Vương Gia, Đi Thong Thả

Chương 45: Ghen



“Thật à?” Phương Đàn nhìn cái bánh ngọt lưu lại hai viên dấu răng, cảm thấy thật là đáng yêu, chưa kịp nhìn cho đã thì bị Tống Ứng Diêu đoạt lấy khối bánh ngọt cũng đưa tới bên miệng Phương Đàn nói rằng: “Ngài nếm thử.”

“Được.” Phương Đàn nói xong liền cắn một cái: “Đúng là quá ngọt“. Thấy Tống Ứng Diêu vẫn như cũ đem bánh ngọt đặt một bên miệng của nàng, khoát tay áo “Không ăn nữa”

“Không ăn thì không ăn” Tống Ứng Diêu nghe vậy thu tay về.

Phương Đàn ngẩng đầu lên thấy Tống Ứng Diêu đang muốn đem phần bánh ngọt còn lại đưa vào miệng, vội vã ngăn cản nói: “Ta cắn qua rồi, nàng cũng đừng có ăn. Trong mâm còn bánh nàng lấy mà dùng” Vừa định từ trong tay nàng đoạt lại bánh ngọt.

Tống Ứng Diêu đã cắn một cái, lại cắn thêm một miếng lớn, cắn qua ba lần liền ăn xong bánh ngọt, hoàn toàn đem lời của Phương Đàn như gió thoảng mây trôi. Sau khi ăn xong lại hỏi “Tại sao không thể? Ngài cũng ăn cái bánh của thiếp cắn qua, thiếp tại sao không thể.”

“Bởi vì... Bởi vì...” Phương Đàn cũng không nói ra được nguyên nhân, nên thôi kệ: “Ăn đi, ăn đi.” Rót một chén trà đưa tới trước mặt nàng: “Uống nước đi, đừng để nghẹn“. Lời còn chưa dứt, Tống Ứng Diêu liền ho sặc sụa hiển nhiên là bởi vì ăn quá nhanh.

Phương Đàn vội vàng đứng tới phía sau nàng giúp nàng vỗ lưng, trong tay bưng lên một chén trà nhỏ nhẹ nói: “Sao lại ăn nhanh như vậy, mau uống trà vào”

Tống Ứng Diêu ho đến cả mặt đều đỏ, tiếp nhận chén trà trong tay Phương Đàn uống một hơi. Sau khi bớt ho mới nói: “Thiếp thân không dám.” Một khối bánh ngọt suýt chút nữa muốn cái mạng nhỏ của nàng rồi.

Thuyền hoa chạy vào đoạn náo nhiệt nhất sông Tần Hoài, hai bên thuyền hoa chạy mỗi lúc một nhanh. Phương Đàn không cho Tống Ứng Diêu ngồi cách nàng quá xa, vạn nhất có chiếc thuyền nào gây tai nạn, nàng còn có thể nhanh chóng mang Tống Ứng Diêu thoát hiểm. Này đúng là như ý nguyện Tống Ứng Diêu, nàng vui mừng đem cái đệm nhích qua cạnh Phương Đàn, sau đó ngồi xuống. Trong lòng oán thầm vì sao người hầu lại để nàng và Vương Gia ngồi xa như vậy, cách cả một cái bàn.

Tống Ứng Diêu chỉ vào một chiếc thuyền bên cạnh nói rằng “Ngài xem chiếc thuyền hoa kia cùng chiếc thuyền của chúng ta rất giống nhau”

Phương Đàn theo ngón tay của nàng nhìn tới, quả nhiên nhìn thấy một chiếc thuyền giống như đúc chiếc thuyền của các nàng đang ngồi, liền suy đoán nói: “Có lẽ là cùng một chủ”

Mặt sau của thuyền hoa là một gian thanh lâu, trên lầu có vị Hoa nương vừa vặn quay đầu nhìn về phía sông, lơ đãng thấy Phương Đàn ngồi ở đầu thuyền hoa không khỏi hít vào một hơi, vị công tử này rất đẹp trai nha. Hoa nương liền bắt chuyện với các tỷ muội xung quanh: “Mọi người mau đến xem, công tử kia thật anh tuấn”

Bọn tỷ muội nghe thấy vậy tất cả đều bỏ lại khách bên cạnh mình gào thét chạy đến lan can nhìn về phía Phương Đàn chỉ chỉ trỏ trỏ, líu ra líu ríu nói cái gì đó liên tục.

