Vương Gia Giá Lâm

Chương 4



Vừa nhìn thấy Nghênh Xuân trở lại, Lan Tĩnh tựa hồ muốn cười với cô, chẳng qua không biết nguyên nhân gì lại khiến cho anh nhịn lại.

Nghênh Xuân tự nói với lòng mình bình tĩnh, không có gì, không cần quá khẩn trương. Cô vừa nghĩ như vậy vừa đi đến bên giường, sau đó gần như thô lỗ nắm lấy ngón tay anh, quét chút thuốc mỡ giúp anh vẽ loạn.

“Em có lời gì muốn nói cùng bổn vương sao?”

Cô nhìn anh một cái, lại nhìn đến lồng ngực của anh, còn mơ hồ nhìn đến lộ điểm (nipple) của anh. Nai con trong lòng không nghe lời lại kinh hoàng nhảy nhót.

Không được, phải tỉnh táo lại a! Quan Nghênh Xuân.

“Cám ơn anh đã giúp tôi nấu bữa sáng. Bất quá tôi thực kinh ngạc làm sao anh biết sử dụng đồ điện này? Cổ đại không phải chỉ có đốt củi gỗ hay sao? Hơn nữa anh là Vương gia mà! Hẳn là chưa từng nấu nướng chứ?”

“Vài thứ kia có sử dụng sách hướng dẫn. Bổn vương nhìn một chút liền biết, thực tiện, cũng là bởi vì thực tiện, thao tác thực dễ dàng nên đối bản Vương mà nói tuyệt không khó khăn.”

“Oh! Cũng đúng.” Ý tứ chính là chỉ cô thực ngốc? Bởi vì chỉ có mấy tờ hướng dẫn mà cô xem không hiểu, ngay cả lò vi sóng cũng chỉ biết chuyển vài phút mà thôi. Kỹ xảo gì khác lò vi sóng có thể nấu ra một bàn đồ ăn… Cô vẫn còn chưa học được.

“Nói sau, nếu bổn vương không giúp em nấu cho đàn sâu gạo kia ăn, bọn họ sẽ phát hiện quan hệ của chúng ta mất.”

“Tôi với anh nào có quan hệ gì?” Cô vội vàng ngẩng đầu, kích động muốn biện giải, nhưng khi bốn mắt hai người gi¬ao tiếp cô liền quên mất chính mình muốn nói gì.

“Chúng ta từng hôn môi.”

Nghe được anh cư nhiên thẳng thắn như vậy, Nghênh Xuân muốn rời khỏi, lại bị anh một phát bắt được cổ tay.

“Anh còn muốn cường tới sao? Lần này tôi sẽ đánh anh đấy.” Ánh mắt của cô vừa tức vừa nghiêm túc.

Đột nhiên, anh lộ ra tươi cười không có ý tốt, ngón tay còn không an phận ở trên cổ tay của cô chậm rãi hoạt động lên.

Đây không phải động tác đùa giỡn trong truyền thuyết sao? Có phải hay không? Có phải hay không a? Cô nên phản ứng như thế nào?

“Làm sao khẩn trương như thế? Em thật sự nghĩ tới bổn vương sẽ bụng đói ăn quàng xuống tay với một cô gái như đàn ông sao?”

“Cái gì mà cô gái như đàn ông?”

“Chính là một chút vị phụ nữ đều không có . . . . . .”

“Tôi biết ý tứ, nhưng tôi không biết vì sao anh có thể nói như vậy?”

“Bởi vì thời điểm bổn vương vừa mới hôn em, cảm giác như là đang hôn một người đàn ông.”

Mắt của cô đột nhiên mở to. Chẳng lẽ anh ta từng hôn đàn ông?

Đợi chút, trọng điểm không phải cái này, trọng điểm hẳn là anh ta cư nhiên cười nhạo cô!

Đúng! Đây mới là trọng điểm cô nên tức giận.

“Anh xác định anh nói như vậy là chính xác ?”

“Đương nhiên, bổn vương chẳng qua là. . . . . .”

Lời của anh mới nói đến một nửa, liền thấy cô chậm rãi đem tay anh bỏ ra, sau đó đi đến giữa phòng ngủ, dừng bước.

