Vương Gia Độc Sủng Thất Tiểu Thư

Chương 24: Bạch phát bệnh



Nụ cười của nàng chẳng bao lâu nhanh chóng dập tắt thay vào đó là sắc mặt trắng bệch đột ngột..........

Hàn khí từ đâu trong thân thể nàng mạnh mẽ trào ra đâm thấu vào da thịt, cảm giác như bị hàng ngàn cây kim đâm vào cơ thể cấu xé đau đến khôn cùng. Làn da bạch ngọc giờ đây trở nên trắng bệch nổi lên những gân tơ máu hòa lẫn với hàn khí lạnh thấu tâm can rồi chẳng mấy chốc xương cốt bên trong nàng như bị vỡ ra từng mảnh. Tử Hà đau đớn nhưng vẫn cắn răng không rên la lấy một câu.

Nàng thống khổ đau đớn, mái tóc đen láy lúc này trở thành màu bạc, đồng tử đen tuyền cũng trở thành thị huyết đỏ rực. Vật vả chống chọi lại sự đau đớn mà Tử Hà nàng đâu biết được hàn khí xung quanh nàng vốn đã làm đóng băng toàn bộ căn nhà cùng với mấy cây trúc gần đó.

Ánh trăng ngày càng lên cao, soi rọi vào con người đang vật lộn với bệnh tật. Chỉ thấy nàng thân thể co rút, màu tóc bạc kim, con ngươi màu đỏ huyết nhưng diễm lệ lại càng thêm ma mị vạn phần. Nàng âm thầm rơi lệ, không phải vì đau mà là vì hối hận!

Mãi cho đến khi trời sắp sáng, hàn khí của nàng đã hạ xuống. Mọi thứ xung quanh cũng trở về hình dạng của chúng chỉ đọng lại nước từ băng tan ra cứ như một cơn mưa vừa dạo qua nơi này. Tử Hà mi rung rồi dần dần hé mở, sau cơn ác mộng đêm qua lúc này Tử Hà thân ra mồ hôi rất nhiều. Nàng nâng người ngồi dậy nhìn xung quanh rồi cười nhạt. 

Sau khi đã rửa mặt xong thay y phục nam trang màu đen cùng đội lạp thì nàng mới ra ngoài hít thở bầu không khí sáng sớm. Dạo trên con đừng trúc xanh thẳm chỉ nghe vài tiếng chim hót, mọi thứ dường như vẫn như thế trầm lặng 

'' Mong sao mãi mãi bình yên như thế.'' Vương Tử Hà nói trong vô thức, nàng thực muốn sống bình yên vĩnh viễn với nơi này tưởng chừng như không bao giờ được nhưng nàng đâu biết được sau này có một người sẽ đem lại cho nàng bình yên lẫn hạnh phúc.

~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~

Tuy không còn trong kinh thành nhưng gần đây cũng đương nhiên sẽ có khá nhiều ngôi làng rải rác, nguyên chủ cũng là trước đây bị đày lên sơn thôn rất xa nơi này nhưng cũng cùng một dạng.

Vương Tử Hà bước dạo vào một ngôi làng gần nhất để mua thức ăn trong 1 tháng ( chị cũng là con người mà ^^). Ngôi làng nhìn rất mộc mạc cùng những ngôi nhà thưa thớt, đám trẻ trong làng thì đùa giỡn tiếng cười lan tỏa khắp nơi, nhìn rất hạnh phúc. 

Nàng đi vào một tiệm cơm nhỏ, vừa bước vào thì tiểu nhị là một cậu bé tầm 12, 13 nhanh nhẹ đến trước mặt: 

'' Khách quan ngài dùng gì.'' Tiểu nhị thanh âm có phần cung kính, hắn biết được con người trước mặt chắc chắn là nhân vật không tầm thường. Tử Hà nhìn thấy trong ánh mắt cậu hiện lên vẻ giảo hoạt cùng thông minh không khỏi một tia tán thưởng nhưng bởi có lạp che chắn nên không thể nhìn thấy biểu cảm của nàng.