Ngồi ở mũi thuyền Phương Đàn cảm giác được có rất nhiều ánh mắt đang nhìn mình, nàng cau mày ngẩng đầu lên. Những kia Hoa nương thừa dịp thấy được gương mặt của vị công tử càng dồn dập xum xoe.

“Vị công tử kia đang nhìn ta, nhìn ta đấy” Một cái Hoa nương vỗ tay nhảy nhót nói rằng,

“Rõ ràng là nhìn ta“. Hoa nương bên cạnh liền khó chịu chen qua một bên nói rằng.

“Ngươi làm gì thế chen ta! Đi sang một bên“. Hoa nương bị chiếm vị trí lập tức chen trở lại cáu kỉnh.

“Công tử mau lên đây chơi a” Các Hoa nương lá gan thật lớn hướng về dưới lầu kêu.

Các Hoa nương thấy công tử chỉ hướng phía bên này liếc mắt xong liền lại cúi đầu quay về người ở bên cạnh nói gì đó, mới chú ý tới dường như bên cạnh công tử còn có một cô gái, xem ra hai người rất thân mật, không cần đoán cũng biết hai người nhất định là phu thê, nếu không phải thì chính là người yêu, các nàng nhất thời thất vọng.

“Công tử chụp lấy” Có một cái Hoa nương chưa từ bỏ ý định, trên thuyền đoạt lấy khăn tay của người bên cạnh, chủ nhân khăn tay chưa kịp phản ứng lại nàng ta đã đem khăn vứt ra ngoài.

“Khăn của ta” Một tiếng la hét vang lên. Khăn theo vách thuyền bồng bềnh rơi xuống vừa vặn đáp vào lồng ngực Phương Đàn, các Hoa nương trên lầu kinh ngạc thốt lên, không ai dám tin.

Chờ thuyền của Phương Đàn đi qua, những Hoa nương còn lại từng người một trở lại hầu hạ khách của mình, chỉ có Hoa nương ném cái khăn kia vẫn đứng ở lan can lầu viễn vong, thật lâu vẫn chưa lấy lại được bình tỉnh.

Mấy bạn bè thân thích của Hoa nương kia nhìn nàng còn lo lắng mới đi tới vỗ vỗ bờ vai của nàng nói: “Đừng trông nữa, thuyền đã đi xa rồi. Khăn mất thì mất, có gì thêu lại một cái mà thôi”

“A, nha, tốt đẹp.” Cái Hoa nương kia bừng tỉnh táo, treo lên khuôn mặt tươi cười, xoay người tiếp tục tiếp đãi các vị khách, một cái khăn mà thôi không có gì ghê gớm.

Phương Đàn cũng không nghĩ ở đây sẽ thu được một cái khăn tay, cười haha từ trong lòng đem cái kia khăn tay lấy ra, hai tay nắm hai góc trãi khăn thêu ra xem.

Khăn màu phấn hồng, một góc thêu một con hồ điệp giương cánh, sắc thái sặc sỡ, trông rất sống động, một châm một đường đều thêu chặt chẽ. Có thể thấy được chủ nhân của khăn thêu nhất định là một nữ tử tâm tư cẩn thận tỉ mỉ, đáng tiếc lại lưu lạc chốn thanh lâu, không biết phía sau có tâm sự gì hay không, Phương Đàn đáng tiếc lắc đầu, thầm than.