Lan Tĩnh khó hiểu nhìn cô, anh còn sợ cô xúc động cầm lên bình hoa bên cạnh quăng về phía anh. May mà anh đã chuẩn bị tốt phải né về phía nào để không bị nện trúng.

Đột nhiên, cô đem mái tóc dài của mình buông xuống, tiếp theo cởi bỏ áo mấy chiếc cúc áo, lộ ra áo ngực ren xinh đẹp, đem bộ ngực sữa trắng mịn lộ ra hơn phân nửa cảnh xuân.

“Đại vương gia, anh thật sự là rất xấu, nói nô tỳ như vậy.” Cô như một cô gái nhỏ đáng thương, khóe mắt còn hàm chứa lệ đi đến bên cạnh anh. Sau đó nhẹ nhàng dựa đầu của mình vào trên vai anh, đồng thời cũng dán nửa thân thể mềm mại ở lồng ngực anh, làm cho anh có thể ngửi được hương thơm mê người trên người cô.

“Anh bắt nạt người ta.” Thanh âm của cô còn mang chút nghẹn ngào, bất quá tay nhỏ bé lại tuyệt không cảm thấy thương tâm, ở trên đùi của anh chậm rãi hoạt động── tiến lên địa phương vô cùng nguy hiểm ở đùi.

“Em hẳn là phải thực cảm kích Đại vương gia ưu ái với nô tỳ mới đúng, không nên tranh luận với anh, cho nên đại nhân có đại lượng, tha thứ em nha!”

“Uh!” Sau một hồi anh mới đáp lại một tiếng. Vì vậy, đôi tay của cô gái nhỏ này lại không an phận rồi, nếu anh không chịu nổi, thật sự có phản ứng liền nguy mất.

Nhưng cô chính là muốn anh có phản ứng.

“Anh có biết em căn bản chưa từng có bạn trai, em chỉ tới gần đàn ông liền sẽ rất khẩn trương, cho nên em mới không có học được cái gì gọi là vị phụ nữ. Có lẽ em thật sự hẳn là nên tìm đàn ông thí nghiệm một chút nha!” Một cái tay nhỏ của cô dời đi trận địa đi vào trước ngực anh, bắt đầu khiêu khích hai điểm của anh.

Bộ ngực người đàn ông không có nhô lên, không có nghĩa là hai điểm kia chỉ là dùng để trang trí.

Anh một phát bắt được cổ tay của cô, khẩu khí trầm đục nói nhỏ “Em đang trả thù sao? Tiểu nha đầu tâm cơ nặng này.”

Cô nở nụ cười, trên mặt một bộ thiên chân ngây thơ, giống như cô gái nhỏ vô tội “Có sao? Em chỉ thật cố gắng muốn đem vị phụ nữ còn lại của em cho Đại vương gia xem a! Chẳng lẽ em sai lầm rồi sao? Hay là nói em thật không có mùi vị phụ nữ?”

“Em!” Anh chần chờ một chút, biết cô gái nhỏ trước mắt này là cố ý muốn trả thù anh, khiêu khích anh. Chưa từng có một cô gái nào dám làm như vậy, cô không khỏi cũng quá không biết tự lượng sức mình đi.

Đột nhiên, cô càng tới gần, chỉ cần anh cúi đầu là có thể hôn lên cái miệng nhỏ nhắn ngọt ngào của cô, chỉ cần anh tự tay, là có thể vuốt ve bộ ngực sữa tràn ngập co dãn của cô. Cô thật thơm quá, thật mềm mại, làm cho anh có cỗ xúc động muốn đẩy ngã cô, nhào tới.

Chỉ cần giải quyết khát vọng của mình đối với cô, có lẽ tất cả cử chỉ khác thường của anh cũng sẽ biến mất theo.

Tiểu yêu nữ này lại còn cố ý liếm môi của mình một chút, nhìn đầu lưỡi màu hồng kia, anh thiếu chút nữa muốn rên rỉ ra tiếng.

Bất quá anh không có, anh nhịn xuống, những cũng rốt cuộc không khống chế được phản ứng của thân thể mình.

Kỳ thật Nghênh Xuân liếm môi chính là động tác bản năng, cơ bản thật không ngờ vô tâm nho nhỏ này, cư nhiên sẽ làm cô đạt được mục đích.