'' Ta muốn một bác vằn thắn, một ấm trà tùy ngươi lựa chọn.'' 

'' Vâng, mời ngài ngồi đợi chút.''

Vương Tử Hà ngồi xuống, lúc này mới đánh giá xung quanh quán. Nơi này khá vắng khách, cách bài trí chẳng khác gì một ngôi nhà bình thường nhưng không khiến nàng chán ghét mà còn thêm yêu thích bởi nàng thích một mình.

Không quá một khắc sau ( 15p'), vị tiểu nhị bưng đồ ăn đặt xuống bàn của nàng rồi chúc ngon miệng rồi cũng trở về làm việc. Nàng bình thản thưởng thức món ăn dân dã, khoảng khắc không gian chỉ còn tiếng gió thổi cùng tiếng va chạm của bát đĩa. Phi thường yên lặng, nhưng chợt âm thanh vang lên phá tan bầu không khí vốn có:

'' Con tiện nhân này.'' Giọng nói cộc cằn của một nam nhân vang lên, bên ngoài mọi người cũng bắt đầu xôn xao bàn tán chỉ trỏ này nọ.

Tử Hà đang ăn thì nhíu mày: '' Bên ngoài có chuyện gì vậy.'' Tiểu nhị nhanh nhẹn nghe thấy giọng Tử Hà thì từ bên ngoài chạy vào: '' Là 2 vợ chồng đang gây gỗ  .'' 

'' Phiền phức.'' Tử Hà nhỏ giọng, tiểu nhị nghe vậy cũng chỉ cười khổ. Tử Hà nàng cũng không ngờ nơi này thực chất lại có thể loại như vậy. Cứ tưởng rằng ồn ào ngoài đó nhưng nàng không ngờ nó còn kéo vào tận trong quán này. Chỉ thấy một người phụ nữ khuôn mặt bầm tím chạy vào quán vì chỉ thấy duy nhất có nàng nên nàng ta ( người phụ nữ) chạy tới quỳ xuống bên chân Tử Hà 

'' Công tử, xin ngài giúp ta.'' Giọng nàng ta thảm thương cầu cứu, Tử Hà chỉ im lặng ' Ta không phải thánh mẫu ' rồi cứ bình thản ăn. Thấy vậy, tiểu nhị mới lúc này đi tới: '' Khách quan của quán ta đang dùng bữa, mong ngươi đừng quấy rầy. Quán chúng ta đang làm ăn.'' Hắn không thô lỗ hàm ý đuổi người. 

'' Ta không đi, mong hãy cứu ta a.'' Nàng ta vẫn một mực cầu cứu.

'' Con đàn bà dâm đãng, ngươi mau lăn lại đây.'' Nam nhân kia cũng đã bước vào, khuôn mặt dữ tợn tay thì cầm cây gậy gỗ. 

Tiểu nhị thầm than: '' Hai vị làm ơn ra ngoài xử lý, quán ta không phải chỗ đánh nhau.'' Nam nhân nghe vậy không những không nghe mà còn quát lớn: '' Cút đi, quán của các người cũng sớm bị đập nát thôi.'' Nói xong hắn đi tới chỗ người phụ nữ kia cũng là chỗ Tử Hà đang ngồi.

'' Xin ngươi, tha cho ta.'' Nàng ta kêu ai oán không quên nắm lấy chân Tử Hà ngày một chặt chẽ.

'' Con đàn bà dâm đãng ngươi dám lên giường cùng nam nhân khác trong nhà của ta còn muốn tha thứ.'' Hắn quát, Tử Hà cũng coi như hiểu rõ sự tình chuyện này. Hắn tới lôi người phụ nữ ra khỏi người Tử Hà định vung cây lên đánh thì tên tiểu nhị chạy tới ngăn cản: '' Làm ơn đừng đánh nhau ở đây.'' Dứt câu hắn bị nam nhân to lớn vung cho một gậy ngay chân, đau đớn nên chỉ biết khụy xuống. 

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.