Vương Gia Đại Thúc, Người Thật Xấu!

Chương 143: Cha ta là Lý Cương!



(*) cái vụ tông xe chết người rồi lôi tên cha (làm giám đốc CA) ra ấy, có thể google search hay lên wiki coi vụ ‘Ba tao là Lý Cương’ để biết thêm chi tiết

Hôm sau, Hạ Thiên cả một đêm chưa chợp mắt đã dậy từ rất sớm, đôi mắt panda trợn to, xách theo một giỏ thuốc lững tha lững thững bước ra khỏi cửa.

“Ơ, mẫu thân đi đâu đấy?” Tiểu Phàm vừa mới rời giường đã trông thấy mẹ mình đang định ra ngoài, bé vội vàng cất tiếng hỏi.

Hạ Thiên buồn bã nhìn bé, khóe môi khẽ mấp máy nhưng lại không thốt nên lời, chỉ cầm giỏ thuốc tiếp tục đi về phía cửa.

Tiểu Phàm nhìn sắc mặt của mẫu thân như vậy, trong lòng bỗng cảm thấy không ổn, vội vàng đứng chắn trước mặt nàng, cố chấp cất tiếng hỏi: “Sao mẫu thân không nói gì? Mẫu thân muốn đi đâu?”

Hạ Thiên trừng mắt nhìn bé, cất giọng ủy khuất: “Tại sao ta phải nói chuyện với con, con không phải là con ta. . . .”

Tiểu Phàm vội vàng nói: “Mẫu thân, người không phải là mẫu thân của Tiểu Phàm thì ai là mẫu thân của Tiểu Phàm đây? Chẳng lẽ trên đời này con vẫn còn một mẫu thân thứ hai sao?”

“Con nói bậy. . . . Nếu con là con trai ta thì sao lại có thể bỏ mặc ta để ngủ cùng người khác chứ. . .” Hạ Thiên lên án, nước mắt lưng tròng, dáng vẻ cứ như tướng công của mình có . . . vợ bé ở bên ngoài, vô cùng đáng thương.

“Mẫu thân, người ta là vì muốn tốt cho mẹ thôi mà.” Tiểu Phàm nói: “Huống chi, phụ vương cũng không phải là người khác mà là phụ vương của Tiểu Phàm nha.”

“Ta mặc kệ, dù sao thì nếu con có hắn thì sẽ không có ta!” Hạ Thiên trở nên ngang ngạnh bốc đồng, cất giọng hậm hực, cũng chả thèm quan tâm trước mặt mình chỉ là một đứa bé sáu tuổi.

Tiểu Phàm cũng đã quen rồi, bé chỉ thở dài đầy bất đắc dĩ, aiz, mỗi lần mẫu thân như vậy thì chẳng ai có thể làm được gì, chuyện này khiến cho bé có chút buồn bực, rõ ràng đã là một người hai mươi mấy tuổi, sao tính khí so với mình còn trẻ con hơn vậy?

“Được rồi được rồi, mẫu thân nói thế nào thì chính là thế đó, sau này con không ngủ cùng phụ vương nữa.” Tiểu Phàm cam đoan nói, kỳ thực trong lòng lại đang cười trộm, mỗi lần mẫu thân mà ngủ thì đều ngủ say như heo, đợi mẫu thân ngủ rồi thì mình lại đến tìm phụ vương, vậy không được sao?

Hạ Thiên nghe Tiểu Phàm nói thế thì mới khẽ nở nụ cười: “Con nói thật đấy chứ?”

“Dĩ nhiên là thật, mẫu thân không tin Tiểu Phàm sao?”

“Tin chứ! Sao có thể không tin!” Hạ Thiên cười cười, ôm lấy con trai.

“Vậy bây giờ mẫu thân đã có thể nói cho Tiểu Phàm biết là người muốn đi đâu chưa?” Tiểu Phàm nhìn giỏ thuốc trong tay nàng, bên trong còn có rất nhiều bình thuốc, đây đều là những loại thuốc mà bọn họ đã bán lúc còn ở huyện Lâm An, chẳng lẽ bây giờ mẫu thân lại muốn ra ngoài bán thuốc nữa sao?

Quả nhiên, trong đầu vừa nảy ra cái ý nghĩ này thì lại nghe thấy Hạ Thiên nói: “Đi bán thuốc, thuốc còn cả đống thế này, không bán để nó hết hạn thì làm sao? Chúng ta sẽ lỗ vốn chết!”