Cô cảm giác được trên bụng của mình có gì đó đang chậm rãi dùng một loại tốc độ hết sức kinh người thức tỉnh, biến cứng.

Hai người đều cúi đầu nhìn lều nhỏ nhô lên kia, lòng dạ biết rõ là cái gì.

Đột nhiên, anh thở dài, dùng một loại giọng điệu đầu hàng nói với cô “Em thắng, bổn vương có phản ứng với em.”

Cô mắt không chớp hỏi “Thật vậy chăng?”

“Đúng vậy.” Anh nói nhỏ, một tay đã vén áo sơ¬mi mở rộng của cô lên, đầu ngón tay cách vải ren trêu chọc điểm nhỏ trên đỉnh núi “Hiện tại cả hai cũng nên thẳng thắn thành khẩn với nhau, tuyên bố kết quả khiêu chiến này, nhanh chóng tiến hành trình tự kế tiếp.”

Trình tự kế tiếp?

Người của cô bị anh một tay nắm, sau đó nâng lên đến cùng anh bốn mắt gi¬ao tiếp.

Trong nháy mắt đó, cô cảm giác được con ngươi đen của anh giống như muốn đem cô một ngụm ăn sạch. Cô cảm giác được chính mình đang đi xuống trầm luân, bị một loại tình cảm cô chưa từng có qua bao phủ.

“Em yên tâm, bổn vương đối với phụ nữ rất dịu dàng.”

Anh ta nói như vậy là đã từng nhận huấn luyện chuyên nghiệp dịu dàng với con gái sao? Lợi hại như vậy? Có thể ra ngoài trận chiến đấu chứ!

“Là thế này phải không? Nô tỳ thật đúng là thụ sủng nhược kinh.”

“Đương nhiên.” Anh còn đương nhiên gật đầu.

“Nếu là như vậy. . . Được rồi! Vậy nhanh chóng tiến hành trình tự sau đi.” Cô cố cản trở ngón tay của anh ở trước ngực mình nắn loạn, sau đó bắt lấy tay anh kéo anh rời đi.

Trên mặt anh đã tràn ngập dục vọng.

“Trình tự sau chính là tôi nên đi giặt quần áo rồi.” Cô nhanh chóng nắm chặt y phục của mình mỉm cười đứng ở trước mặt anh, vừa lòng nhìn sắc mặt hơi hơi xanh mét của anh.

“Hảo hảo tĩnh dưỡng a! Đại vương gia, có đôi khi một vết bỏng nhỏ cũng sẽ muốn mạng người.”

Cô gái này!

Nhìn cô cố ý uốn éo cái mông đi khỏi tầm mắt của anh, có thể chứng minh cô gái nhỏ này căn bản là không giống bề ngoài thoạt nhìn tẻ nhạt vô vị. Anh thậm chí còn cảm giác thân thể mình bởi vì cô mê hoặc mà hừng hực thiêu đốt lên.

Cô cư nhiên cứ như vậy bỏ lại một mình anh, ở ngay sau lúc cô đốt lửa. . . .

Cô gái đáng giận này! Anh nhịn không được hừ cười một tiếng, sau đó hít một hơi thật sâu, trong con ngươi đen thâm thúy lóe ra ánh sáng kiên quyết.

Quan Nghênh Xuân, muốn đùa giỡn bổn vương gia, em sẽ phải gánh vác hậu quả. Bởi vì dục vọng của đàn ông một khi bị đốt lên, không có được thỏa mãn, tuyệt đối sẽ không bỏ qua.

Sau khi can đảm đùa giỡn Lan Tĩnh, Nghênh Xuân có thể nói là có thể trốn được liền trốn, bất quá cô vẫn là đem ba vị Vương gia kia chiếu cố rất tốt.

Ba anh em này thật đúng là không giống với người thường. Người bình thường nếu xuất hiện ở thế giới hoàn toàn khác với sách mình học được, khác với hoàn cảnh cuộc sống từ nhỏ của mình, hẳn là nên đau khổ tuyệt vọng, chứ không phải cùng nhau ngồi ở trong sân nhà nói chuyện phiếm, đàm luận quốc gia đại sự. . .

Làm ơn, bọn họ nào biết cái gì gọi là quốc gia đại sự? Huống hồ hiện tại quốc gia với bọn họ cũng không còn quan hệ gì a?

