Vương Gia, Đi Thong Thả

Chương 85



Tống Ứng Diêu do dự liếc nhìn Phương Đàn một chút, cuối cùng mím môi ngồi vào chổ nàng vừa chỉ, sau khi ngồi xuống mới phát hiện hai người ngồi gần quá, sau đó lại nhích nhích ra cách Phương Đàn một khoảng.

Phương Đàn không nói gì nhìn Tống Ứng Diêu, thấy nàng e sợ mình như thế trong lòng cay đắng nhưng không thể hiện ra. Chờ Tống Ứng Diêu ngồi vào chỗ của mình, Phương Đàn nhưng là không có nhìn nàng ấy, ánh mắt đắm đuối nhìn tà dương đang dần khuất dạng.

Cho dù là tà dương, ánh sáng của nó cũng rất chói mắt khiến cho Phương Đàn thỉnh thoảng nheo mắt cho giảm bớt tia sáng. Ngoài ra nàng không cũng không thể hiện ra vẻ mặt gì. Ánh chiều tà chiếu rọi khiến gương mặt càng thêm anh tuấn, ngũ quan xinh đẹp phi thường.

Tống Ứng Diêu không hiểu Phương Đàn đây là làm cái gì, rõ ràng nói muốn ngồi xuống trò chuyện, nàng ngồi xuống rồi sao không thấy nói một lời. Mới vừa rồi còn nhiệt tình... đột nhiên lại lạnh lùng, Tống Ứng Diêu thật không biết làm thế nào.

Tống Ứng Diêu thấy Phương Đàn ngồi bên cạnh im lặng, nàng nghiêng tầm mắt nhìn sang người bên cạnh nhưng không thấy ra tâm tình gì, cảm thấy buồn bực trong lòng chu chu cái miệng.

Chờ Lão Ngưu cùng các nông phu khác đi xa, Phương Đàn vẫn không kiên trì im lặng. Nàng không thể làm gì khác hơn là trưng ra cái vẻ như chẳng có gì liên hệ với nàng ấy, vu vơ hỏi: “Nàng tại sao lại ở chỗ này?”

Phương Đàn nhìn nàng đáp: “Ngày đó đi ra rời nhà của nàng, ta cũng không có rời đi”

“Vậy Hứa đại nương nói có người trẻ tuổi đến chính là nàng sao” Tống Ứng Diêu nhìn Phương Đàn.

“Chắc vậy“. Phương Đàn không khẳng định cũng không có phủ nhận, ngược lại giả vờ hỏi: “Hứa đại nương là ai?” Trước khi quyết định để Tống Ứng Diêu ở đây, nàng cũng đã dò xét kỹ lưỡng tình hình trong trang từ bé đến lớn, bằng không nàng cũng không thể yên tâm mang Tống Ứng Diêu ở chỗ này.

Tống Ứng Diêu: “Là đại nương ở ngang cửa nhà ta, đối với ta rất tốt”

“Ừ.” Phương Đàn trong lòng nảy ra một ý kiến.

Hai người lại lâm vào không khí trầm mặc quỷ dị.

Tống Ứng Diêu ho khan một cái, học Phương Đàn cũng nhìn về phía tà dương: “Nàng vì sao không về?” Trong lòng oán thầm, tại sao cứ phải là nàng mở miệng trước.

Phương Đàn quay đầu nhìn Tống Ứng Diêu, khẽ mỉm cười: “Nàng vẫn còn ở nơi này, ta làm sao dám đi”

Tống Ứng Diêu bị nàng nhìn không dễ chịu mấy, thấp mi không biểu hiện ra tâm tình: “Vậy ngài...à không.......nàng hiện tại ở nơi nào?”

Phương Đàn giương cằm về hướng nhà mình: “Ta hiện ở phía trước không xa, nàng có muốn đến xem không?”

Tống Ứng Diêu không suy nghĩ liền lắc đầu: “Hay là thôi đi“. Lỡ đi tới đó vạn nhất nàng bị Vương gia ăn tươi nuốt sống thì sao, sợ quá.

Đối với sự từ chối của Tống Ứng Diêu, Phương Đàn chỉ nở nụ cười cho qua, cũng không hỏi tại sao.

