Vương Gia, Đi Thong Thả

Chương 48



Sau một lát, Tống Ứng Diêu cảm giác được lực siết dưới tay mình càng mạnh mẽ, ngẩng đầu lên thấy Phương Đàn mi quang lấp lánh nhìn mình, nàng nhoẻn miệng cười, đem bàn tay khác áp lên mu bàn tay của Phương Đàn.

Phương Đàn sau khi trong lòng thông suốt liền một lòng nhìn ngoài sân, hi vọng tiên sinh có thể mau chóng trở về.

Hai người buồn bực ngán ngẩm chờ, Phương Đàn thấy thiếu niên kia hết sức chuyên chú bổ củi, không thèm để ý tới ở bên cạnh hắn còn có các nàng. Cảm thấy thú vị liền mở miệng hỏi: “Ngươi quan hệ thế nào với tiên sinh?”

“Thưa Vương Gia, thảo dân nguyên là người săn bắn gần đầy, thuở nhỏ cha mẹ mất sớm, tiên sinh thương tiếc thảo dân, liền nhận thảo dân làm nghĩa tử, tự mình dạy thảo dân lễ nghĩa, dạy thảo dân đọc sách biết chữ. Đại ân của tiên sinh, thảo dân suốt đời không quên“. Thiếu niên vừa đáp, vừa dùng sức đem rìu bổ xuống từng thanh củi, hai tay nắm chuôi rìu, cánh tay uốn nhanh khéo léo một thanh củi lập tức được bổ ra làm bốn.

Tống Ứng Diêu tuy rằng kỳ quái thiếu niên này vì sao biết thân phận của Vương Gia, nhưng nhìn Vương Gia có vẽ đã biết được gì đó nên cũng không mở lời hỏi.

Phương Đàn lại hỏi thiếu niên: “Ngươi tên là gì?”

“Lâm Tư Thanh.” Thiếu niên lời ít mà ý nhiều đáp, động tác cũng không hề dừng lại.

“Ngươi và tiên sinh mấy năm qua sống trên núi này sao?”

“Đúng”

“Đồ dùng thông thường thì làm sao?” Phương Đàn cau mày hỏi.

“Mỗi tháng thảo dân hạ sơn đi chọn mua một ít đồ dùng tất yếu. Sau đó thuê người bên dưới núi vận chuyển lên”

“Còn tiền thì sao?”

“Tiên sinh không có con cái, tiền tiêu đều là do làm quan trước đây tích trữ. Tình cờ trên núi đào được thảo dược hoặc săn bắt rồi mang ra chợ đổi tiền.” Lâm Tư Thanh ngữ điệu trầm thấp kể lại: “Thế nhưng tiên sinh thường thường ở trong núi chữa bệnh cho những người xung quanh, tiên sinh biết những người miền núi trong nhà đều nghèo khó, vì thế bình thường đều không thu tiền, trừ phi thịnh tình không thể chối từ ông mới nhận lương thực hoặc trứng gà. Nếu như có yêu cầu, ông cũng không ngại vượt núi băng đèo không lấy thù lao tới giúp bọn họ trị liệu, đến giầy đi cũng rách hết mà không hề để ý.”

Phương Đàn trầm mặc không nói, chỉ nghe Lâm Tư Thanh kham khổ nở nụ cười: “Tuy rằng danh tiếng của ông cũng không ít, thế nhưng tiên sinh chỉ muốn sống cuộc sống bình thường. Thảo dân ở đây nhiều năm như vậy còn chưa từng gặp người nào tốt như tiên sinh. Xưa nay chỉ thấy ông cứu người chứ không mong người khác báo đáp”

Dừng lại một chút, dường như suy nghĩ gì đó rồi tiếp tục: “Tiên sinh quá cần kiệm, mỗi tháng ngoại trừ đồ dùng cần thiết cũng không mua thêm những thứ đồ khác, trên người ông thường xuyên chỉ mặc một chiếc trường bào, giặt đến nỗi phai màu nhưng vẫn không mua áo mới”

“Tiên sinh thông thường sẽ làm gì?” Phương Đàn mê man nhìn xa xa sơn cước hỏi, nàng rất muốn biết tiên sinh những năm này sống ra sao.

Lạch cạch một tiếng, lại một thanh củi được bổ làm tư, Lâm Tư Thanh thở gấp một tay cầm lưỡi rìu, một tay từ bên trong đống củi lấy ra một thanh, đem nó đựng đứng trên cọc. Sau đó cầm lấy khăn mặt lau mồ hôi trên trán: “Tiên sinh từ khi đến đây đến nay vẫn lấy nghiên cứu y thuật làm vui. Ngoại trừ xem sách thuốc chữa bệnh cứu người thì chính là lên núi hái dược, ít có khi nhàn hạ, nếu có sẽ an vị chỗ Vương gia ngồi hiện giờ thưởng thức trà, mỗi lần ngồi chính là một ngày. Cũng không biết đang suy nghĩ gì”

“Ồ” Phương Đàn nghe vậy lấy cánh tay đặt trên tay ghế vịn, cái ghế trúc này chính là nơi tiên sinh thường ngồi, ngón tay không kìm lòng được vin nhè nhẹ.