Nếu bọn họ thật sự muốn ở đây, bọn họ nên thay đổi trở thành giống cô chỉ là dân chúng bình thường. . . .

Đợi chút, cứ như vậy, bọn họ có thể sinh lòng oán hận hay không a? Sau đó có một ngày ngộ nhỡ luẩn quẩn trong lòng, một đao chém chết cả nhà các cô, hôm sau sẽ có thảm án diệt môn đăng báo. . . .

“Này! Đại a đầu, phát ngốc cái gì? Còn không mau một chút đem điểm tâm trình lên.” Lan Ngọc phát hiện Nghênh Xuân ở bên cạnh sững sờ, có điểm không vui nói.

“Vâng!” Nghênh Xuân đem bánh bích quy vừa nướng thơm phức đặt lên bàn.

Lan Ngọc tao nhã phất phất tay “Lui ra.”

Nghênh Xuân trừng mắt liếc anh ta một cái, trong lòng suy nghĩ, xú tiểu tử này thật đúng là đem cô làm nha hoàn sai sử, mà người đàn ông bên cạnh anh ta cư nhiên không có hé răng.

Anh không phải đã nói cô là Đại nha hoàn của riêng anh sao?

Thấy Nghênh Xuân không tự giác toát ra vẻ mặt ủy khuất hề hề, Lan Tĩnh liền biết. Tuy rằng đã tự nói với mình không cần có bất kỳ cảm giác nào đối với cô nữa, nhưng đúng là vẫn không có cách nào xem nhẹ sự tồn tại của cô.

Khi cô vừa xuất hiện ở trước mắt, gió nhẹ thổi qua mái tóc dài của cô, lập tức khiến cho anh cảm giác sắp hít thở không thông.

Chỉ cần em thừa nhận là người của anh, bổn vương liền có thể giúp em. Ánh mắt Lan Tĩnh truyền tin tức như vậy cho Nghênh Xuân, cô chính là trừng mắt liếc anh một cái, sau đó rất nhanh xoay người rời đi.

Đáng giận! Cư nhiên quật cường như vậy. Lan Tĩnh thở phì phì nghĩ.

Vài ngày qua đi, hai người lại lâm vào một loại chiến tranh lạnh khó hiểu. . . . Không! Cũng không thể xem như chiến tranh lạnh, bởi vì chỉ có Nghênh Xuân cố ý muốn trốn tránh anh.

Anh thân là đàn ông cao quý, hơn nữa lại là Vương gia! Căn bản không cần lấy lòng con gái như vậy, cô không nói chuyện với anh cũng không sao, anh cũng có thể không cần nói gì với cô hết.

Vì thế liền đã hình thành chuyện, rõ ràng tất cả mọi người cùng ở một phòng, lại rất khéo léo không đụng phải đối phương. Nhưng không gặp được không có nghĩa là anh không thể giám sát nhất cử nhất động của cô.

Không biết bắt đầu từ lúc nào, Nghênh Xuân cũng chú ý tới có một đôi mắt quang minh chính đại nhìn chằm chằm mình, lại không nói lời nào, giống như đang diễn phim kinh dị gì đó.

Hừ! Còn lâu mới dọa được cô.

Mà tình trạng chiến tranh lạnh rốt cục ở vài ngày sau, bị phá vỡ . . .

*** ***

Sáng sớm, Nghênh Xuân ăn mặc chỉnh tề tiêu sái ra khỏi phòng ngủ. Kết quả vừa đến phòng khách đã bị gọi lại.

“Đi nơi nào?”

Người đàn ông vốn vùi trước tivi vừa nghe thấy phía sau có chút tiếng động, lập tức đứng lên như một con báo mẫn cảm, trừng mắt giống như lão công hỏi một lão bà lẳng lơ muốn đi ra ngoài.

Là sao? Cô bộ dạng thực dâm đãng sao? Còn có, anh ta không phải đã mấy ngày cũng không thèm nói chuyện với cô sao? Không phải thích dùng đôi mắt kia giám thị cô sao? Hiện tại không muốn làm như vậy nữa?

“Bổn vương xem tivi rất nhiều, biết hiện tại người xấu nhiều vô kể.” Anh càng nhìn càng lo lắng. Hơn nữa Nghênh Xuân lại một mình ra ngoài mua thức ăn, hại anh cứ suy nghĩ vớ vẩn.