Cứ như vậy hai người rõ ràng là phu thê, rõ ràng thân phận rất cao quý. Một người là Vương Gia; tương lai là vua thiên hạ, một người Vương phi, tương lai là hậu cung chi chủ, nhưng đến một chút thân mật cũng không có, không hề đề cập đến việc yêu đương, không đề cập đến phồn hoa, không giữ lễ tiết ngồi ở bờ sông trò chuyện việc nhà, mãi đến tận trời chiều ngã về tây.

Phương Đàn ngồi trên cỏ tiện tay ngắt lấy một đóa nở hoa dại cầm trên tay thưởng thức. Tống Ứng Diêu nhìn nụ hoa kiều diễm kia bất chợt nhớ lại hồi ức ở Giang Nam khi các nàng ở trong vườn hoa vui đùa.

“Thần thiếp không thích hoa”

Vương Gia nhìn nàng mỉm cười.

“Quá xinh đẹp, không thích” Nàng cho rằng Vương Gia không hiểu nên giải thích.

Khi đó nàng hoàn toàn bộc lộ nội tâm của mình cho Vương gia thấy. Bất kể là tâm tình hay là ý nghĩ trong lòng, chỉ cần ở bên cạnh Vương Gia nàng đều sẽ chân thực nói cho ngài ấy biết, ngài ấy sẽ hiểu. Có người yêu chính là tùy hứng như thế, tất cả bi hài vui mừng cũng có thể chia sẻ với người yêu.

Không chờ nàng nói xong, Vương Gia như trước vẫn nở nụ cười không thay đổi, đưa tay lên cài đó hoa kia vào tóc của nàng, mượn cơ hội đưa môi gần kề lỗi tai của nàng: “Hoa này là để tôn lên vẻ đạp của nàng, nhưng nàng không thích nó... Cũng được, nàng chỉ cần thích ta là đủ”

Khi đó nàng nghe xong Vương Gia nói câu nói này sững sờ ngẩng đầu lên thấy Vương Gia đang dịu dàng nhìn nàng, ánh mắt lấp lánh đối diện không hề che giấu yêu thương toát ra từ đó.

Chính tình yêu làm hai má của nàng nhất thời đỏ mặt, thẹn thùng không kềm chế được. Tiếp đó Vương Gia ôm nàng vào lòng, che giấu cho nàng hết thảy ngượng ngùng.

Kỳ thực Phương Đàn đã sớm nhận ra có người ngoài đến. Phương Đàn không muốn để cho người khác nhìn thấy dáng vẻ xấu hổ Vương phi nhà mình. Nàng chỉ muốn hết thảy vẻ đoan trang cùng cử chỉ ngôn từ của Tống Ứng Diêu thuộc về một mình nàng. Coi như là thuộc hạ của mình cũng không được thấy.

Khi Vương gia chưa thừa nhận thân phận, mỗi khi nhớ tới thời gian này Tống Ứng Diêu trong lòng dâng lên một cỗ ấm nồng. Hiện tại lại nhớ đến nhưng trong lòng không biết là vui hay là cay đắng, muôn vàn tư vị không thể nói cùng ai...

Phương Đàn cầm hoa dại trong tay sau đó đặt nó xuống đất, phủi tay sạch sẽ, mắt nhìn mặt trời đã khuất, nàng hắng giọng nói với Tống Ứng Diêu: “Ta đưa nàng về, trời tối không an toàn“. Đẩy tay từ dưới đất đứng lên, cảm giác đôi chân tê rần, âm thầm xoa bóp huyệt đạo rồi mới đứng thẳng dậy.

Tống Ứng Diêu đang thả hồ vào mây trời, thấy Phương Đàn đứng lên nàng ngu ngơ ậm ừ cũng theo Phương Đàn nhanh chóng đứng dậy. Không nghĩ nàng vì ngồi dưới đất quá lâu, máu huyết ứ động, hai chân tê tái. Lại vì đứng lên quá nhanh, người không khống chế ngã bẹp xuống đất, muốn kêu một tiếng cũng không có cơ hội.

