẫu thân và ánh mắt có chút bất mãn của phụ vương, bé do dự chốc lát rồi ngoan ngoãn đứng dậy: “Vâng, thưa phụ vương. . . .”

Bé vừa đứng dậy thì lão thái hậu liền nhẹ nhàng nắm tay nhỏ của bé, kéo bé trở về bên cạnh, để cho bé quỳ xuống rồi bà mới chậm rãi nói: “Bé con, nói cho bà nội nghe, con đã nói gì với Phật Tổ vậy?”

Tiểu Phàm nghiêm túc nhướng mày, hỏi ngược lại bà: “Bà nội, Phật Tổ có thật sự hiển linh không? Có thể biến nguyện vọng của mình thành sự thật không? Mẫu thân nói chỉ cần thành tâm thì sẽ hiển linh, tuy Tiểu Phàm không đọc kinh nhưng Tiểu Phàm rất thành tâm.”

“Haha. . . Thành tâm thì sẽ hiển linh, câu này rất đúng, chỉ cần thành tâm thì sẽ trở thành sự thật.” Lão thái hậu trìu mến xoa xoa đầu bé: “Chẳng lẽ con còn có nguyện vọng gì chưa thực hiện được sao?”

Tiểu Phàm nghiêm túc gật đầu: “Dạ.”

Ân Tịch Ly và Hạ Thiên liếc mắt nhìn nhau rồi lại nghi ngờ lắc đầu một cái, Tiểu Phàm có nguyện vọng gì vậy? Hạ Thiên thật sự không biết, Tiểu Phàm cũng chưa từng nói với nàng.

Đôi mắt thâm thúy của Ân Tịch Ly khẽ lóe lên, nguyện vọng của con trai mình. . . . Ừm, hắn phải nhớ kỹ, cho dù có phải trả bằng bất cứ giá nào thì hắn cũng phải giúp con trai mình thực hiện được.

Lão thái hậu cười hỏi: “Con có đồng ý nói nguyện vọng đó cho bà nội nghe thử một chút không?” Bà nhìn những người đang đứng sau lưng bé, có hoàng thượng, có vương gia, có hoàng tử, có những vị thân phận tôn quý, ngoại trừ không có cách nào hái những ngôi sao trên trời kia xuống thì còn lại nguyện vọng gì mà đứa bé này lại muốn cầu xin Phật Tổ đây?

Lão thái hậu thật sự có chút tò mò.

Mày kiếm nho nhỏ của Tiểu Phàm khẽ nhíu lại: “Con muốn xin Phật Tổ chữa bệnh cho mẫu thân.”

“Chữa bệnh?” Lão thái hậu không biết mẫu thân của Tiểu Phàm cũng đang ở nơi này, trong lòng bà rất tò mò, những đại phu giỏi nhất thiên hạ đều ở trong hoàng cung, có bệnh gì mà không thể trị?

Mà khi nghe thấy Tiểu Phàm nói vậy, Ân Tịch Ly và Ân Dã Thần đều lập tức nhìn về phía Hạ Thiên, nàng bị bệnh sao? Bệnh gì vậy? Có nghiêm trọng không?

Hạ Thiên chỉ khẽ mỉm cười, khóe mắt dần đỏ lên.

Tiểu Phàm đưa tay xoa nhẹ cằm, khẽ thở dài: “Con cũng không biết mẫu thân bị bệnh gì, chẳng qua là mẫu thân không cảm nhận được mùi vị, Tiểu Phàm thường mua đồ ăn ngon cho mẫu thân, nhưng cho dù nó có ngon cỡ nào thì mẫu thân cũng chẳng cảm nhận được mùi vị gì cả. . . .” Nói đến đây, bé lại dừng lại một chút, tựa như đang nghĩ tới điều gì, giọng nói dần dần nhỏ xuống: “Có lần Tiểu Phàm cố ý nấu cơm mà không cho gia vị gì cả, vì Tiểu Phàm muốn giống như mẫu thân, ăn đồ ăn không có bất kỳ mùi vị nào, thế nhưng, Tiểu Phàm vừa ăn vào lại ói ra, đồ ăn không có mùi vị thật khó ăn, đặc biệt là khi ăn những thứ thức ăn đầy dầu mỡ kia, không có mùi vị quả thật rất buồn nôn.”

“Nhậm Diệc thúc thúc cũng đã tìm kiếm tất cả thần y tốt nhất trong thiên hạ để xem bệnh cho mẫu thân, nhưng thần y thúc thúc lại nói bệnh của mẫu thân không thể nào chữa khỏi, mẫu thân luôn không thích ăn cơm, bởi vì cơm không ngon, cho nên Tiểu Phàm cầu xin Phật Tổ giúp mẫu thân chữa khỏi căn bệnh này.”

Hạ Thiên không nhịn được nữa, nước mắt cứ như đại hồng thủy, chớp mắt một cái lại không ngừng rơi xuống, lặng lẽ không chút tiếng động.

Không có vị giác!

Ánh mắt của Ân Tịch Ly từ khiếp sợ chuyển thành hoảng hốt, lúc này hắn mới nhớ về cái chuyện đã xảy ra vào mùa hè của bảy năm về trước. Cái chuyện xuân dược không có thuốc giải, chỉ bằng cách viên phòng với người khác thì mới có thể giải được xuân dược, nhưng chất độc ở trong xuân dược đó lại để lại tổn thương cực lớn đối với ngũ quan.

Lúc gặp lại bọn họ, hắn hoàn toàn chìm trong vui sướng, hơn nữa nhìn bề ngoài Hạ Thiên cũng không có gì khác thường, cho nên hắn đã hoàn toàn quên mất chuyện này.

Ân Dã Thần nắm chặt hai tay, gân xanh hiện rõ trên mu bàn tay của hắn, lúc trước hắn còn nghi ngờ về chất độc trong loại xuân dược này, hắn vẫn luôn tự hỏi tại sao Hạ Thiên lại không có một chút phản ứng?

Hắn đã từng nghĩ rằng, Hạ Thiên có thể sẽ bị mù mắt, tai có thể bị điếc, nhưng lại không ngờ trong năm giác quan, nàng lại mất đi vị giác.

Hắn khẽ thở phào nhẹ nhõm, nhưng trong lòng lại không khỏi có chút nhói đau.

Nhẹ nhõm bởi vì may mắn là nàng bị mất đi vị giác chứ không phải là thính giác hay thị giác, nhói đau là bởi vì chất độc trong xuân dược kia thật sự là quá mạnh, chỉ sợ dù có là thần y thì cũng không có cách nào chữa khỏi.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.