“Anh ít xem Phích Lịch Hỏa đi! Phim nhiều tập kia rất khoa trương.”

“Dù sao bổn vương cũng muốn đi theo.”

Người đàn ông này cũng không tránh khỏi rất để mắt cô đi. Cô cũng không nhận mình là một đại mỹ nhân nghiêng nước nghiêng thành, vừa ra khỏi cửa sẽ có nguy hiểm ập tới, anh ta có cần thiết khẩn trương hề hề như vậy không?

“Tôi muốn đi ra ngoài mua thức ăn a! Bằng không đồ ăn sẽ tự mình sinh ra sao?” Cô mỉm cười trả lời, trong giọng nói lại tràn ngập hương vị chua.

“Bổn vương cũng phải đi.”

Chân của cô nhấc đến giữa không trung, vẻ mặt kinh ngạc nhìn anh “Anh cũng muốn đi theo?”

“Đúng vậy.” Anh xác định gật đầu “Bổn vương cũng muốn biết em rốt cuộc đang kết gi¬ao với người nào?”

Nghênh Xuân nhìn nhìn áo sơ mi và quần Tây trên người anh. Tuy rằng anh đã thay quần áo của ba, vương miện trên đầu cũng lấy xuống, tóc dài dùng dây thun buộc lại, bất quá thoạt nhìn vẫn là gợi cảm làm cho người khác muốn té xỉu.

Nhưng làm người ta chói mắt nhất chính là cả người anh ta phát ra cái chủng loại kia… khí chất quý tộc. Trước kia cô không tin có thứ khí chất này, thẳng đến khi nhìn thấy người đàn ông cổ đại trước mắt, mới cảm thấy thật đúng là có một sự việc như vậy!

“Tôi nào có kết gi¬ao với người ta? Tôi muốn đi mua thức ăn, anh đi làm gì?”

“Con gái một mình trên đường cái rất nguy hiểm. Hơn nữa bổn vương còn chưa thấy chợ ở thế giới này của các người là cái dạng gì. Em mang bổn vương đi mở rộng tầm mắt.” Anh hất cằm lên, lạnh lùng thêm một câu “Bổn vương ra lệnh cho em.”

Là anh làm cho những obasan (dùng để gọi những phụ nữ lớn tuổi một cách kính trọng) ở đây mở mang tầm mắt a! Nam tử tuấn mỹ tràn ngập khí khái như vậy cũng không thấy nhiều, nhất là xuất hiện ở chợ.

“Xác định muốn đi?”

“Xác định.”

“Không hối hận?”

“Bổn vương làm sao có thể hối hận?”

*** ***

Trên thực tế mới đi không bao lâu, Lan Tĩnh liền hối hận. Anh không có nghĩ đến chợ hiện đại vừa chật chội lại vừa nhiều người như vậy. Tất cả đều là bà bà cùng mẹ, tệ đến mức, mọi người đều nhìn anh không chuyển mắt.

Tuy rằng bị nhiều người nhìn anh đã sớm thấy quen. Nhưng chuyện đứng ở trước một đống người lựa chọn quần lót tư mật lại là một chuyện thực dọa người.

“Nhất định phải chọn ở trong này sao?”

“Mỗi lần tôi đi qua, nhìn thấy quần lót nam đại hạ giá đặc biệt, tôi lại siêu cấp muốn mua về. Chỉ là trong nhà không có đàn ông. . . Hiện tại vừa vặn có thể mua, anh và hai Vương gia kia cũng không cần mỗi ngày chỉ mặc một cái nữa.”

“Bổn vương nào có chỉ mặc một cái? Những người khác bổn vương không biết, nhưng bổn vương không có.” Anh thối mặt nghiêm trọng kháng nghị.

Sự tình liên quan danh dự cá nhân, phải thề sống chết để bảo vệ.

“Được rồi! Tôi biết, mỗi ngày người giặt quần áo trong nhà là tôi, tôi làm sao có thể không rõ ràng? Chỉ là nhập gia tùy tục, anh muốn chọn vài món mình thích hay không?”