Tống Ứng Diêu thấy Vương Gia lại như vậy thật lòng nhìn ngắm khăn tay của Hoa nương, ghen tuông tự nhiên mà sinh ra, chua xót nói rằng: “Thiếp thấy Hoa nương kia rất xinh đẹp, ngài hẳn là rất thích?”

“Cái gì?” Phương Đàn ngẩng đầu lên, không hiểu hỏi: “Hoa nương kia sao?”

“Chính là người ném khăn cho Vương gia” Tống Ứng Diêu giọng ồm ồm nói rằng “Nếu như ngài coi trọng cái Hoa nương kia, vậy thì đi đem nàng nạp vào khuê phòng là được rồi, thiếp sẽ không chú ý.”

“Ừ.” Phương Đàn bỗng nhiên tỉnh ngộ, kỳ thực nàng căn bản không biết là ai trên lầu quăng khăn tay cho nàng, chỉ là theo Tống Ứng Diêu trả lời mà thôi, nàng đặt khăn tay xuống tò mò hỏi: “Vì sao nói như vậy?”

Tống Ứng Diêu ủy khuất: “Không phải vậy tại sao ngài nhìn cái khăn đến ngây ngốc cười?”

Phương Đàn sững sờ, kết hợp với lời Tống Ứng Diêu khi nãy liền rõ ràng ý tứ của nàng, giải thích: “Ta chẳng qua là cảm thấy thú vị thôi.” Ngón tay cong lên búng vào trán Tống Ứng Diêu cười nói: “Nàng đang suy nghĩ gì đấy?”

Tống Ứng Diêu vuốt cái trán bị đau cố chấp nói rằng: “Ngài yên tâm, thiếp nhất định sẽ không cùng nàng tranh đoạt...” nàng chưa kịp nói xong, Phương Đàn đã cầm khăn trong tay trực tiếp ném xuống sông.

Tống Ứng Diêu sốt ruột vỗ mu bàn tay Phương Đàn: “Đây là tâm ý cô ngương người ta, ngài làm sao có thể ném xuống nước” Xoay người nhoài ra ngoài mạn thuyền, chỉ thấy khăn tay đã sớm theo dòng nước phiêu xa, muốn nhặt trở lại là không thể.

Phương Đàn đem nàng kéo về, học theo ngữ khí của thư sinh trên công đường nói rằng: “Nếu như tiểu sinh chưa cưới vợ, nhận lấy phần tâm ý này cũng không sao, nhiều lắm là được một cái danh phong lưu văn nhã mà thôi. Nhưng tiểu sinh sớm có vợ, nếu như nhận lấy, chẳng phải là thẹn với vợ mình hay sao, vì thế tiểu sinh chỉ có vờ như không thấy tâm ý của Hoa nương, lúc này mới thể hiện được một lòng một dạ với hiền thê ở nhà. Hơn nữa tâm ý Hoa nương đối với tiểu sinh như nước sông Tần Hoài này, có thể trôi qua không thể lưu, chẳng bằng mau mau thả nó tự do. Có thể nó xuôi theo dòng liền gặp được người hữu duyên “

Tống Ứng Diêu liếc nàng một cái, gắt giọng: “Ngài lúc nào cũng học được nhiều lời“. Lơ đãng câu lên khóe miệng tiết lộ nội tâm của nàng, hiển nhiên nàng đối với lời giải thích của Phương Đàn hoàn toàn thích thú.

Phương Đàn nhếch môi, giương giọng nói với người chèo thuyền: “Tìm một nơi yên tĩnh dừng lại đi. Ngươi cũng có thể nghỉ ngơi một chút.”

Từ đuôi thuyền truyền đến tiếng người chèo thuyền vang dội: “Được rồi, mời hai vị an tọa“. Tốc độ thuyền dần dần tăng lên, cảnh vật hai bờ sông liên tục xẹt qua trước mắt, chỉ có vầng trăng trên đầu là bất động, bất luận thuyền hoa các nàng đi tới nơi nào nó cũng yên lặng cùng theo nơi đó.