Tiểu Phàm suy nghĩ một chút, cảm thấy mẫu thân nói cũng có lý: “Ừm, cái gì cũng có thể ăn, nhưng không thể để bị thua lỗ, vậy mẫu thân, chúng ta cùng nhau đi bán thôi!”

“Được!”

Tiểu Phàm cũng vội vàng trở về cầm theo một giỏ thuốc đi ra ngoài, cùng với Hạ Thiên, hai mẹ con hí ha hí hửng chạy ra ngoài đường.

Lúc này Ân Tịch Ly đã tiến cung vào triều từ rất sớm, nếu biết nữ nhân và con trai của mình đi theo nghề cũ, hắn chắc chắn sẽ tức giận đến nội thương mất.

***

Mặt trời lên cao, ánh nắng ấm áp, vòm trời bao la rộng mở, trên đường người đến người đi, phố xá trong kinh thành phồn hoa náo nhiệt, kể từ sau khi hồi kinh, đây cũng là lần đầu tiên bé được ra ngoài đi dạo với mẫu thân, vậy nên cũng không tránh khỏi có chút hưng phấn.

“Mẫu thân, người xem kìa, ở đây có rất nhiều người.” So với huyện Lâm An thì nhiều hơn không biết bao nhiêu lần, trong mắt Tiểu Phàm, nhiều người như vậy đồng nghĩa với việc buôn bán sẽ rất khá khẩm, rất rất khá khẩm, cũng đồng nghĩa là sẽ có rất nhiều tiền, rất rất nhiều tiền, bé và mẫu thân sẽ trở thành người có tiền, người có tiền, người có tiền nha!

“Đúng vậy, Tiểu Phàm, mẫu thân đã nói với con, lúc đầu khi ta đến đây thì đã có ý định là sẽ mở một tiệm thuốc ở nơi này để đặc biệt giải quyết việc buôn bán của chúng ta, con nhìn một chút xem, đều là những vị quan lớn, tiểu thư và thiếu gia nha. . . .” Hạ Thiên cảm thán nói.

Chẳng qua là cái nguyện vọng nho nhỏ lúc đầu đó cũng đã sớm bị nàng chôn vào nơi sâu nhất trong lòng, cũng không phải là chưa từng nhớ lại, chẳng qua là không muốn nghĩ đến mà thôi, hôm nay bỗng dưng lại bị gợi nhớ đến cho nên nàng cũng có chút cảm khái.

Thì ra mẫu thân có nguyện vọng này? Tiểu Phàm khẽ nhướng đôi mày kiếm, đem lời nói của nàng ghi tạc vào trong lòng.

“Được rồi, không nói đến chuyện này nữa, hay là chúng ta lại đánh cược đi, xem ai có thể bán hết thuốc trong giỏ của mình đầu tiên, ai thắng sẽ được mười lượng bạc, đi ăn gà nướng, thế nào?” Hạ Thiên hưng phấn nhìn con trai mình.

Hôm nay việc buôn bán đã không còn là chuyện quan trọng đối với nàng, điều khiến nàng hứng thú chính là việc khai thông tình cảm với con trai nàng nha.

Hai người đánh cược, sau đó mỗi người đi về một hướng khác nhau, Hạ Thiên tuyệt đối tin tưởng, dựa vào việc mình nắm rõ mọi ngóc ngách đường phố nơi này, biết rõ chỗ nào tụ tập nhiều quan viên, chắc chắn là sẽ bán được nhanh hơn Tiểu Phàm.

Mà Tiểu Phàm lại tuyệt đối tin tưởng mình hiểu rõ mẫu thân, có thể lúc bé đã bán hết số thuốc này thì mẫu thân vẫn còn đang tìm người mua đấy. . . .

Hai mẹ con đều mang hai suy nghĩ riêng và mục đích buộc mình phải đạt được, rồi lại tự cho là đối phương không biết, hưng phấn cho là trên đời này chỉ có mình là người thông minh nhất. . . .

Vậy mà, hai người vừa tách nhau ra chưa được bao xa thì Hạ Thiên bởi vì đang cực kỳ cao hứng nên nhất thời không nhìn rõ đường, không cẩn thận mà đạp phải chân của một đứa bé.