Lan Tĩnh trừng mắt nhìn một cái quần dài hẹp hình tứ giác trước mặt. Có rất nhiều màu sắc rực rỡ, còn có mặt trên vẽ con mèo, viết mèo chiêu tài, cũng có hoa văn rất kỳ quái trên đó viết "Hồ”, đáng sợ nhất là. . .

“Cư nhiên đem rồng thêu ở phía trên! Đây chính là tội mất đầu.” Anh một phen lấy lên cái quần tứ giác màu vàng, phẫn nộ chỉ vào con rồng trên mặt “Lại viết Nhất trụ kình thiên, thật sự là rất hạ lưu.”

Những lời này lập tức khiến cho người đi lại hai bên dừng bước, tất cả ánh mắt lập tức đều dừng ở trên người của anh. Nhưng làm cho Nghênh Xuân cảm thấy nguy hiểm sinh mạng không là tầm mắt tò mò kinh ngạc của mọi người, mà là vẻ mặt muốn giết người của ông chủ.

Nhìn thấy trên đầu ông chủ đã bốc ra khói trắng, Nghênh Xuân vội vàng cúi đầu, thừa dịp trước khi ông chủ mở miệng, đem quần đã chọn xong nhét vào túi bảo vệ môi trường của mình. Sau đó đem tiền nhét tới trong tay ông chủ.

“Ông chủ, cám ơn, không cần thối lại.” Cô đau lòng coi chỗ tiền lẻ cần thối lại như tiền boa. Vì không muốn bị người vây đánh ở chỗ này, cô cũng chỉ cố được nhiều như vậy, lôi kéo Lan Tĩnh thật nhanh chạy trốn.

Ông chủ lấy lại tinh thần, cúi đầu nhìn tiền mặt trong tay một chút, chậm rãi nói “Cái gì không cần thối? Còn chưa đủ một khối đâu!”

Kế tiếp cả một ngày ông chủ đều không ngừng thấp giọng nguyền rủa người khách thiếu ông ta một khối.

*** ***

“Bổn vương ngứa lỗ tai.” Lan Tĩnh bị bắt đi, phụng phịu nói với cái ót của Nghênh Xuân.

Nghênh Xuân không thèm để ý đến anh, tiếp tục đi lên phía trước.

“Này! Bổn vương nói lỗ tai của anh ngứa, có phải em nhớ bổn vương hay không?”

Cô lập tức dừng bước lại, chậm rãi xoay đầu “Anh hiện tại ở ngay bên cạnh tôi, tôi thoát không được còn nhớ anh? Tôi nghĩ nhất định là ông chủ vừa rồi kia đang nguyền rủa anh, hại lỗ tai tôi cũng ngứa theo. Nhất định là ngay cả tôi cũng bị mắng luôn rồi.”

Thật sự là xui xẻo, chẳng những bị anh ta liên lụy, còn không được lấy tiền thối, lỗ lớn.

“Hoa văn hình rồng không phải dân chúng bình dân đều có thể loạn dùng, sẽ bị chém đầu .”

Cô ngẩng đầu nhìn vẻ mặt thực nghiêm túc của anh. Vốn muốn mắng anh không biết gì, đồ nhà quê, nhưng lại đột nhiên nghĩ đến trong thế giới của anh ta xác thực đúng là như vậy. Anh ta có phản ứng như thế cũng không thể trách.

“Bây giờ là thời đại dân chủ, mỗi người đều có cơ hội làm Tổng Thống. Hơn nữa người phương Đông đều thích rồng, cho nên anh sẽ có rất nhiều cơ hội có thể nhìn thấy nhiều địa phương, trên nhiều quần áo đều có thêu hoa văn rồng.” Khẩu khí của cô mềm mại xuống rất nhiều, thật giống như giáo sư đang kiên nhẫn giảng giải với tiểu đồ đệ.

“Là thế này phải không?”

“Đương nhiên. Đúng rồi, anh có đặc biệt thích ăn gì đó hay không? Buổi tối hôm nay tôi nấu cho anh ăn.” Nói xong, cô lại tiếp tục đi lên phía trước.

“Em nấu gì bổn vương cũng ăn.”

Nghênh Xuân dừng bước, lại nhìn anh một cái. Phát hiện anh thực đang giống như tiểu hài tử hiếu kỳ nhìn chằm chằm vào pháo đài bắn châu.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.