Phương Đàn đã sớm ở một bên, vừa thấy Tống Ứng Diêu có dấu hiệu sắp ngã, nàng cấp tốc tiến lên một bước đem đỡ lấy nàng ấy.

Tống Ứng Diêu cảm giác cảnh vật trước mắt đang biến hóa đột nhiên ngừng lại. Nàng vừa thoát nạn nha, lòng vẫn còn sợ hãi thở hổn hển.

Đột nhiên cảm giác được phía sau thắt lưng có người ôm nàng, mở to hai mắt cúi đầu nhìn xuống phát hiện là là đôi cánh tay, lại tiếp tục ngẩng đầu lên nhìn thấy mặt Vương Gia phóng to trước mặt mình, mà tay của mình cũng đang nắm y phục của nàng, cả người bất giác đơ lại.

Phương Đàn đem Tống Ứng Diêu nâng dậy, vừa tỉ mỉ căn dặn: “Cẩn trọng một chút”

Tống Ứng Diêu đứng lên cúi đầu trầm mặc không nói từ trong lòng Phương Đàn thoát ra. Phương Đàn muốn ngăn nhưng không được.

Tống Ứng Diêu thử đi hai bước nhưng hai chân căn bản không cảm giác, không cách nào bình thường bước tới, tập tễnh suýt chút nữa lại ngã, may mà Phương Đàn đề phòng một bước không rời che chở cho nàng, lần thứ hai lại đỡ lấy nàng.

Tống Ứng Diêu biết mình hiện tại rất chật vật, túng quẫn đến đỏ mặt cũng dám nhìn Phương Đàn.

Phương Đàn nhìn thở dài: “Để ta bế nàng về”

“Hả?” Tống Ứng Diêu không hiểu ý của nàng, hồ đồ ngẩng đầu lên.

Phương Đàn khom người xuống, một tay đặt trên lưng của nàng, một tay đặt vòng qua chân của nàng, cánh tay hơi dùng sức liền bế Tống Ứng Diêu ôm lên.

Tống Ứng Diêu cảm giác dưới chân trống trãi, nàng đành bám ôm lấy vật trước mặt thứ duy nhất khiến nàng am tâm, lại nhìn xung quanh, lúc này mới phát giác được mình đã bị Phương Đàn ôm lên, cái nàng vừa ôm là cổ Phương Đàn, mà hiện tại Phương Đàn đang chuẩn bị cất bước đi về cửa thôn.

Nàng buông tay ra, cuống quít giãy giụa: “Thả ta xuống”

Phương Đàn khống chế tay chân của nàng, ngữ khí bất chấp: “Giãy giụa nữa ta liền ném nàng xuống sông“. Dáng vẻ hung ác đó khiến Tống Ứng Diêu không thể không tin tưởng nếu như mình quậy quọ nàng ấy sẽ ném mình xuống sông thật.

Tống Ứng Diêu bất ngờ vì lời nói của Phương Đàn, nhớ tới cảm giác lúc trước rơi xuống hồ trong ngự hoa viên, cả người run lên vội vã ôm sát Phương Đàn. Dùng sức nặng kẹp cổ Phương Đàn suýt chút nữa không thở nổi. Tống Ứng Diêu cũng ý thức được điểm ấy nới lỏng tay ra, mặt đỏ như quả gấc.

Nét mặt Phương Đàn đang lạnh lẽo mặt bất ngờ cũng nhếch môi cười. Đối với Vương Phi không ngoan ngoãn này phải hung hăng một chút mới sợ.

Phương Đàn ôm Tống Ứng Diêu đi tới cửa thôn, nàng cũng không lập tức đi vào mà là đứng trước cửa thôn nhìn một cái, nhắc nhở người trong ngực: “Đi vào thôn trên đường sẽ gặp nhiều người đó”

“A?” Tống Ứng Diêu nhếch miệng theo ánh mắt Phương Đàn nhìn sang, quả nhiên có rất nhiều người. Nàng quên mặt trời đã lặn, người trong thôn giờ này ăn cơm tối, hoặc bưng cơm đứng ở cửa nhà cùng hàng xóm tán gẫu, có lẽ từ cửa thôn đến nhà nàng khẳng định có rất nhiều người.