Đứa bé này khoảng chừng mười tuổi, quần áo lộng lẫy để lộ ra khí chất quý phái, nhìn cũng biết là con trai của một gia đình giàu có, mi thanh mày tú, hàng mi dài vô cùng đáng yêu, thế nhưng, bề ngoài của hắn mặc dù rất tốt nhưng tính khí lại không hề tốt một chút nào.

Hạ Thiên còn chưa kịp nói một tiếng ‘Thật xin lỗi’ thì hắn đã nhíu mày quát ầm lên: “Khốn kiếp! Kẻ nào không có mắt lại dám giẫm lên chân của bản thiếu gia!”

Hắn đau đến mức hét lên oang oang, Hạ Thiên thật sự hoài nghi, nàng cũng đâu có đạp mạnh đến vậy, chẳng lẽ lại đau đến mức đó sao?

“Thiếu gia, chính là ả nữ nhân này!” Tên gia đinh đứng bên cạnh thằng bé chỉ vào Hạ Thiên, bẩm báo.

“Đáng chết, lôi đến đây để bản thiếu gia dạy dỗ nàng ta một phen!”

“Vâng, thưa thiếu gia!” Tên gia đinh lập tức tiến về phía trước, vung tay như muốn lướt về phía mặt Hạ Thiên.

Hạ Thiên lập tức nổi giận, vốn trong lòng còn chút cảm giác đuối lý vì giẫm phải chân của người khác, bây giờ đã hoàn toàn biến mất: “Này, tên quỷ nhỏ ngươi từ đâu đến vậy, có hiểu lễ phép hay không? Người ta cũng không cố ý giẫm phải chân của ngươi, nói xin lỗi là được rồi, sao ngươi lại muốn đánh người chứ?”

“Ngươi ngươi —— ngươi còn dám cãi nhau với bản thiếu gia! A Phúc! Còn không mau vả miệng cho bản thiếu gia!” Đứa trẻ kia giận đến phát rồ, lửa giận bùng lên trên khuôn mặt nhỏ nhắn xinh đẹp.

Bàn tay của tên gia đinh A Phúc đã vung xuống, Hạ Thiên vội vàng lấy tay ngăn lại, nhưng lực tay của hắn rất mạnh, thân thể Hạ Thiên lảo đảo té xuống đất, mặc dù không bị đánh trúng nhưng mông bị té đau đến nở hoa, giỏ thuốc trên tay cũng rơi xuống, mấy bình thuốc xui xẻo rơi đầy đất.

“Mẫu thân!”

Tiểu Phàm vẫn chưa đi xa, trông thấy vậy liền vội vàng chạy tới: “Mẫu thân, người không sao chứ? Mẫu thân?”

“Ta không sao, Tiểu Phàm.” Hạ Thiên vội vàng quay lại cười với bé.

Tiểu Phàm thấy mẫu thân không sao, lúc này mới xoay người, nhìn chằm chằm vào đứa bé sau lưng mình: “Ngươi dám đánh mẫu thân của ta?”

“Ta đánh thì thế nào? Ai bảo nàng ta đi đường không có mắt, giẫm phải chân của ta!” Đứa bé kia hoàn toàn không để Tiểu Phàm vào trong mắt, vì đã mười tuổi nên cao hơn Tiểu Phàm một cái đầu, lúc nhìn vào Tiểu Phàm, ánh mắt của hắn còn tỏ vẻ khinh miệt.

Tiểu Phàm không nói hai lời, chỉ nhấc chân lên rồi hung hăng đạp xuống một đạp, đạp xong vẫn không quên tốt bụng nói: “Ta mới vừa trở về, còn muốn làm trẻ ngoan thêm vài ngày, vậy mà ngươi lại cho người đẩy ngã mẫu thân của ta, ta đạp ngươi một đạp, nếu như không phục, vậy thì cũng đừng trách ta không khách khí!”

“Ui da. . . đau chết ta rồi, ngươi, ngươi, ngươi dám đạp ta. . .!” Lực chân Tiểu Phàm dùng không nhẹ, đứa bé kia đau đến mức lăn lộn trên mặt đất.

Hạ Thiên thấy vậy thì thầm kêu không ổn, vội vã kéo Tiểu Phàm lại: “Tiểu Phàm, không được phép gây chuyện!”

“Vâng, mẫu thân!” Tiểu Phàm ngoan ngoãn biết điều lên tiếng.

