Vương Gia Đáng Chết! Bản Cô Nương Không Sợ Ngươi

Chương 17: Treo đầu dê bán thịt chó



Đến trước cửa Bách Hoa lâu. Nhược Ảnh xoa cằm cười gian xảo. Nhạc Ngọc đứng phía sau sống lưng bất chợt lạnh, định quay đầu bỏ đi thì đã không kịp nữa, lại bị Nhược Ảnh kéo vào trong.

Nhược Ảnh và Nhạc Ngọc vừa vào đã bị mội đám ruồi, muỗi, kiến, gián... Bu lấy (-_-|| nói hơi quá) từ bên trong một vị tú bà bước ra làm Nhược Ảnh suýt chút nôn rồi, tú bà mập mạp ăn mặc như tắc kè bông, mặt của bà ta trắng còn hơn bạch vô thường a. Nàng đang ở địa ngục sao? Nên mới thấy được ma. Chẳng phải nàng đi thanh lâu sao, sao lại trở thành địa ngục vậy. Hay đây là động bàn tơ a, nhưng mà yêu quái cũng rất xinh đẹp mà. Tú bà nhìn thấy y phục số lượng có hạng tại Nhược Thiên phường Nhược Ảnh đang mặc(của hai nàng mở) hai mắt sáng lên liền chạy đến mời khách.

"Công tử mời vào" Nàng chưa kịp hiểu chuyện gì xảy ra đã được tú bà lôi vào một căn phòng nhìn rất lớn và kiểu cách. Không phải chứ nàng còn chưa nói gì hết mà. Cũng kệ gọi gì ăn trước rồi tính.

"Hai vị công tử dùng gì?" Giọng nói tú bà lại vang lên làm Nhược Ảnh toàn thân nổi ốc, giọng nói gì mà ám ảnh quá không biết. Nếu không biết Nàng không biết còn tưởng là thái giám ca ca trong truyền thuyết.

"Đem tất cả món ngon đến đây. Còn nữa dẫn mỹ nữ đến đây" Nhược Ảnh lạnh giọng lên tiếng. Rồi đập lên bàn 10 lượng vàng, 10 lượng bạc. Nhạc Ngọc trợn mắt nhìn Nhược Ảnh có cần phải khoa trương vậy không chứ. Chẳng phải Nguyệt Ảnh lâu có rất nhiều đồ ăn ngon sao? Tại sao phải đến đây để tốn nhiều ngân lượng như vậy a. Còn nữa mỹ nữ? Chủ tử của nàng không lẽ nào... Tú bà thấy mười lượng vàng liền sáng mắt lập tức đi chuẩn bị. Nhạc Ngọc cảm thấy tú bà đã đi xa lập tức quay sang nhìn Nhược Ảnh.

"Chủ tử, người thích nữ nhân sao?"

Nhược Ảnh vốn dĩ đang uống trà thì "phụt" sao bọn người này thích nghi ngờ giới tính của nàng vậy chứ? Nàng có chỗ nào không giống nữ nhi chứ? Nàng xinh đẹp như vậy, đáng yêu như vậy lại nỡ lòng nào nghi ngờ giới tính của nàng chứ? Nhược Ảnh lau miệng xong liền cốc đầu Nhạc Ngọc.

"Điên sao? Ta là chỉ muốn xem ở đây có gì thú vị thôi. Vừa rồi tên vương gia kia làm máu ta sôi lên rồi giờ lại tới ngươi" Nhược Ảnh uống một chén trà hạ hỏa nói.

"Cũng nay là hắn không truy cứu a, theo Nhạc Ngọc biết thì hắn cũng không đơn giản đâu. Nên tốt nhất người đừng đụng đến hắn nữa" Nhạc Ngọc thở dài nói.

"Ta biết rồi, ta vẫn còn rất yêu đời" tên đó nàng nhìn đã biết võ công không bình thường rồi. Còn nữa hắn là tam vương gia đó, hắn mà tức giận có khi nào đầu nàng bị lìa khỏi cổ không a, cho nên nàng tấm lòng thiện lương tha cho hắn -_-. Nhưng mà tên đó lại rất đẹp trai nha, đưa về hiện đại chắc chắn có thể làm Idol. Lúc này tú bà cũng vừa đem các món ăn vào. Chuyện đầu nàng lìa khỏi cổ vẫn là chính nhưng mà ăn là mười a, có thực mới vực được đạo mà nha. Nàng nên ăn không suy nghĩ nhiều cho hại não nữa.

"Các cô nương một lát sẽ đến ngay, hai vị công tử cứ dùng trước a~" Nhược Ảnh cùng Nhạc Ngọc hiện đang cùng cảm giác là muốn nôn. Hai nàng còn chưa ăn gì nha đừng hại người như vậy chứ.

"Bà... Bà ra trước đi" Nhạc Ngọc không đợi Nhược Ảnh nói đã tự ra lệnh. Nhạc Ngọc thật sự rất muốn... Oẹ ghê chết đi mất. Tú bà mặt méo xệch vặn vẹo thân hình đi ra ngoài.

Nhược Ảnh thần sắc không tốt lắm, Nhạc Ngọc mần này làm rất tốt nha. Nàng rõ ràng đến ngắm mỹ nữ, lại có thể gặp ma, thật đáng sợ mà. Treo đầu dê bán thịt chó sao? Mỹ nữ không thấy chỉ thấy một bà già đẹp đến nghiêng thùng đổ rác a.

"Thật quá đáng sợ, làm mất hết tâm trạng ăn uống" Nhược Ảnh liếc nhìn tất cả sơn hào hải vị trên bàn. Và sau đó là có người nào đó nói một đằng làm một nẻo, bất chấp hình tượng ăn sạch thức ăn trên bàn. Nhạc Ngọc ngồi cạnh đơ mặt, không biết nếu chủ tử có tâm trạng thì sẽ tốn bao nhiêu lương thực của người khác đây.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.