Lâm Tư Thanh nghỉ ngơi một hồi lại tiếp tục cầm rìu bổ củi, không quản trước mặt có hai người. Lại bổ ra một thanh củi, hắn ngẫu nhiên ngẩn lên nhìn thấy Văn Huỳnh Dương, lập tức gọi: “Tiên sinh trở về rồi”

Phương Đàn nghe tiếng lập tức xoay người hướng ra ngoài sân, Tống Ứng Diêu ngồi ở bên cạnh nàng cũng theo ánh mắt nhìn sang. Chỉ thấy một ông lão tóc trắng xóa trong tay cầm gậy hướng bên này đi tới, khuôn mặt đầy mệt mỏi. Ông mặc trên người chiếc áo trắng màu như áo tang, đúng như Lâm Tư Thanh nói đã bạc đến trắng tát. Trên đầu tóc thưa thớt tùy ý buộc thành búi tóc, thái dương lộ ra mấy sợi tóc bạc theo gió lay động, hàm dưới râu dài ngổn ngang, cả người đều mang vẻ phong sương.

Cõng sau lưng một cái gùi cao hơn nữa người, so với đôi vai nhỏ gầy của ông đúng là quá chênh lệch. Loạng choà loạng choạng đi trên đường nhỏ khiến người ta không thể không lo lắng thân thể gầy gộc kia không biết sẽ ngã xuống lúc nào.

“Tiên sinh...” Phương Đàn do dự từ trên ghế đứng lên, hình dáng tiên sinh hiện tại so với ký ức của nàng về ông có chút khác biệt, ông đã già rồi, nàng không dám bước tới.

Đợi nàng phản ứng lại thì Lâm Tư Thanh đã buông rìu chạy ra cửa viện giúp Văn Huỳnh Dương mở cửa. Tiếp theo lại giúp hắn mang gùi tháo xuống, hỏi: “Tiên sinh mệt không, hôm nay có hái được nhiều thuốc?”

Văn Huỳnh Dương lắc đầu: “Thảo dược quanh đây sớm đã bị lão phu hái hết, cây non vừa mới sinh sôi không thể hái được.”

“Vậy trời vừa sáng tiên sinh đi làm cái gì?” Lâm Tư Thanh bưng một bình trà lạnh đến hỏi.

Văn Huỳnh Dương tiếp nhận trà: “Chỉ là đi khắp nơi xem xem, tìm xem còn có cái gì hái được hay không”

Lâm Tư Thanh do dự nói: “Tiên sinh hái dược khổ cực như thế, hay lần sau cứ để tiểu sinh đi cho. Tiên sinh ở nhà nghỉ ngơi một chút.”

Văn Huỳnh Dương nhấp ngụm trà lắc đầu: “Ngươi còn trẻ, tên các cây thuốc còn chưa nhớ nổi, còn muốn đi hái sao. Lại không nói thảo dược ở trước mặt ngươi ngươi còn chưa biết, vạn nhất ngươi hái sai, dùng ở trên người bệnh nhân, chẳng phải là hại người ta một mạng.”

Lâm Tư Thanh nhụt chí thở ra một hơi, chỉ chốc lát lại lộ ra vẻ mặt kính ngưỡng nhìn Văn Huỳnh Dương, hiển nhiên không phải lần đầu tiên hắn bị cự tuyệt nên đã sớm thích ứng.

Phương Đàn nhìn hai người bọn họ trò chuyện thật giống như nhìn thấy chính mình đứng trước mặt tiên sinh như thế, hăng hái, thành thục thận trọng, không nhịn được nhoẻn miệng cười.

Tống Ứng Diêu không hiểu vì sao Phương Đàn cười, tò mò hỏi: “Vương Gia đang cười cái gì?”

Phương Đàn che đi khóe miệng không nói gì lắc đầu một cái.

“Ừ, đúng rồi! Tiên sinh có người tìm ông” Lâm Tư Thanh đột nhiên nhớ lại còn có hai người, liền vội vàng nói.

“Vậy sao?” Văn Huỳnh Dương đưa mắt hướng về phía Phương Đàn rồi lập tức thu hồi ánh mắt, phảng phất như chưa từng thấy gì cả.

“Thái phó.” Phương Đàn đi tới bên cạnh hắn, hành lễ nói.

“Đến rồi a?” Văn Huỳnh Dương cũng không ngẩng đầu lên hỏi.

“Đúng, vãn sinh đến rồi.” Phương Đàn xưa nay vô cùng tôn trọng Văn Huỳnh Dương, ở trước mặt ông xưa nay cũng không tự xưng bản vương, mà tự gọi mình là tiểu bối lấy đó làm cung kính.

Hai người thân thuộc lẫn nhau, để cho Tống Ứng Diêu cùng Lâm Tư Thanh song song nhíu mày, không khỏi hoài nghi bọn họ thật sự là chia lìa nhiều năm sao? Tại sao giọng điệu này lại như học trò sau khi tan học sáng mai lại đến gặp lão sư.

