Vương Gia, Đi Thong Thả

Chương 44: Dạ du sông Tần Hoài



Thật vất vả mới đem vết sưng xoa cho bớt đau, Phương Đàn dời bàn tay, lại đổ thêm rượu thuốc lại muốn xoa tiếp, Tống Ứng Diêu liền vội vàng kéo tay của nàng, vô cùng đáng thương nói rằng: “Vương Gia, như vậy được rồi, không cần xoa nữa. Thiếp đau”

Phương Đàn nhìn dáng vẻ của nàng, vừa buồn cười lại đau lòng, thấy vết sưng trong thời gian ngắn cũng không thể hoàn toàn xẹp xuống được nên đành nghe theo lời nàng. Cầm lấy khăn bên cạnh lau khô rượu thuốc trên tay: “Đành vậy”

Tống Ứng Diêu vui vẻ giơ tay lên đang muốn chải tóc lại bị Phương Đàn ngăn cản: “Đừng nhúc nhích, bản vương giúp nàng chải đầu, miễn cho nàng không cẩn thận chạm đến vết thương.”

Tống Ứng Diêu không thể tin được Vương Gia sẽ làm chuyện như vậy, kinh ngạc hỏi: “Vương Gia biết sơ tóc cho nữ tử sao?”

“Ta biết“. Phương Đàn xê dịch đến tấm gương trước mặt Tống Ứng Diêu ngồi ngay ngắn. Mặt kính đối diện với mặt Tống Ứng Diêu để nàng trong lúc sơ tóc có thể nhìn thấy Tống Ứng Diêu trong gương tránh việc sơ tóc không thẳng.

“Vương Gia còn học được cái này” Tống Ứng Diêu không thể tưởng tượng nổi mở to hai mắt.

“Bản vương còn làm được rất nhiều việc, chỉ là nàng không biết mà thôi.” Phương Đàn ngồi trở lại sau lưng của nàng cười nói.

Tống Ứng Diêu vẫn cảm thấy Vương Gia không nên làm việc này nên đề nghị: “Hay cứ để Khởi Tú đến sơ tóc cho thiếp cũng được”

Phương Đàn đã cầm lấy lược: “Không có chuyện gì, chỉ là sơ cái tóc mà thôi. Nàng cảm thấy bản vương không sơ được hay sao, hay sợ ta đụng vào vết thương của nàng? Bản vương sẽ cẩn thận.”

Tống Ứng Diêu phủ nhận nói: “Không phải, ta lo lắng nếu như truyền ra ngoài đối với Vương Gia thanh danh không được tốt, người khác sẽ cho rằng Vương Gia sợ vợ”

“Bọn họ thích nói cứ nói, bản vương sợ bọn họ hay sao?” Phương Đàn vừa vấn tóc vừa nói: “Hơn nữa người trong phủ sớm biết việc gì nên làm việc gì không nên làm. Nếu như bọn họ nhiều chuyện sẽ tự biết kết quả”

Khi Phương Đàn cầm lược bắt đầu chải, Tống Ứng Diêu thấp thỏm gọi: “Vương Gia...” Để đường đường một Thành vương gia cao quý chải đầu cho nàng, như vậy thật sự được không.

Tống Ứng Diêu tuy rằng rất muốn để ngài ấy sơ tóc cho mình, nhưng đây rốt cuộc không hợp lý lẽ, trong lòng nàng xoắn xuýt: “Vương Gia để ta tự làm đi”

Phương Đàn giữ chặt đầu của Tống Ứng Diêu không cho nàng phản bác: “Đừng nhúc nhích, cử động là tóc sẽ tối“. Tống Ứng Diêu lập tức im lặng.

“Bản vương là phu quân của nàng, phu quân chải đầu cho nương tử có gì không thể!” Tống Ứng Diêu nghe vậy gương mặt mang theo ý cười, không ngăn trở nữa, Vương gia thích thì cứ để ngài ấy chải đi mà.

Lược chậm rãi từ đỉnh đầu hạ xuống, cẩn thận từng chút một rẽ qua vết thương, cuối cùng lại trôi mượt mà xuống đuôi tóc. Tóc đen mềm mại nằm yên ắng, không cần tốn sức liền có thể dễ dàng vấn thành búi tóc, cuối cùng lại xuyên vào một cây trâm. Tuy rằng chỉ là một kiểu tóc đơn giản nhưng không mất phần ý nhị, phối hợp tinh xảo với đôi mắt của Tống Ứng Diêu. Mỹ nhân dịu dàng trong khoảnh khắc xuất hiện trước mặt Phương Đàn khiến nàng si mê đến phát ngốc.

Tống Ứng Diêu qua gương thấy Phương Đàn vẫn đang nhìn nàng trong gương, không tự nhiên thấp giọng xấu hổ hỏi: “Vương Gia, có đẹp mắt không?”

