“Haha, nào có, ta vẫn
còn đang suy nghĩ đấy thôi, đây chính là chuyện chung thân đại sự, làm
sao có thể qua loa như vậy được?” Nàng giả ngu cười gượng hai tiếng.
“Ừm, nói cũng đúng!” Ân Dã Thần gật đầu: “Nàng yên tâm, ta sẽ không ép nàng, ta chờ câu trả lời của nàng.”
“Aizz, đừng nói như vậy mà. . . .à, đúng rồi! Tối nay là 14, ngày mai chính là Trung thu, để ăn mừng lễ hội ngày mai, tối nay chúng ta tổ chức bữa
tiệc thịt nướng có được không?”
“Thịt nướng?” Ân Dã Thần nhìn
lên trời xanh, do dự một lát, lại có chút khó xử nói: “Đêm nay trong phủ còn có chút việc cần xử lý. . . . .”
“A? Oh!” Hạ Thiên có chút
mất hứng, nhưng rất nhanh đã khôi phục lại bình thường, nàng nở nụ cười, vỗ vỗ bả vai hắn, ra vẻ không có chuyện gì nói: “Ai da, đã vậy thì
ngươi mau về đi.”
“Ừ, Linh Lung, nàng cũng nghỉ sớm đi, ngày mai
ngoài phố sẽ có rất nhiều trò vui, đến lúc đó ta đưa nàng đi.” Ân Dã
Thần dịu dàng nói.
“Hắc hắc, ngươi đã nói rồi đấy nhé, đến lúc đó không được quên nha, được rồi, ngươi mau trở về đi.”
Ân Dã Thần gật gật đầu, đứng dậy đi được vài bước, lại dừng lại, quay đầu nhìn Hạ Thiên một cái.
“Haha, ngày mai gặp!” Hạ Thiên nở nụ cười tươi rạng rỡ, vẫy vẫy tay với hắn.
Ân Dã Thần thu hồi ánh mắt, không chần chờ nữa mà xoay người bước đi.
Hạ Thiên nhìn theo bóng lưng của hắn rời đi, cho đến khi bóng dáng ấy biến mất ở một góc khuất, nụ cười trên khuôn mặt nàng dần dần trở nên cứng
ngắc, sau đó từ từ biến mất, không còn nhìn thấy nữa.
Lúc Ân Dã
Thần rời đi cũng không chú ý thấy một tia mất mát lóe lên trong mắt Hạ
Thiên, hắn nhìn sắc trời, mặt trời đã lên đỉnh đầu, cũng sắp đến giờ ngọ rồi, nghĩ đến đây, bước chân của hắn trở nên nhanh hơn, mau chóng hồi
phủ.
Vừa đến gần cửa, gia đinh liền cúi chào: “Tam hoàng tử, ngài đã trở về.”
“Thưa Tam hoàng tử, Linh Lung cô nương đang ở rừng trúc Tiểu Tạ.”
Ân Dã Thần gật gật đầu, ý nói mình đã biết rồi, sau đó lập tức đi về phía rừng trúc Tiểu Tạ.
Gia đinh đi theo phía sau hắn, cẩn thận khép cửa lại.
Rừng trúc Tiểu Tạ nằm ở một nơi xa xôi trong phủ, là một rừng trúc cực kỳ âm u tĩnh lặng, trong rừng trúc có một gian nhà gỗ nhỏ, nhà gỗ có ba gian, cửa mở, một nữ tử toàn thân y phục màu trắng, được dệt bằng lụa mỏng,
đơn thuần sạch sẽ, đang ngồi đánh đàn bên chiếc bàn nhỏ trong đình nghỉ
mát.
Làn điệu du dương, tiếng nhạc cao vút, nhẹ nhàng đung đưa,
quanh quẩn bên trong rừng trúc tĩnh mịch, người đánh đàn mặc uyển lụa
mỏng, thân thể thon dài tuyệt mỹ để lộ ra làn da mềm mại.
Một
khắc này, tiếng đàn dễ nghe đột nhiên dừng lại, nữ tử kia nghiêng đầu
lên nhìn, hai hàng chân mày tràn đầy vui vẻ, vội vàng đứng dậy, chậm rãi chạy tới.
“Thần!”
Nàng ta vui mừng bổ nhào vào trong lòng Ân Dã Thần, thanh âm mềm nhũn, làm nũng nói: “Sao chàng lại về trễ như
vậy? Đã nói hôm nay ở lại bồi người ta mà!”
Ân Dã Thần vỗ vỗ lưng nàng, khuôn mặt hàn băng vạn năm không thay đổi lại có chút giãn ra: “Thật xin lỗi, chờ lâu rồi sao?”
Hắn dắt tay nàng đi vào bên trong đình, ôm nàng ngồi xuống, trên mặt nữ tử
che một cái mạng mỏng bằng lụa màu xanh nhạt, khẽ cười dịu dàng: “Không
sao, chỉ cần là chàng, cho dù phải đợi bao lâu ta cũng đều nguyện ý.”
Ân Dã Thần cũng cười, cách một lớp khăn che mặt, điểm lên cái mũi nho nhỏ thon thon của nàng, nói: “Miệng bôi mật sao?”
“Nào có! Người ta vốn là như vậy.” Nàng bất mãn hờn giận, khẽ đấm vào ngực
hắn một chút, lại nhớ tới cái gì, ngẩng đầu lên nghi hoặc hỏi: “Trước
đây chàng vẫn luôn trở về từ rất sớm, sao hôm nay lại về trễ như vậy?”