Chỉ có điều, bé không gây chuyện thì cũng không có nghĩa là người khác không tìm bé gây chuyện! Tên gia đinh kia thấy đứa bé bị thương, vội vàng vọt tới: “To gan, ngươi có biết thiếu gia nhà chúng ta là ai không? Các ngươi dám làm như vậy, ta nhất định sẽ. . . .”

Hắn còn chưa nói hết thì đột nhiên phát hiện toàn thân mình tê rần, không còn chút khí lực, chỉ có thể trợn to mắt té nhào xuống đất, không hiểu tại sao mình lại bị như vậy.

Tiểu Phàm là đệ tử chân truyền của Nhậm Diệc, là truyền nhân của đại Độc Thánh, trên người sao có thể không giấu chút bảo bối? Lúc hắn đến gần thì Tiểu Phàm cũng đã len lén hạ độc hắn, khiến cho giờ phút này toàn thân hắn trở nên vô lực không để động đậy.

Đứa bé kia thấy gia đinh của mình vô dụng như vậy thì tức muốn chết, hắn lồm cồm bò dậy, nổi giận mắng to: “Đồ vô dụng!”

Chợt hắn lại ngẩng đầu, lạnh lùng nhìn Tiểu Phàm: “Đồ tạp chủng, ngươi được lắm, có biết ta là ai không? Ngươi lại dám đánh ta? Ta chính là thiếu gia nhà họ Lý đấy!”

“Nhà họ Lý?” Xin lỗi, bé không biết, nhưng mà, tốt lắm, hắn lại dám mắng mình là tạp chủng, Tiểu Phàm vỗn dĩ không muốn làm to chuyện, bây giờ hai tay lại nắm thành nắm đấm: “Ngươi vừa mắng ta là đồ tạp chủng đúng không?”

Mắng bé là tạp chủng thì cũng giống như là đang mắng mẫu thân của bé, mà bé tuyệt đối sẽ không tha thứ cho kẻ nào dám mắng mẫu thân của mình!

“Bản thiếu gia mắng ngươi là tạp chủng đấy, tiện nhân! Ngươi dám đánh ta! Ta sẽ đánh chết ngươi!” Bình thường hắn vẫn quen thói sai khiến người khác, bây giờ lửa giận bùng lên, cũng không thèm để ý tới thân phận mà nhào tới trước mặt Tiểu Phàm!

Tới thật đúng lúc! Tiểu Phàm cũng không né tránh, mặc kệ để cho đứa bé kia đánh tới mình.

“Ngươi nói ta là tạp chủng, hôm nay ta đánh cho ngay cả mẹ ruột của ngươi cũng nhìn không ra ngươi có phải là tạp chủng hay không!”

Tiểu Phàm vung một quả đấm, hung hăng đánh, bé đánh, đánh, đánh và đánh, dùng hết sức để đánh! Mặc kệ đứa bé kia là ai, mặc kệ thân phận của hắn như thế nào! Bé muốn đánh cho cha mẹ hắn nhận không ra luôn!

“Tiểu Phàm, đừng đánh nữa, mau dừng lại! Tiểu Phàm!”

Hạ Thiên nhìn thấy Tiểu Phàm như vậy thì biết Tiểu Phàm đã thật sự nổi giận, nàng đứng bên cạnh sốt hết cả ruột, lại thấy thân phận của đứa bé kia có vẻ như không phải là đơn giản, nếu không thì sao nó lại dám phách lối như vậy.

Đừng nhìn Tiểu Phàm nhỏ hơn đứa bé kia mà lầm, Tiểu Phàm từ bé đã chịu nhiều cực khổ, đi theo Nhậm Diệc, có việc gì mà chưa làm qua? Còn đứa bé kia từ nhỏ tới giờ là một đại thiếu gia sống an nhàn sung sướng, sao có thể so được với Tiểu Phàm?

Lần này, nếu Tiểu Phàm thật sự đánh cho cha mẹ nó nhận không ra, khuôn mặt nhỏ nhắn xinh đẹp như vậy mà biến thành đầu heo thì. . . .

***

Nhìn cái ‘đầu heo’ kia, Tiểu Phàm hài lòng vỗ vỗ tay rồi đứng dậy, trên mặt của hai đứa, đứa nào cũng trúng mấy quả đấm, đứa bé kia tuy đánh không lại Tiểu Phàm nhưng lúc đánh nhau tay chân vung lên loạn xạ, ngẫu nhiên cũng đấm trúng vài cái khiến cho mặt Tiểu Phàm hơi sưng lên một ít, nhưng nếu đem so với thương tích của đứa bé kia thì vẫn là một trời một vực.

