“Ta hỏi, ngươi muốn ta hỏi cái gì nha, ta hỏi. . . .” Hạ Thiên giống như
một quả bóng xì hơi, im lặng cúi đầu, bày ra dáng vẻ ‘Ta thật đáng
thương, ta vô cùng đáng thương, ta thật sự thật sự vô cùng đáng thương’.
“Hỏi cái vấn đề mà nàng đang định hỏi ấy.” Ân Tịch Ly nói, không cho phép nàng trốn tránh.
“. . .Thật ra thì, cũng không có gì đâu. . .” Hạ Thiên úp mặt vào trong đầu gối, lỗ tai bắt đầu trở nên ửng hồng.
“Nàng đã nói không có gì, vậy sao còn không hỏi? Không hỏi thì chứng tỏ trong lòng nàng có gì rồi.” Ân Tịch Ly khoanh tay trước ngực nhìn nàng, dáng
vẻ lười nhác.
Hạ Thiên bị ép đến không còn cách nào khác, đành
phải lắp bắp nói: “Ừm, thật ra thì ta muốn biết, bảy năm trước
*$&@#!%. . .”
“Cái gì? Nàng nói nhỏ quá, bổn vương không nghe được.” Ân Tịch Ly ngoáy ngoáy lỗ tai, dáng vẻ như mình thật sự không nghe được.
Hạ Thiên cắn cắn môi, khẽ cất cao giọng, ấp úng buồn bực nói: “Bảy năm trước có phải là ngươi. . . .”
“Sao? Rốt cuộc nàng đang nói cái gì? Không thể nói lớn thêm một chút nữa sao? Nàng đang cố tình khảo nghiệm tính nhẫn nại của bổn vương à? Tiểu Phàm
nói không sai, nàng quả nhiên là rất nhát gan. . .”
Mẹ nó! Hạ
Thiên nổi giận, cũng không quan tâm là mình đang ngồi trên cây, nàng lập tức nhảy dựng lên, đánh về phía Ân Tịch Ly, túm lấy áo của hắn, nghiến
răng nghiến lợi chỉ hận không thể ăn tươi nuốt sống đối phương: “Ngươi!
Con mẹ nó, ta hỏi có phải bảy năm trước người xxoo với ta có phải là
ngươi hay không?!” die»n。dٿan。l«e。qu»y。d«on
“. . . .”
Nàng hét quá lớn khiến cho Ân Tịch Ly nghe xong cũng ngây ngẩn cả người,
không phải là nàng hỏi vấn đề kỳ quái mà là nàng dùng cái tư thế kỳ quái để ép hỏi hắn, khiến cho hắn bị kinh động.
Lúc này, Hạ Thiên nằm đè cả người lên Ân Tịch Ly, nàng đánh quá nhanh mà Ân Tịch Ly lại lo sợ nàng bị té xuống dưới cho nên hắn vội vã đưa tay ôm lấy eo nhỏ của
nàng, Hạ Thiên cũng vươn một tay níu lấy vạt áo của hắn, tay còn lại nắm thành nắm đấm, nhắm thẳng vào đầu hắn, hai chân thon dài dạng ra ngồi ở trên bụng của hắn. . .
Ân Tịch Ly nhìn nàng một chút rồi lại
nhìn nắm đấm của nàng một chút, cuối cùng lại nhìn thân thể của nàng một chút, sau đó hé môi, để lộ ra hàm răng trắng noãn: “Sao bổn vương lại
cảm thấy. . .nàng đây là đang bá vương ngạnh thượng cung*, dùng vũ lực
với bổn vương nha. . .”
(*) cưỡng gian =))
“. . .” Hạ Thiên rụt cổ, nuốt một ngụm nước bọt: “Khụ. . .”
Nàng vội vàng muốn bò dậy, huhu, rốt cuộc nàng cũng đã hiểu rõ, ông trời để
nàng xuyên tới nơi này không phải là để cho nàng chơi đùa mà là muốn
khảo nghiệm độ dày của da mặt nàng nha. . . .
