"Vương Gia Hân! Anh Có Quyền Cướp Dâu Không???"

Chương 7: Công khai



Anh bước xuống xe đi vòng về phía cô, mở cửa xe anh nhấc bổng cô lên, bế cô vào trong công ty. Còn cô thì ngơ ngác nhìn anh:

-Trời ơi! Anh làm cái gì vậy, thả em xuống mau!

Cô hét lên với anh, anh bế cô vào công ty như vậy thì cô phải làm sao

“Em không xuống vậy thì để anh bế em vào” Anh cứ đi, vừa đi vừa nói với cô.

Cô quay mặt, áp vào ngực anh, lấy túi xách để mặt, anh nói với cô:

“Em mau bỏ xuống nếu không anh sẽ gọi cả nhân viên ra nhìn mặt em”

Cô bỏ túi xách xuống còn mặt lại càng áp vào người anh, anh bật cười đi nhanh về phía thang máy, từ lúc vào công ty đến giờ, có rất nhiều người nhìn cô, anh không muốn họ nhìn cô như vậy anh ghét họ khi họ cứ nhìn người phụ nữ của anh. Trong thang máy anh cúi xuống hôn lên môi cô, tuy bất ngờ nhưng cô vẫn đáp lại anh, vòng tay qua ôm lấy cổ anh trao cho nhau nụ hôn ngọt ngào của hạnh phúc bỗng nhiên:

“Ting…”

Cửa thang máy mở ra:

“Tổng…tổng giám đốc”

Ba nhân viên tròn mắt nhìn anh và cô, xấp tài liệu trên tay bọn họ rơi xuống, họ nhìn nhau vội vàng cúi xuống nhặt tài liệu họ không tin những gì mà họ vừa mới thấy.

Còn anh từ lúc cửa thang máy mở đến bây giờ khuôn mặt vẫn không một chút thay đổi còn về phần cô cô chỉ mong có một cái lỗ để chui xuống thật sự là quá xấu hổ cô lo sợ không biết là ba nhân viên nữ vừa rồi có đi rêu rao khắp công ty không nữa cô dám nghĩ tới nó.

Anh nhìn cô bật cười cô rất dễ đỏ mặt chỉ cần trêu cô một chút là cô đã đỏ mặt rồi, lên tầng dành cho tổng giám đốc, anh đặt cô ngồi trên ghế rồi xoay người vào phòng.

Dược Khải Minh ngồi trong phòng vừa làm việc vừa ngắm nhìn cô. Bạch Phương Nhã thì vừa làm vừa nghĩ đến lúc anh bế cô vào trong công ty, mặc dù cô lo sợ mọi người trong công ty bàn tán chuyện cô và anh nhưng cô cũng rất vui vì anh đã công khai chuyện của cô, cô ngồi làm việc thỉnh thoảng lại bật cười, khiến cho người ngồi trong phòng đang ngắm nhìn cô mặc dù chẳng hiểu cô cười cái gì nhưng cũng cười theo.

Hôm nay anh và cô làm rất muộn mới tan ca anh đưa cô đi ăn trước sau đó mới cùng cô đi dạo. Nhưng trong bữa ăn anh lại phát hiện ra cô lại không ăn được cà chua và nó khiến anh có suy nghĩ lẽ nào cô …chính là người đó. Anh nắm tay cô đi dạo ven hồ rồi cùng cô ngồi nghỉ ở một hàng ghế. Cô ngồi dựa vào vai anh, tuy chưa đến mùa đông nhưng trời về đêm cũng khá lạnh, anh cởi áo rồi khoác lên người giúp cô cô vòng tay ôm lấy anh ngẩng đầu nói:

“Em yêu anh”

Dược Khải Minh mỉm cười, chỉ ở bên cô anh mới ân cần và dịu dàng như vậy, cúi xuống hôn lên môi cô cô cũng vụng về đáp lại nụ hôn của anh. Anh cảm nhận được là mình càng ngày càng yêu cô hơn và cũng chính từ lần đầu tiên anh hôn cô anh giống như bị nghiện vậy anh luôn muốn được hôn cô muốn cảm nhận sự ngọt ngào từ cô. Cũng giống như lúc này đây anh đang hôn cô và anh không muốn phải dừng lại. Một hồi lâu như vậy dường như cô không thể thở nổi nữa anh mới lưu luyến buông cô ra, để cô dựa vào người mình. Nếu không phải lo sợ cô không thở kịp anh cũng sẽ không buông cô ra như vậy anh nghĩ.

“Anh tranh thủ” Cô đỏ mặt nhìn anh.

“Anh chỉ tranh thủ với mình em”

Nói rồi anh ôm cô vào lòng.

Bạch Phương Nhã bước ra khỏi phòng tắm trên người tỏa ra một mùi hương của sữa tắm rất dễ chịu. Trên tay cô cầm một chiếc khăn to vừa đi vừa lau khô tóc nhưng...có gì đó nó bất thường cô quay ngoắt về phía giường"Gì vậy???" cô nghĩ.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.