Phương Đàn chợt bừng tỉnh nắm tay của nàng cùng đứng lên, quan sát khắp toàn thân từ trên xuống dưới tỉ mỉ một lần, ánh mắt kia khiến Tống Ứng Diêu càng thêm thẹn thùng. Phương Đàn xem xong gật gù cười nói: “Rất đẹp”

Được Vương Gia khen ngợi Tống Ứng Diêu không kìm lòng được nở ra nụ cười rạng ngời, lúc này trong tim sung sướng so với lúc Khởi Tú khen nàng khác nhau rất nhiều.

Kỳ thi mùa xuân bắt đầu vào ngày mùng 9 tháng 2, đợt cuối là vào ngày 15 tháng 2, hết thảy có ba lượt, mỗi lượt ba ngày, tổng cộng là 9 ngày.

Một khi khoa cử bắt đầu, bất luận trường thi căng thẳng chừng nào, bận rộn náo nhiệt cỡ nào, các thí sinh lo lắng ra sao, tất cả những thứ này đều không can dự đến Phương Đàn. Những gì nên làm nàng cũng đã làm, giờ chỉ chờ xem năng lực của thí sinh. Năm nay cũng không thiếu thí sinh bởi vì liên quan đến vụ án Lý Thanh Nhữ mà bị hủy bỏ tư cách dự thi, nói như vậy Phương Đàn đã giúp những không có tiền mua đề thi một chuyện, giảm bớt áp lực cạnh tranh cho bọn họ, nếu như bọn họ như vậy còn thi không đậu, vậy chứng tỏ năng lực cá nhân không đủ, sau này phải học hành tử tế lại chờ khoa cử lần sau võng lều thi tiếp. Dù sao quan trường chính là cần người tài, nếu như ngươi không có năng lực, triều đình cũng không thể dung dưỡng ngươi.

Vậy lúc này Phương Đàn cùng Tống Ứng Diêu đang ở đâu?

****

Buổi tối trên sông Tần Hoài đèn đuốc sáng choang, hai bên bờ sông đều là thương gia, có tửu lâu có sòng bạc, mà nhiều nhất chính là thanh lâu. Các khách nhân cùng Hoa nương ở trên lầu nô đùa thỏa thích, âm thanh hò hét không ngừng truyền khắp mặt sông, khiến mặt sông cũng cảm hoá gợi lên không khí náo nhiệt.

Trên sông thuyền hoa to nhỏ tấp nập tới lui khiến người ta mắt không kịp nhìn. Trên thuyền không ngừng truyền ra tiếng nam nữ đùa giỡn hoặc là tiếng tiêu hòa cùng đàn trống hợp tấu.

Có một chiếc thuyền tuy rằng cũng đèn lồng muôn vẻ nhưng là lặng lẽ riêng tư, dường như bên trên thuyền không có một ai. Chỉ có người lái thuyền thỉnh thoảng vung vẩy cây sào đẩy nước vang lên một chút xíu động tĩnh. Chiếc thuyền yên tĩnh này cùng sự huyên náo trên sông Tần Hoài hoàn toàn đối lập, không thể không khiến người ta hiếu kỳ trên thuyền là người nào đang tọa. Khách trên lầu còn chưa kịp mơ tưởng, từ chổ khúc ngoặc con sông lại đang trôi đến một chiếc thuyền hoa hấp dẫn ánh mắt tất cả mọi người. Khi vẻ hào nhoáng qua đi, mọi người quay nhnì lại thì con thuyền tĩnh lặng lúc nãy đã không thấy đâu nữa.

Tại một nơi yên tĩnh, đôi nam nữ trẻ tuổi đang cùng chủ thuyền trao đổi. Đôi nam nữ này chính là Thành vương cùng thành Vương phi thường phục dạo chơi. Hai người thỏa thuận giá tiền cùng chủ thuyền, nộp tiền đặt cọc. Phương Đàn liền mang theo Tống Ứng Diêu lên thuyền hoa.

Phương Đàn cho người hầu đặt một cái bàn nhỏ ở mũi thuyền cho hai người họ ngồi thưởng thức phong cảnh hai bên bờ sông. Sau khi phân phó xong, xoay người thấy Tống Ứng Diêu đứng bên mạng thuyền nghiêng đầu xem nước chảy. Phương Đàn vội nhắc nhở nàng: “Phải cẩn thận”

Tống Ứng Diêu nghe tiếng, nghiêng đầu ngơ ngác nhìn Vương gia, trong đầu bỗng nhiên nhớ đến ngày đầu tiên sau khi thành hôn cùng Phương Đàn đã xãy ra chuyện. Nhớ cảm giác rơi xuống nước lúc đó sắc mặt bất chợt nhợt nhạt rùng mình, vội vã đứng cách xa mạn thuyền đi tới bên người Phương Đàn. Nếu như không phải còn có người ngoài ở đây, nàng hận không thể ôm lấy Phương Đàn lúc này, một bước cũng không rời, như vậy trong lòng nàng mới cảm giác được an toàn.

Người hầu sắp xếp cẩn thận một cái bàn, ở hai bên bài trãi hai tấm đệm cho các nàng ngồi trên mặt đất. Lại dọn một bàn rượu thịt, Phương Đàn nói với hắn rằng: “Ngươi có thể lui xuống, nơi này không cần ngươi. Nếu như không gọi, ngươi cũng đừng đi lên”

Người hầu từng gặp qua nhiều loại khách, khách bất luận đưa ra yêu cầu gì chỉ cần không đụng chạm đến lợi ích của chủ thuyền, hắn đều phải nghe theo. Đối với Phương Đàn không yêu cầu gì, hắn tự nhiên đáp ứng.

