Vương Gia Đại Thúc, Người Thật Xấu!

Chương 149: Tiểu Thiên Thiên, chúng ta cùng nhau bỏ trốn đi!



Bên trong ngôi miếu hoang tàn đổ nát, từng cơn gió lạnh liên tục ùa vào, gió lạnh xen lẫn ý lạnh giữa hai hàng lông mày khiến người ta cảm thấy lạnh lẽo, lạnh đến thấu xương, từng chút từng chút ăn mòn ý chí.

“Thần. . . con của ta, con nhất định phải sống thật tốt. . .”

“Sống. . . thật tốt. . .”

“Mau chạy đi . . . chạy càng xa càng tốt, đừng bao giờ quay về nữa. . .”

“Mau chạy đi. . .”

“Không, mẹ, chúng ta cùng đi. . .”

“Huhu, mẹ. . . mẹ đừng chết, chúng ta cùng đi, cùng đi.”

“Đừng . . . đừng mà. . . đừng mà!”

Ánh trăng sáng tỏ, Nhậm Diệc đang nằm trên giường bỗng bật dậy, kinh hoảng nhìn bốn phía, lúc này mới giật mình, thì ra chỉ là mơ.

Sau lưng đã ướt đẫm mồ hôi, hắn đưa tay lau mồ hôi trên trán rồi lại ngây ngẩn nhìn bóng đêm trước mắt, ánh trăng len lỏi qua khung cửa, tạo nên một khung cảnh mờ mờ ảo ảo, lúc sáng lúc tối.

Đã bao lâu rồi?

Hắn lẳng lặng nhìn dấu vết ẩm ướt trên tay, ánh mắt có chút mông lung, 20 năm trôi qua, đã bao lâu rồi hắn chưa mơ như thế?

Năm đó, từ sau cái ngày mà hắn rời đi, hầu như đêm nào hắn cũng bị ác mộng khiến cho bừng tỉnh, vốn nghĩ rằng mình sẽ không bao giờ gặp phải cơn ác mộng này nữa, nhưng không ngờ bây giờ nó lại bắt đầu, chẳng lẽ mẫu thân muốn dùng cơn ác mộng để nhắc nhở mình không được quên chuyện này, nhất định phải nhớ rõ? Phải đặt nó vào nơi sâu nhất trong lòng?

Hắn cụp mắt, thở một hơi thật dài, vì sao hắn lại tiếp tục mơ thấy cơn ác mộng này? Là vì gặp lại người đó sao?

Nhậm Diệc đứng dậy, tùy tiện khoác đại một tấm áo choàng, sau đó mở cửa phòng, trăng sáng trên cao nhanh chóng chiếu rọi, ánh trăng nhẹ nhàng sáng tỏ, xinh đẹp vô cùng.

Kinh thành. . .

Hắn không nên tới.

Hắn vẫn chưa chuẩn bị tinh thần để đối mặt với chuyện này, hiện giờ hắn thật sự vẫn không nên tới, nếu không phải vì hai mẹ con nàng . . . .

Nhậm Diệc cười khổ một tiếng, yêu thương một người, luôn không kìm lòng được mà dõi theo từng bước chân nàng, cho dù biết rõ là mình không nên tới kinh thành, nhưng hắn vẫn phải tới.

Rốt cuộc là vì sao hắn lại thích nàng chứ?

Là vì khi nàng rơi xuống vách núi, không những có thể chỉ còn lại một nửa cái mạng mà còn rất có thể tàn phế cả đời, thế nhưng nàng vẫn vui vẻ hưng phấn như chưa có gì xảy ra, cứ luôn miệng hét lên ‘trở về, trở về’, vậy nên hắn mới thích nàng sao?

Hay là khi nàng biết đứa bé trong bụng sẽ khiến cho nàng bị người ta nhục mạ coi khinh cả đời, thế nhưng nàng vẫn kiên trì muốn sinh nó ra, vậy nên hắn mới thích nàng?

Hay là mỗi lần đêm khuya thanh vắng, nàng sẽ ngắm những vì sao trên trời rồi lại nói rằng mình muốn về nhà, vậy nên hắn mới động lòng với nàng?

Nhưng cho dù là lúc nào thì thích vẫn chính là thích, hắn không có cách nào phủ nhận, cũng không thể nào kìm chế, bởi vì nàng, cho nên hắn mới quay về kinh thành, nơi mà hắn đã nghĩ là mình sẽ không bao giờ bước chân vào nữa.

Lời mẫu thân nói trước lúc qua đời hắn vẫn luôn nhớ rất rõ, mẫu thân dặn hắn đừng bao giờ trở về, vĩnh viễn cũng không nên điều tra chuyện gì đã xảy ra năm đó.

Thế nhưng hiện tại, vận mệnh lại sắp đặt khiến hắn trở về, chẳng lẽ, hắn thật sự muốn ngồi yên một chỗ, vứt bỏ cơ hội điều tra chân tướng của sự việc năm đó sao?

“Mẹ, người bảo con không cần phải báo thù, nhưng sao con có thể an tâm đây?”

Quả nhiên là không thể an tâm, nếu không thì tại sao đã 20 năm chưa hề nằm mộng, bây giờ vừa trở về kinh thành không lâu thì đã bắt đầu gặp ác mộng rồi?

Đứng dưới ánh trăng, hắn nhẹ nhàng thở dài, mẹ à, thật xin lỗi, lần này hãy để con tùy hứng một lần đi.

“Sao còn chưa ngủ, đứng đó làm gì vậy?”

Hạ Thiên bước ra từ phòng của Tiểu Phàm, chuẩn bị về phòng mình ngủ thì lại trông thấy Nhậm Diệc đang đứng ngẩn người giữa sân nhìn trăng sáng.