Giữa đường người chèo thuyền còn hát vang bài ca dao: “Trên sông Tần Hoài, lục triều cố đô, ngàn năm mây khói, Giang Nam tài tử, kiều phán giai nhân, dắt tay thành uyên ương!...” Này khúc ca dao uyển chuyển, người chèo thuyền dùng âm thanh cao vút âm cất lên, cảm giác thật phi thường, gióng hát lọt vào tai nghe rất cảm động.

Phương Đàn cùng Tống Ứng Diêu nghe giọng hát cùng nhau hướng về phía sau, lại nghiêng mặt nhìn đối phương. Phương Đàn nháy mắt thổi phù một tiếng, Tống Ứng Diêu không nhịn được bật cười thanh lảnh, vội vã che miệng mình.

Phương Đàn nhíu mày, duỗi dài tay gỡ bỏ cái tay che miệng của nàng ra, thân thể khuynh về phía trước nghiêng đầu hôn môi nàng. Tống Ứng Diêu đầu tiên là kinh ngạc, sau đó ý thức được Vương Gia đang làm gì, liền thuận theo nhắm mắt lại hưởng thụ nụ hôn của Vương Gia.

Phương Đàn ngậm lấy môi dưới Tống Ứng Diêu, vừa mút vào vừa chậm rãi di chuyển từ bên trái sang bên phải, lại từ bên phải trở lại bên trái. Đầu lưỡi cũng không rảnh rỗi, tình cờ chạy ra ngoài chạm nhẹ môi trên, sau đó lại lập tức thu về dụ dỗ Tống Ứng Diêu rạo rực, cánh tay không tự chủ liền khoác trên cổ Phương Đàn, đưa ra đầu lưỡi của mình. Phương Đàn nhắm mắt lại, thần bí nhếch miệng lên, tình hình trận chiến càng lúc càng kịch liệt.

Không khí nhiệt độ cấp tốc tăng lên làm Tống Ứng Diêu gò má nóng rực. Phương Đàn còn oán không đủ hai tay ôm lấy hông của nàng, từng điểm từng điểm đem nàng rút ngắn khoảng cách đến khi hai người dán chặt vào nhau mới dừng lại.

Mãi đến lúc hai người hô hấp đều hỗn loạn, Phương Đàn mới rời môi Tống Ứng Diêu, hai người trán chạm vào nhau mỉm cười thở gấp. Chờ khi hòa hoãn quá khí tức, Phương Đàn lại không thể chờ đợi được nữa tiếp tục hôi lên môi Tống Ứng Diêu, tới tới lui lui mấy lần.

Khúc sông mênh mông trầm lặng, thuyền chậm rãi giảm tốc độ, đến cuối cùng hoàn toàn ngừng lại, người chèo thuyền thả xuống cây sào, đặt mông ngồi vào một bên thuyền, một chân đặt trên thuyền, một chân buông trên mặt nước, mũi chân chỉ còn một xíu nữa là có thể chạm mặt nước. Cởi mũ, móc từ trong ngực ra túi thuốc là, lầm bầm nói: “Lão già ta cũng phải nghỉ ngơi một chút rồi.” Nhen lửa đốt thuốc, lại chậm rãi hút vào một hơi, thân thể lan tỏa cảm giác thoải mái từ trong ra ngoài.

Người chèo thuyền phà khói, làn khói mờ mờ uốn lượn bay lên, nhiễm trắng vầng trán và chòm râu của lão, hai mắt nhắm mê ly. Nhìn đèn đuốc sóng sánh trên ông Tần Hoài, ngẫm nghĩ cuộc đời, trước kia lão cũng từng là một phần trong cái náo nhiệt phồn hoa của nơi này.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.