Đúng! Nhất định phải luyện được da mặt dày!
Có câu nói thế nào nhỉ, người không biết xấu hổ, chính là thiên hạ vô địch!
Nàng muốn bò dậy, nhưng mà đối với Ân Tịch Ly vẫn luôn yêu thương nhung nhớ Hạ Thiên, sao có thể dễ dàng bỏ qua cơ hội này?
Hắn lập tức tranh thủ ôm chặt mỹ nhân vào trong ngực, khẽ mỉm cười nói: “Thiên nhi, đang ở trên cây, phải cẩn thận một chút!”
Hạ Thiên lại không có tiền đồ mà đỏ mặt: “Đại, đại thúc. . . nam nữ thụ thụ bất thân. . .”
“Chúng ta ngay cả con cũng đã có rồi, cái gì mà nam nữ thụ thụ bất thân?” Ân
Tịch Ly nhướng mày, vẻ mặt như bảo ‘nàng đừng có nói chuyện ngu ngốc như vậy nữa’.
“Đó là do ngươi dùng sức mạnh với ta cho nên mới có!
Ngươi lợi dụng lúc ta đang gặp khó khăn!” Nói đến đây thì Hạ Thiên tức
giận, nếu không phải nàng trúng kế của Hướng Linh Lung thì sao có thể
như vậy? Để cho người ta xxoo lúc mình còn mơ mơ màng màng, cái gì cũng
không biết? die»n。dٿan。l«e。qu»y。d«on
“Nàng xác định là ta dùng
sức mạnh mà không phải là do nàng sao?” Ân Tịch Ly chớp mắt vài cái:
“Thiên nhi, nàng nhìn xem bây giờ nàng đang làm gì? Mọi người đều nói
lúc con người ta hoảng hốt là lúc bộc lộ bản tính chân thật nhất, nàng
không có hoảng hốt mà lại dám đối với bổn vương vô pháp vô thiên như
vậy, nàng suy nghĩ một chút xem, bảy năm trước, đêm đó có phải là bổn
vương dùng sức mạnh cưỡng ép nàng hay không?”
“. . .” Khuôn mặt
của Hạ Thiên lập tức đỏ đến mang tai: “Ngươi đừng có nói bậy, ta mới
không như vậy!” Nàng cố gắng cả vú lấp miệng em: “Nói như vậy, ngày đó
thật sự là ngươi chứ không phải là tên khốn kiếp kia sao?”
“Tên khốn kiếp kia?” Ân Tịch Ly nhíu mày đầy nguy hiểm, lại còn có người khác dám muốn cô gái của hắn?
“Chính là cái tên nam nhân trông chừng ta đó? Con mẹ nó, cái móng heo của hắn
lại dám đụng vào ta!” Hạ Thiên vừa nghĩ tới đã không nhịn được mà bùng
phát.
Nghe vậy, Ân Tịch Ly mới yên lòng một chút: “Nàng yên tâm, tên đó đã chết rồi!” Hắn nói một cách bâng quơ.
“Đã chết?” Hạ Thiên kinh hãi: “Ngươi giết sao?” Nghĩ cũng đúng, nếu phải
cứu nàng rời đi thì tất nhiên sẽ phát hiện ra gã áo đen kia rồi, chỉ e
là hắn thật sự đã bị đại thúc giết rồi.
“Đại thúc. . .” Nàng giật giật áo của hắn, mở miệng có chút mất tự nhiên.
“Hả?” Ân Tịch Ly buồn cười nhìn nàng, hắn rất hưởng thụ cái cảm giác ôm mỹ
nhân trong ngực, nha đầu này, chỉ có thể là của hắn, về phần Nhậm Diệc
hay Ân Dã Thần gì đó, ai cũng không thể ngăn cản hắn giữ lấy trái tim
nàng đâu!
“Cám ơn ngươi!” Hạ Thiên nhỏ giọng nói, mặc dù trong
lòng nàng vẫn hy vọng có thể tự mình báo thù, nhưng nghĩ đến đại thúc đã giúp mình báo thù, trong lòng nàng thật sự rất cảm kích.