Sau khi người hầu lui xuống, Phương Đàn nắm chặt tay Tống Ứng Diêu tay cùng đi lên mũi thuyền.

Tống Ứng Diêu căng thẳng khoác tay Phương Đàn, dưới chân mỗi một bước đều đi rất cẩn thận, tàu lay động liền lập tức dừng lại, chờ qua cơn chồng chềnh mới dám bước tiếp. Phương Đàn thấy nàng như vậy cười trêu, sớm biết như vậy đã không nhắc nhở nàng, làm cho nàng sợ quá độ, nhưng rất kiên trì bước cùng nàng.

Lúc ngồi xuống, Phương Đàn trêu ghẹo nói: “Nàng phải cẩn thận đừng để ngã, nếu như nàng lại ngã xuống nơi này nhiều thuyền qua lại, bản vương không chắc sẽ dám nhảy xuống cứu nàng.”

Tống Ứng Diêu xì xì miệng, không tin: “Thiếp nếu như ngã xuống, Vương Gia nhất định là người đầu tiên nhảy xuống, vì thế thiếp không chút nào lo lắng.” Tuy rằng ngoài miệng nói như vậy, thân thể vẫn không tự chủ được hướng về Phương Đàn xích lại.

Thuyền hoa bắt đầu hoa di chuyển, người chèo thuyền tài nghệ rất tốt, thuyền chạy tốc độ mặc dù nhanh, nhưng tọa ở trên thuyền không cảm giác được sự lay động. Bỗng nhiên trước xuất hiện một chiếc thuyền hoa đang hướng tới, mắt thấy hai chiếc thuyền như muốn đụng vào nhau, đầu thuyền liền mạnh mẽ chuyển hướng né tránh nguy hiểm trong tích tắc. Tống Ứng Diêu một phen hãi hùng khiếp vía, thân thể lại sát vào Phương Đàn. Mà Phương Đàn thì lại như trước không chút dao động nhàn nhã uống trà, đối với việc phát sinh trước mắt hoàn toàn làm như không thấy.

Tống Ứng Diêu nghi ngờ hỏi: “Vương Gia hôm nay sao không uống rượu?”

“Uống rượu hại thân.” Trường hợp này vì sao có thể không có rượu đây? Không có rượu chẳng phải là thiếu một phần ý thơ hay sao. Nguyên lai Phương Đàn sợ Tống Ứng Diêu một hồi lại uống nhiều rượu, nàng khống chế không được Tống Ứng Diêu lúc say, vì thế nên không để người hầu dâng rượu. Kinh nghiệm nói cho nàng biết tuyệt không thể coi thường sức mạnh của Vương phi, không cẩn thận sẽ bị nàng ta hạ gục.

Phương Đàn phao trà, một tay ấn nắp ấm trà một tay nhấc ấm trà lên rót vào chén, trà từ bên trong từ từ chảy ra. Theo dòng nước ấm, trà dần dần đầy chén, ấm trà cũng được nhấc lên cao, ngay khi ngỡ rằng trà sắp tràn ra cổ tay của nàng bỗng xoay một cái đẹp đẽ mang dòng nước ấm ngừng lại. Chén trà vừa vặn không ít không nhiều đong đầy ấm nóng.

Một thân như ngọc kiên trì pha trà, động tác không nhanh không chậm. Hình ảnh hhư vậy quá đẹp, làm Tống Ứng Diêu không nỡ dời mắt. Lúc này lòng của nàng lòng tràn đầy mơ ước cái người giống như thần tiên ấy lại thuộc về nàng, không cần quá nhiều trắc trở, chỉ cần có thể cùng với Vương gia, nàng đời này không còn gì luyến tiếc.

Phương Đàn trước tiên cầm lấy chén trà, nhấp một miếng, đem trà ở trong miệng thưởng thức một phen, xác nhận mùi vị vừa vặn, không quá đắng mới rót cho Tống Ứng Diêu một chén.

Tống Ứng Diêu nâng chung trà lên hơi mím vào miệng, mặc dù có đắng, nhưng dư vị ngọt ngào, lại là tự tay Vương Gia phao, không biết có phải là do tác dụng tâm lý hay không, nàng cảm thấy chén trà này mùi vị thật tuyệt, không nhịn được lại uống hai hớp.

“Đừng lo uống trà, đây là nơi đặc chế trà bánh, nàng nếm thử xem có ngon không.” Phương Đàn từ trên bàn dùng tay cầm lên một khối bánh ngọt trong khay đưa lên miệng Tống Ứng Diêu bên nói.

Tống Ứng Diêu đặt chén trà xuống cũng không tiếp nhận bánh ngọt, thân thể nghiêng về phía trước cắn một cái, nhai nhai bình phẩm: “Quá ngọt, ngài khẳng định không thích đâu”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.