“Hơn nữa, ta thấy Công Tôn công tử quả thật là một người học cao hiểu rộng, chẳng qua là có
chút cuồng ngạo, ta tin tưởng hắn sẽ thay đổi, ngươi hãy cho hắn một cơ
hội đi!” Nàng cố nén bi thương đang trào dâng ở trong lòng, chờ đợi nhìn Ân Tịch Ly.
Ân Tịch Ly nhẹ nhàng thở dài một tiếng, nơi mềm yếu
nhất trong lòng lại dâng lên một chút xót xa, không hiểu tại sao trong
ánh mắt nàng lại lộ ra bi thương như vậy, hắn không có cách nào cự tuyệt được sự mong đợi của nàng, vì thế, hắn vô cùng bất đắc dĩ gật đầu:
“Được rồi, một khi đã như vậy, ta tạm thời bỏ qua cho hắn một lần!”
Hắn nhìn về phía Công Tôn Dịch đang đứng dưới đài cao, lạnh lùng nói: “Bây
giờ bổn vương không tính sổ với ngươi, nhưng cơ hội chỉ có một lần, nếu
ngươi tiếp tục như vậy, bổn vương sẽ gạch tên ngươi ra khỏi con đường
làm quan!”
Công Tôn Dịch vội vàng dập đầu tạ ơn, tâm tư lại xoay
chuyển một vòng, nhớ đến lúc nàng kia không sợ lửa giận của Ly vương, cố gắng vì chính mình mà cầu xin, hắn cảm thấy hổ thẹn không nói nên lời,
ngàn ân vạn tạ nhưng lại không thể nào nói ra khỏi miệng, bởi vì hắn
không biết phải nói như thế nào.
Hạ Thiên cười cười, đôi mắt sáng trong như ánh trăng, phút chốc lại nín khóc mỉm cười: “Cám ơn đại thúc!”
Ân Tịch Ly cũng cười theo, dưới sự che giấu của lớp râu quai nón, nụ cười
của hắn vô cùng mờ nhạt, lại đột nhiên nhớ tới điều gì, hắn mở miệng
hỏi: “Ngươi vừa mới nói, ngươi tên là Linh Lung?”
Hạ Thiên giải thích nói: “Chuyện này. . . . .”
“Nàng là Linh Lung!” Hạ Thiên còn chưa nói xong, Ân Dã Thần đứng một bên đã
ngắt lời của nàng, trả lời một cách chắc chắn: “Gọi là Hướng Linh Lung!”
Hướng Linh Lung? Hạ Thiên hơi nhíu mi, tại sao lại đem cả họ của nàng sửa lại?
Hướng Linh Lung – nữ nhi của Thừa tướng vương triều Vũ Trinh, hắn đã tìm rất
lâu nhưng lại không tìm thấy, thì ra chính là nàng sao. . . .
Vũ
Trinh và Hoằng Việt chiến sự không ngừng, hoàng thượng muốn đưa ra điều
kiện hòa thân để giảm bớt tình hình căng thẳng giữa hai nước, mà Hoằng
Việt lại cố tình muốn nữ nhi của Thừa tướng – Hướng Linh Lung làm đối
tượng hòa thân, để cho nàng gả sang Hoằng Việt quốc.
Nhưng Hướng Linh Lung lại mất tích mấy tháng nay, không ngờ rằng, hắn một mực tìm người, mà người lại ở ngay bên cạnh mình.
“Hoàng thúc, bây giờ nói chuyện có chút bất tiện, quay về phủ của ta, ta sẽ đích thân nói cho người.” Ân Dã Thần lên tiếng.
Vẻ mặt của Ân Tịch Ly có chút hoảng hốt, đờ đẫn gật đầu, không thể tưởng
tượng được, hắn vừa mới xác định mình thích một cô gái, người đó lại
chính là người phải gả sang Hoằng Việt quốc để hòa thân, hắn không có
cách nào chấp nhận được sự thật này, tâm bỗng chốc trở nên phiền muộn.
“Vậy, điệt nhi (cháu) đi trước!” Ân Dã Thần nắm tay Hạ Thiên, hành lễ với hắn rồi quay đi.
“A! Nhưng mà đại thúc, hắn. . . . .” Hạ Thiên do dự, sắc mặt của đại thúc
tại sao đột nhiên lại xấu như vậy? Có phải là đã có chuyện gì xảy ra rồi hay không? Trong lòng nàng có chút lo lắng.
“Không có gì, hoàng
thúc chỉ là đang suy nghĩ một vài chuyện mà thôi.” Ân Dã Thần nắm chặt
tay nàng, không cho nàng quay đầu lại, trực tiếp hồi phủ.
“Tại sao lại gọi ta là Hướng Linh Lung?” Nàng đành phải quay về phía trước, hỏi lại vấn đề này.
Ân Dã Thần tiếp nhận ánh mắt của nàng, khuôn mặt tuấn tú rét lạnh đột
nhiên trở nên nhu hòa, nhẹ nhàng cười, vô cùng thân thiết vuốt ve mái
tóc của nàng, nói: “Bởi vì, ta thích!”
“A?” Hạ Thiên sửng sốt, cái này. . . .cũng tính là câu trả lời sao? Hay là một câu thổ lộ?
Tim nàng đột nhiên đập nhanh hơn một nhịp, hắn nói như vậy là đang thổ lộ
với mình sao? Bởi vì thích nàng, cho nên mới đặt cho nàng một cái tên
riêng biệt?
“Đi thôi!” Hắn cười cười, vô cùng thân thiết nắm lấy đôi tay của nàng, từng bước, từng bước một về phủ.
Hạ Thiên trầm mặc cúi đầu, nhìn bàn tay của hai người đang nắm chặt, kỳ
thật, có nhiều người còn tốt hơn nàng, kỳ thật, hắn cũng rất tuấn tú, kỳ thật, hắn đối với nàng vô cùng dịu dàng, một chút cũng không hề lạnh
lùng, đâu giống như một hoàng tử đâu?
Nếu. . . .nếu hắn thật sự thích mình . . . . . Khuôn mặt của Hạ Thiên đỏ lên, có phải cũng nên suy xét một chút hay không?