Vương Gia Đại Thúc, Người Thật Xấu!

Chương 87: Hôn



Hạ Thiên vô cùng khí phách nhắm mắt lại, nói không nhìn là không nhìn, vừa nhắm mắt là nhắm hơn mười phút, trong thư phòng trở nên yên tĩnh không một tiếng động, giống như là chỉ còn lại một mình nàng.

Hạ Thiên co giật khóe môi, nói một câu: “Ngươi đã ra ngoài chưa? Chưa thì hãy mau đi đi, đừng có ở lại rồi nói ta nhìn ngươi!”

Giọng nói thanh thúy phiêu dạt trong không khí, lặng lẽ quanh quẩn nơi thư phòng, nhưng không hề có tiếng trả lời.

Xem tình hình này, có lẽ hắn đã đi ra ngoài rồi.

Hạ Thiên hừ một tiếng mới vừa lòng mở to mắt, lại không ngờ ngay lúc này, cảm giác bên hông đột nhiên trở nên căng thẳng, một bàn tay to lớn ôm chặt eo của nàng, bàn tay ấm áp còn lại đưa lên khuôn mặt trái xoan, che đi đôi mắt nàng đang muốn mở ra.

“Ngươi. . . . .” Nàng ngẩn người, hoảng hốt hô lên, hai cánh môi ấm áp liền rơi xuống, hôn lên đôi môi của nàng, nuốt đi tiếng kinh hô vào trong miệng.

Hạ Thiên giãy giụa kịch liệt! Sắc mặt sung huyết đỏ bừng, không thể nhìn thấy, lòng nàng hoảng hốt, không biết là ai đang hôn mình, nhưng lại mơ hồ có cảm giác người này vô cùng quen thuộc, quen thuộc đến nỗi nàng không hế có cảm giác hắn sẽ làm gì nguy hiểm đến mình.

Hạ Thiên càng vùng vẫy mạnh, nụ hôn của người ấy lại càng dịu dàng, cánh môi mềm mại ướt át, lưu luyến mút lấy đôi môi nàng, giống như một mảnh bông tuyết nhẹ nhàng rơi trên đất, dịu dàng đến khó tin, khiến cho tim nàng đập mạnh liên hồi!

Nàng không có cảm giác nguy hiểm, cũng không có cảm giác ghê tởm, chỉ có hương vị nhàn nhàn cùng đôi môi ấm áp vây quanh, khiến cho nàng dần dần hòa tan trong biển tình ngọt ngào.

Là ai? Ai đang hôn nàng? Đại thúc sao?

Khi nãy chỉ có hai người bọn họ ở trong này, chẳng lẽ thật sự là đại thúc? Nàng hít vào thật sâu, cảm thấy hương thơm này quả thật là ở trên người đại thúc, lúc này, dù vẫn không thể nhìn thấy gì nhưng Hạ Thiên đã dần dần lấy lại bình tĩnh.

Được rồi, nếu là đại thúc. . . . Ách, dù sao, đại thúc đẹp trai như vậy, dù sao cũng không phải là lần đầu tiên bị hắn hôn. . . . .

Nghĩ như vậy, hai cánh môi cọ sát lẫn nhau cũng không đủ để khiến cho người kia thỏa mãn, lại bá đạo thăm dò, tiến vào trong miệng nàng, công thành chiếm đất.

Hô hấp không khỏi tăng thêm vài lần, bầu không khí dần dần trở nên nóng rực, Hạ Thiên không rõ là do bản thân mình hay là do hắn mặc nhiều lớp quần áo , tại sao chỉ trong giây lát mà cả người hắn trở nên vô cùng nóng bỏng, hình như chính mình cũng không khác biệt là bao. . . . .

Nàng cảm thấy, nếu còn tiếp tục như vậy, nhất định sẽ xảy ra cái chuyện gì kia, Thiên Lôi chạm phải Địa Hỏa, sẽ càng không thể vãn hồi. . . . .

Trong lòng bắt đầu hoảng loạn, cũng có chút sợ hãi, tuy rằng không thể không thừa nhận, nàng không hề chán ghét nụ hôn này, thậm chí còn hơi thích thích, nhưng nàng cũng không phải là người dễ dàng cởi mở, cứ như vậy mà cùng với một tên nam nhân làm cái chuyện kia thì . . . . . .

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.