Phố xá kinh thành phồn hoa tấp nập, người vây xem càng lúc càng đông, đã có không ít người nhận ra thân phận của đứa bé kia, lập tức rối rít thốt lên: “Hả? Đây không phải là tiểu bá vương nhà họ Lý sao?”

“Thật sự là hắn, nhưng sao lại bị đánh đến thê thảm như vậy? Đứa bé kia là ai? Chẳng lẽ không sợ nhà họ Lý trả thù sao?”

“Không biết, trông lạ quá, chắc là người ngoại thành, lần này thì thảm rồi, bọn họ nhất định sẽ bị nhà họ Lý trả thù!”

“Aiz aiz. . . .”

Hạ Thiên nghe vậy thì cảm thấy lo lắng, quả nhiên nhà họ Lý này lai lịch không nhỏ, xem ra nàng và Tiểu Phàm đã thật sự gây họa rồi.

Mà lúc này, tiểu bá vương nhà họ Lý kia rốt cuộc cũng đã bò dậy, loạng choạng đứng lên vỗ vỗ mặt mình, sau đó ‘oa’ lên một tiếng khóc lớn.

“Huhuhu. . . . Ngươi dám bắt nạt ta, ta sẽ mách cha ta. . . ngươi dám đánh ta. . . Khốn kiếp! Tạp chủng! Huhu. . . .”

“Cha ngươi? Ai thèm quan tâm cha ngươi là ai chứ!” Tiểu Phàm nói không chút sợ hãi, dù sao cũng không phải là bé động tay động chân đánh người trước cho nên bé mới không thèm sợ hắn đâu!

“Cha ta là Lý Cương!” Đứa bé nước mắt lưng tròng rống lên: “Ta nhất định phải nói cho cha ta biết, để ông ấy tịch thu tài sản nhà các ngươi, đào mồ mả tổ tiên nhà các ngươi lên! Cái đồ tạp chủng nhà ngươi! Tiện nhân!”

Hạ Thiên ngẩn ra, lại có chút dở khóc dở cười, cha của nó là Lý Cương? Sặc. . . . Cái tên ‘Lý Cương’ này thật đúng không phải là hàng lởm, cho dù ở hiện đại hay cổ đại thì đều lợi hại như vậy. . . .

Dĩ nhiên nàng không biết, Lý Cương này là con trai độc nhất của thừa tướng đại nhân của vương triều Vũ Trinh, thừa tướng đại nhân quyền cao chức trọng, mà Lý Cương lại là con trai một cho nên hắn lại càng thêm hống hách kiêu ngạo, ngang ngược đến vô lý, mà đứa bé trước mắt này chính là Lý Nguyên Kỳ, con trai của Lý Cương.

Tiểu Phàm nhíu đôi mày kiếm, cái tên không biết điều này vẫn còn dám mắng mình? Đã thế, hắn lại còn nói cái gì? Cha hắn là Lý Cương? Thúc thúc của bé là hoàng thượng đấy!

Dù sao thì tâm tính vẫn còn là một đứa trẻ, sau khi bị mắng mấy câu thì Tiểu Phàm không nén được cơn tức giận, lại vén tay áo chuẩn bị xông lên đánh người.

Cũng may Hạ Thiên kịp thời kéo lại, đen mặt nói: “Con còn đánh nữa à? Đã gây họa còn không mau chạy đi?”

Tiểu Phàm bĩu môi: “Bỏ chạy thì sẽ rất mất mặt. . . .”

Hạ Thiên trực tiếp cốc đầu bé: “Mau chạy đi!”

Hai mẹ con túm gấu quần chuẩn bị bỏ chạy thì lại thấy một bóng người từ trên cao nhảy xuống, cản trước mặt Hạ Thiên và Tiểu Phàm.

“Các ngươi thật to gan, đánh biểu đệ ta bị thương rồi còn muốn bỏ chạy sao?”

Người đến là trấn quốc tướng quân – Bạch Vũ, hai nhà Lý – Bạch có quan hệ mật thiết, giao tình trước giờ vẫn luôn rất tốt, Bạch Vũ vốn đang uống rượu cùng mấy vị bằng hữu, lại trông thấy cách đó không xa, biểu đệ Lý Nguyên Kỳ bị người ta bắt nạt, hắn liền lập tức chạy tới.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.