Văn Huỳnh Dương nhìn cô gái bên cạnh Phương Đàn, nghi hoặc chỉ vào Tống Ứng Diêu: “Đây là?”

Phương Đàn đem Tống Ứng Diêu đến bên cạnh nàng, cười hướng về Văn Huỳnh Dương giới thiệu “Đây là thê tử của học trò”

“Bái kiến Thái phó.” Tống Ứng Diêu quay về Văn Huỳnh Dương hành lễ.

Văn Huỳnh Dương một tay chắp sau lưng, một tay vuốt chòm râu trắng: “Lớn rồi, đều đã cưới gả” Mặt không hề cảm xúc hơi gật gù.

Tiếp theo ông nói với Phương Đàn: “Ngươi cùng lão phu vào trong“. Sau đó liền chuyển hướng đi về nhà chính, Lâm Tư Thanh đi theo sau người ông bị ông ngăn lại: “Những người khác chờ bên ngoài.” Lâm Tư Thanh không thể làm gì khác hơn là dừng bước.

Phương Đàn xoay người, vỗ vỗ bàn tay Tống Ứng Diêu cho nàng yên tâm, liền buông tay nàng ra cùng Văn Huỳnh Dương vào phòng.

Sau khi tiến vào, Văn Huỳnh Dương phân phó: “Đóng cửa lại đi.”

“Vâng” Phương Đàn thuận theo đóng cửa lại.

Văn Huỳnh Dương đứng trước cửa sổ hướng ra sân, từ góc độ này ông có thể nhìn thấy Tống Ứng Diêu rõ ràng.

Phương Đàn đi tới trước mặt ông: “Thái phó.”

Văn Huỳnh Dương nghe tiếng xoay người lại, thuận miệng nói: “Xem ra ngươi cùng cô gái kia cảm tình rất tốt. Nàng đối với ngươi chắc chắn là rất quan trọng”

Phương Đàn chưa kịp đáp lời, ông đã trêu nói: “Không phải vậy ngươi làm sao đưa nàng đến gặp lão phu.”

Phương Đàn thẳng thắn: “Vâng, rất quan trọng”

“Là người hoàng tộc, ngươi không nên mê muội nữ sắc“. Văn Huỳnh Dương lắc đầu nói. Bất quá hắn nghĩ Phương Đàn vẫn còn tuổi trẻ, chờ khi nó ngồi lên ngôi vị hoàng đế tự nhiên sẽ rõ ràng đạo lý này, vì thế ông cũng không muốn truy cứu làm gì, tiếp tục nói: “Không nói những thứ ngoài lề, nói chính sự đi. Những năm này thế nào? Hoàng huynh của ngươi có gây khó khăn cho ngươi?”

“Một lời khó nói hết.” Phương Đàn cười khổ: “Hoàng huynh xưa nay đều không yên tâm vãn sinh, con làm sao sống yên ổn được”

“Ta đã sớm nhắc nhở ngươi, ngươi lại cứ khăng khăng không tin.” Văn Huỳnh Dương thở dài một hơi, hắn đối với người học trò này thực sự không có biện pháp nào.”Ngươi lần này đến là vì thứ kia đi.”

“Vãn sinh vốn nghĩ không đến quấy rối lão sư.” Phương Đàn do dự một lát.

“Vậy tại sao lại đến” Văn Huỳnh Dương cười nói.

“Là bị bức ép, hoàng huynh không chỉ mạng của con, còn muốn gây nguy hiểm cho người khác, con không thể để cho hắn dễ dàng thực hiện như vậy.” Phương Đàn oán giận nói.

Được Phương Đàn chính miệng thừa nhận, Văn Huỳnh Dương lộ ra nét mặt quả nhiên như ta sở liệu, hỏi tiếp “Vậy ngươi đã chuẩn bị tốt cho việc nắm giữ thiên hạ chưa?”

“Dạ vâng”

“Ngươi nghĩ thông chưa? Quyết định ra sao?” Văn Huỳnh Dương hỏi lần nữa.

“Con đã quyết định.” Phương Đàn kiên định nói rằng.

“Quyết định thì không thay đổi.” Văn Huỳnh Dương như trút được gánh nặng thở dài nhẹ nhõm.

“Thái phó không trách con?” Phương Đàn nín hơi ngưng thần nhìn Văn Huỳnh Dương.

“Trách ngươi cái gì?” Văn Huỳnh Dương dở khóc dở cười hỏi ngược lại.

“Con không có làm được....” Phương Đàn có chút mất mát.

“Ngươi đã làm rất tốt.” Văn Huỳnh Dương đi tới trước Phương Đàn vỗ bờ vai của nàng: “Lão phu những năm này tuy rằng đều sống trên núi, nhưng chuyện ngươi làm ta cũng có nghe thấy. Ngươi làm rất tốt, phải tin tưởng chính mình! Ngươi có thể.”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.