“Nói cám ơn bằng miệng không có thành ý, ta không chấp nhận!” Ân Tịch Ly ăn vạ.
“Vậy ngươi muốn thế nào?” Hạ Thiên bắt đầu bất mãn, nàng và đại thúc quả
nhiên là không nói được với nhau được nửa câu mà, vừa mới nói là đã bắt
đầu cảm thấy hắn không vừa mắt rồi.
Dĩ nhiên, Hạ Thiên đã quên
mất mình và cái vị đại thúc đáng ghét lúc này đang gần gũi đến mức nào,
gần gũi đến mức hơi thở của hai người cũng muốn hòa quyện lại với nhau.
“Ở đây.” Ân Tịch Ly chỉ vào môi mình rồi nói: “Hôn một cái!”
Hạ Thiên thoắt một cái lại đỏ mặt: “Này, ngươi có biết xấu hổ hay không, nam nữ thụ thụ bất thân. . . .”
“Chậc, vậy thì nàng chẳng có thành ý gì rồi, vậy mà còn nói là muốn cảm ơn bổn vương nữa.” Ân Tịch Ly bĩu môi nhưng trong lòng lại có chút hả hê, hắn
đang từng bước từng bước dụ dỗ mỹ nhân mắc bẫy.
“Nhưng mà ngươi cũng không thể yêu cầu như vậy chứ!”
“Tại sao không thể? Ta chẳng qua chỉ muốn nàng hôn ta một cái thôi mà, ta
cũng không có ý gì khác, có phải là nàng lại nghĩ lung tung cái gì rồi
không?”
Khuôn mặt của Hạ Thiên lại càng đỏ hơn, dù sao thì nàng
vẫn tương đối đơn thuần, đấu không lại với Ân Tịch Ly đa mưu túc trí,
nàng do dự một lúc lâu rồi mới thử dò xét hỏi: “Ngươi nói, chỉ cần hôn
một cái là được sao?”
“Dĩ nhiên, ta cũng không ngại nàng hôn thêm vài cái đâu!” Ân Tịch Ly tỏ vẻ mình rất dễ nói chuyện.
“Ngươi nghĩ hay quá nhỉ?” Hạ Thiên không nhịn được đánh hắn một cái.
“Rốt cuộc có hôn hay không? Hay là nàng không dám? Vậy chứng tỏ trong lòng
nàng có suy nghĩ không bình thường rồi, chẳng lẽ nàng muốn hôn ở chỗ
khác sao?”
“Ngươi đừng có nói bậy! Hôn thì hôn, ta sợ ngươi sao!” Hạ Thiên không chịu nổi khi bị người khác nói khích, nhất thời lại tức
giận. die»n。dٿan。l«e。qu»y。d«on
“Ngươi nhắm mắt lại!” Nàng ra lệnh.
“Được!” Ân Tịch Ly không nói hai lời đã nhắm mắt lại, đối với một người tập võ
mà nói, không cần dùng tới ánh mắt cũng được vì lỗ tai cũng đã rất thính rồi.
Hạ Thiên thấy hắn sảng khoái đồng ý như vậy thì cũng hơi
yên lòng, nàng nhìn gương mặt tuấn tú phong hoa tuyệt đại, khẽ nuốt nước bọt, do dự kề mặt tới gần, sau đó từ từ cúi thấp xuống. . . .
Hai môi kề nhau, xúc cảm mềm mại khiến toàn thân nàng chấn động, giống như
có một dòng điện chạy qua, tiến thẳng vào nơi mềm yếu nhất trong lòng
nàng.
Ân Tịch Ly cũng hơi chấn động, khóe môi khẽ cong lên thành một đường cong đẹp mắt, nở nụ cười hài lòng.
Hạ Thiên kinh ngạc, không hiểu tại sao mình lại có cảm giác như thế, trong lòng nàng có chút hoảng hốt, lại vội vàng sực nhớ mình đang làm gì:
“Ta, ta hôn xong rồi. . .”