“Nàng mau buông ta xuống“. Tống Ứng Diêu nhăn nhó nói với Phương Đàn.

“Được“. Phương Đàn nghĩ dù sao người trong thôn hiện không biết quan hệ giữa nàng và Tống Ứng Diêu là gì, nàng nếu như hiên ngang ôm Tống Ứng Diêu giữa đường, đối với ánh mắt thế gian cũng không được tốt, cho nên nàng quyết định tha cho Tống Ứng Diêu.

Nhưng cũng không thể dễ dàng như vậy buông tha, nàng thấy Tống Ứng Diêu ngốc nghếch dáng vẻ sợ sệt người khác nhìn thấy e lệ thật là đáng yêu, quan sát trái phải không có người, nàng khẽ hôn Tống Ứng Diêu kiếm lời một chút, lúc này mới chịu thả nàng ấy xuống.

Tống Ứng Diêu nghĩ Vương Gia rốt cục chịu thả nàng xuống rồi, vui mừng không xiết, còn chưa ý thức được Phương Đàn chiếm tiện nghi của nàng. Mũi chân động đậy phát hiện chân đã không còn tê, nàng nhanh chóng từ trên người Phương Đàn bước xuống.

“Ta đưa nàng về thôi” Phương Đàn nói.

Tống Ứng Diêu sợ Phương Đàn lại giở trò gì, lắc đầu nói: “Ta một mình trở về cũng được”

“Một mình nàng đi về ta không an lòng“. Phương Đàn nhìn vào mắt của nàng nói.

“Tùy nàng đi“. Tống Ứng Diêu thuận miệng nói, sau đó xoay người rời đi.

Phương Đàn đi theo phía sau nàng tiến vào trang. Khi nàng đi vào lập tức hấp dẫn rất nhiều ánh mắt nhưng nàng cũng không thèm để ý chút nào. Trái lại Tống Ứng Diêu bị những ánh mắt kia dán vào khiến nàng không dễ chịu, bị bọn họ nhìn như thế làm cho nàng cảm giác các nàng thật giống như phạm nhân dạo phố.

Chờ hai người đi đến trước viện nhà Tống Ứng Diêu, nơi này ít người nên cũng không có ai dòm ngó. Tống Ứng Diêu dừng bước lại nói với Phương Đàn: “Đưa đến đây được rồi, nàng cũng về đi”

Tống Ứng Diêu cho rằng Vương Gia đưa mình về đến nơi chắc chắn sẽ tìm lý do để lưu lại, khi đó nàng nhất định sẽ kiên quyết từ chối. Nhưng mọi chuyện không đúng như dự liệu, Phương Đàn cũng không đưa ra yêu cầu gì, nàng ấy chỉ sảng khoái đáp: “Được”

Này thật khiến Tống Ứng Diêu ứng phó không kịp, không biết nên trả lời như thế nào, cuối cùng chỉ có thể ừ một tiếng.

Phương Đàn trước khi đi thân thiết dặn nàng: “Trước khi ngủ nhớ khóa kỹ cửa sổ, tắt nến, đắp kín chăn miễn cho bị cảm lạnh... Cái khác cũng không có gì, nàng nghỉ sớm một chút đi, ta trở về”

Những câu nói này làm Tống Ứng Diêu cảm nhận được sự quan tâm đã lâu vắng bóng, nàng nắm nhẹ tay thật lòng lắng nghe, chờ Phương Đàn nói xong ngẩng đầu lên cũng muốn căn dặn Phương Đàn vài câu mới phát hiện người trước mặt đã đi rồi, không biết lúc nào thì đi, cớ gì lại đi nhanh như vậy.

Tống Ứng Diêu oán hận giậm chân, chuyện gì có thể làm cho nàng ấy đi gấp chứ. Cuối cùng không thể làm gì, người đi xa, nàng cũng không thể đuổi tới, đành mang theo tiếc nuối trở vào nhà mình.

Sau khi cửa viện đóng lại, Phương Đàn từ chổ ẩn nấp đi ra, trên mặt mang theo nụ cười như ý.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.