"Vương Gia Hân! Anh Có Quyền Cướp Dâu Không???"

Chương 29: Cầu xin



****************Anh nói rồi...em chỉ là của anh. Khi anh chưa hết yêu em thì em cũng không được hết yêu anh.

Em suốt đời này phải là của anh ngay cả trái tim hay thể xác cũng vậy**********************

Sáng hôm sau, Vương Gia Hân mơ màng tỉnh dậy. Cô mở mắt, nhưng hiện lên không phải là phòng bệnh của cô. Cô chống tay ngồi dậy.

Cô đang ở trong phòng của anh. Là anh nhân lúc cô ngủ say đưa cô về sao.

Ngay lúc cô đang mải mê suy nghĩ thì cửa phòng vang lên tiếng mở cửa: "Cạch"

"Em dậy rồi sao"

"Đưa em về nhà, em muốn về" Vương Gia Hân lên tiếng, ngắt lời anh. Cô không ngừng chống tay, cố gắng lùi lại phía sau. Cô không muốn ở lại đây.

Dược Khải Minh bước lại gần về phía cô, anh ngồi xuống:

"Tại sao em nhất định muốn chia tay, anh nói rồi, anh ở bên không phải là thương hại em, anh yêu em, em có nghe rõ không hả???" anh nói lớn.

"Em nói rồi, em không còn yêu anh nữa" Vương Gia Hân lúng túng nói, cô phải làm sao, cô phải nói như thế nào thì anh mới chịu buông tay đây.

Dược Khải Minh tức giận, anh cúi mặt xuống, mạnh mẽ hôn lên môi cô, coi như trừng phạt. Anh hung hăng hôn lên môi cô, Vương Gia Hân sợ hãi mím chặt môi. Cô chưa bao giờ thấy anh tức giận, ngay cả lúc cô nói chia tay tâm trạng của anh cũng không có tức giận. Cô càng không muốn tham vọng của anh càng lớn, cô gắng thoát khỏi anh nhưng chân của cô không thể cử động, eo của cô bị anh siết chặt, cả người cô bị anh dí sát tiếp xúc vào anh.

Ngay lúc cô ,cảm thấy như sắp không thở được nữa anh mới buông cô ra. Nụ hôn của anh trượt dài, kéo lên vành tai, anh khẽ hôn lên nó.

Vương Gia Hân chợt dấy lên một nỗi sợ hãi, cô không phải là không biết anh đang muốn làm gì, nó khiến cô càng thêm sợ hãi. Cô không khỏi vùng vẫy cố gắng thoát khỏi anh.

Dược Khải Minh nhanh chóng kéo cô lại, anh tiếp tục hung hăng hôn lên môi cô. Bàn tay không chút do dự nóng bỏng xoa nhẹ lưng của cô, rồi vòng về phía trước đặt lên xương quai xanh của cô, anh khẽ mân mê.

Nước mắt cô lăn xuống, anh nhíu mày khẽ hôn lên những giọt nước mắt, anh càng làm vậy, cô càng khóc nước mắt không ngừng chảy xuống nhưng nó vẫn không ngăn cản được anh.

Ngay lúc cô nói chia tay anh, anh chợt có suy nghĩ anh sẽ mất cô mãi mãi, lúc anh hôn cô, tham vọng muốn chiếm hữu cô lại càng lớn, anh muốn cô, cô phải là người phụ nữ của anh, anh không cho phép cô nói chia tay.

Dược Khải Minh khẽ hôn lên cổ cô, rồi trượt xuống , bàn tay anh nhanh chóng cởi cúc áo của cô.

Vương Gia Hân vội vàng nắm chạt lấy hai tay anh nức nở cầu xin:

"Đừng mà, anh đừng .....em không muốn"

"Em không muốn, em nhất định phải là của anh, anh không cho phép em chia tay" Dược Khải Minh nói, anh chưa bao giờ nói lạnh với cô như bây giờ. Vương Gia Hân lắc đầu, cô thật sợ.

Dược Khải Minh cảm nhận được sự run rẩy của cô anh chợt dừng lại, nhẹ nhàng hôn lên môi cô anh nói:

"Đừng sợ"

Nói rồi anh ghé sát vào cổ cô, toả hơi thở nam tính khiến Vương Gia Hân sợ sệt, cô cố gắng thoát khỏi anh. Môi cô mím chặt lại, anh lần lượt cởi từng cúc áo của cô, mỗi một chiếc cúc áo bị cởi như xé vào tâm can của cô, hai tay cô nắm chặt ga giường. Bàn tay cô bây giờ trắng bệch cô không ngừng lắc đầu, nước mắt lăn xuống dọc theo gò má cô chầm chậm rơi xuống thấm vào gối. Bàn tay nóng bỏng của anh nhẹ nhàng lướt qua chiếc cổ trắng nõn của cô mân mê xương quai xanh của cô rồi dừng lại ở phía trái tim của cô.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.