Khuôn mặt nàng đỏ tới mức như sắp chảy máu, đầu nhỏ cúi thấp tới mức không thể thấp hơn được nữa.
Ân Tịch Ly thấy dáng vẻ này của nàng thì không nhịn được mà bật cười: “Xấu hổ sao?” Hắn cưng chiều nâng lên khuôn mặt nhỏ bé của nàng, buông lời
nhỏ nhẹ vào bên vành tai trắng muốt đáng yêu: “Thiên nhi, nàng biết
không, so với bảy năm trước thì bây giờ nàng mê người hơn rất nhiều . .
.”
“Này này này. . .đại thúc. . . đừng có đùa giỡn người ta như
vậy. . .” Hạ Thiên cắn cắn môi, cố gắng dặn lòng đây chính là Mỹ nam kế, ngàn vạn lần không thể mắc bẫy, ngàn vạn lần không thể mắc bẫy. Thế
nhưng trái tim nàng vẫn không kìm được mà đập loạn lên.
“Ta không thèm thích đâu!” Nàng vội vàng nghiêm nghị nói: “Ngươi đừng dùng mỹ nam kế với ta! Ta mới không mắc mưu đâu!”
Tuy nàng rất thích ngắm mỹ nam nhưng cũng không đến nỗi trông thấy mỹ nam mà mất đi lý trí nha.
Vừa nói xong thì bả vai của nàng bỗng nhiên trầm xuống, khuôn mặt phong hoa tuyệt đại của Ân Tịch Ly bỗng tựa vào hõm vai của nàng, bờ môi phảng
phất như đang trêu ghẹo má của nàng, hắn nỉ non cất giọng tà mị: “Thật
sự không thích sao?”
Ánh mắt của hắn quá nóng bỏng, tựa như mơ hồ còn mang theo một dòng nước ấm, cánh tay nhẹ nhàng vòng trên người
nàng, ngón tay thon dài trượt xuống dọc theo cánh tay, cầm ngón tay đang cứng đờ của Hạ Thiên, nhẹ nhàng vuốt ve thưởng thức.
Lồng ngực
nóng rực trước mắt, hơi thở phả lên cổ, nụ hôn như có như không nhẹ
nhàng phớt qua trên khuôn mặt nàng. . . Hạ Thiên cảm thấy, mọi thứ đều
đã vượt ra khỏi dự liệu của nàng, trong lúc mơ hồ nàng lại cảm thấy một
loại cảm giác vừa quen thuộc, vừa xa lạ, giống như đã từng trải qua.
Cố gắng kìm chế trái tim đang đập loạn, giọng nói của Hạ Thiên mềm nhũn,
đến ngay cả nàng cũng giật mình vì giọng nói của bản thân, cứ như là
đang làm nũng: “Đại thúc, đừng như vậy. . .”
Giọng nói mềm mại,
đôi mắt xinh đẹp còn vương hơi nước, Ân Tịch Ly chưa từng thấy dáng vẻ
như thế này của cô gái nhỏ, không khỏi khiến hắn xuân tâm nhộn nhạo, nụ
cười trên khóe môi càng thêm dịu dàng: “Đừng cái gì?”
Khuôn mặt
Hạ Thiên đỏ đến không thể đỏ thêm được nữa, toàn thân cứ như đang bị lửa đốt, nàng cảm giác nếu cứ tiếp tục như vậy thì nàng nhất định sẽ trở
thành người đầu tiên trên thế giới này chết vì xấu hổ mất!
Trong lòng như có gì đó đang thôi thúc. . .
Dường như đại thúc. . .ừm, muốn hôn nàng?
Làm sao bây giờ? Nàng có muốn để cho hắn hôn hay không? Cái đó. . .cái đó. . . dù sao hắn cũng là cha của Tiểu Phàm, cũng có quan hệ với nàng, cho
hắn hôn một cái chắc là cũng không sao đâu nhỉ? Huống chi lúc nãy nàng
cũng đã hôn hắn rồi?