Gần đây Tiểu Phàm càng lúc càng nổi tính trẻ con, thường xuyên bắt nàng trước khi ngủ phải kể chuyện cổ tích, tuy thế nhưng nàng cũng rất hưởng thụ cuộc sống như vậy, mà nàng cũng cảm thấy thật kỳ quái, trước kia mỗi lần kể chuyện cổ tích cho Tiểu Phàm nghe trước khi ngủ, bé luôn nói mình đã không còn là trẻ con nữa, không cần phải nghe kể chuyện rồi mới ngủ được, thế mà bây giờ lại cứ quấn quít bắt nàng kể, Hạ Thiên nghĩ thế nào cũng cảm thấy kỳ quái.

Dĩ nhiên nàng không biết, bởi vì Tiểu Phàm không muốn cho Ân Tịch Ly đến quấy nhiễu nàng, cho nên mới cố gắng chiếm lấy thời gian của nàng mà thôi, bé quả thực là một đứa con mệnh khổ mà, không những phải chăm sóc cho mẫu thân mà còn phải giúp cho mẫu thân đề phòng phụ vương đại sắc lang kia nữa, thật là không dễ dàng mà. . . .

“Hả?” Nhậm Diệc cũng hồi thần, nhìn thấy Hạ Thiên thì khẽ mỉm cười: “Tiểu Thiên Thiên cũng chưa ngủ à? Chẳng lẽ là vì nhớ người ta sao?”

Hắn vừa nói vừa nháy nháy mắt với nàng, dáng vẻ như muốn nói ‘nếu nàng thật sự nhớ ta thì cứ nói ra đi’ khiến Hạ Thiên vừa bực mình vừa buồn cười.

Nàng cũng không khách khí mà bước tới, đặt mông ngồi xuống bậc thềm bên cạnh hắn: “Nhậm Diệc à, ta thấy huynh mấy ngày nay thật kỳ quái, có phải là đang có tâm sự gì không?”

Ánh mắt của Nhậm Diệc chợt lóe lên, chẳng lẽ hắn biểu hiện rõ như vậy sao? Xem ra lần sau phải chú ý hơn rồi, hắn cố tình bĩu môi, ra vẻ đáng thương, ai oán nhìn Hạ Thiên, nói: “Bởi vì ta đau lòng. . .”

Khóe miệng Hạ Thiên co giật: “Ta biết rõ huynh đang đau lòng nha.” Trên khuôn mặt kia rõ ràng là có viết dòng chữ ‘ta đang đau lòng, ta đang khổ sở, ta đang rất buồn. . .’ chẳng lẽ nàng có thể không biết sao? Chỉ cần liếc mắt cũng có thể nhìn ra được.

“Ý ta muốn hỏi vì sao huynh lại đau lòng?” Tuy bình thường Nhậm Diệc hay tỏ vẻ bị trời ghét người oán, thế nhưng nàng vẫn có thể nhận ra được lúc này tâm trạng của hắn không tốt.

Từ trước tới giờ, Nhậm Diệc luôn là người theo chủ nghĩa nam tử hán, tuy đôi lúc hắn hay thích làm ầm ỹ trước mặt nàng, nhưng càng về sau, Nhậm Diệc gánh vác trách nhiệm chăm sóc cho hai mẹ con nàng và Tiểu Phàm, mấy năm này, nếu không nhờ Nhậm Diệc. . . chỉ sợ trên đời này cũng không có nàng và Tiểu Phàm nữa.

“Ngày nào nàng cũng ở cùng với nam nhân khác, ta có thể không đau lòng sao?” Nhậm Diệc trưng ra vẻ mặt ai oán: “Tiểu Thiên Thiên, nàng có biết nàng là người có mới nới cũ không? Có Ân Tịch Ly rồi thì vứt ta sang một bên!”

Khóe miệng Hạ Thiên co giật: “Nhậm Diệc, huynh đàng hoàng một chút đi, người ta đang nói chuyện nghiêm túc mà!”

“Tiểu Thiên Thiên, ta và nàng mà cũng có thể nói chuyện nghiêm túc sao? Chẳng lẽ trong mắt nàng, chuyện của ta không hề quan trọng sao? Chẳng lẽ chuyện lớn trong lòng ta, so với trân châu, bảo bối còn quý hơn, đối với nàng lại không phải là chuyện quan trọng sao?” Nhậm Diệc đau lòng muốn chết, hai tay ôm ngực, dáng vẻ giống hệt như nàng Tây Thi ôm ngực khổ sở vậy.

“Ngừng ——!” Hạ Thiên đau đầu cắt đứt lời hắn: “Được được được, ta biết rõ chuyện của huynh rất quan trọng, so với chủ tịch Mao tiến đánh Nhật Bản còn quan trọng hơn nhiều.”

“Ồ, nàng biết là tốt rồi.” Khóe môi Nhậm Diệc cũng cong lên, cười híp mắt nói: “Tiểu Thiên Thiên, chúng ta cùng nhau bỏ trốn đi. . . Chúng ta cùng đến thảo nguyên hái nấm, đến Thổ Phiên [1] dựng lều vải, ban ngày chăn trâu, vắt sữa dê, tối đến ngắm trăng, ngắm sao, nàng xem cuộc sống như vậy có phải là rất tốt đẹp không?”

--- ------ ---

[1] Thổ Phiên (hay còn gọi là Thổ Phiền): một vương quốc từng thống trị Tây Tạng, khống chế gần như toàn bộ con đường tơ lụa suốt từ thế kỷ 6 đến thế kỷ 9. Dân tộc Thổ Phiên là dân tộc thiểu số ở cao nguyên Thanh Tạng.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.