Vương Gia, Hãy Để Ta Bảo Vệ Ngươi

Chương 3-1: Hồ Thủy Linh



Phía Đông dãy Nam Sơn là biển Đại La Hải, phía Tây chính là sa mạc Thanh Miêu nổi tiếng. Muốn đến biển hay đến sa mạc tất nhiên đều phải vượt qua đỉnh Nam Sơn hùng vĩ. Lúc này, sắc trời đã tối, bốn bề một vẻ âm u, lại thêm tiếng chim đêm từ xa vọng lại khiến người yếu bóng vía có thể sợ đến chết đứng. Tuy nhiên, dưới chân núi, tiếng vó ngựa nện đều trên nền đất cứng vang đến, một con ngựa lông đen tuyền tuyệt đẹp đang thong thả tiến vào rừng, trên lưng là một tiểu thiếu niên mặc trang phục màu xám nhạt, tóc cắt ngắn kỳ dị, vẻ mặt nhu hòa bình tĩnh.

Hồ Hiểu Minh cũng không phải con nít 6 tuổi, ai bảo theo liền theo, hơn nữa nàng vốn đã quen độc hành từ nhỏ, đồng hành cùng người khác khiến nàng rất khó chịu. Hồ Hiểu Minh tên thật là Hồ Thủy Linh, là một người xuyên thời không mà đến, nói một cách chính xác, nàng là xuyên ngược thời không mà quay lại cố hương. Mẹ nàng vốn là con gái tộc trưởng tộc Thanh Miêu, bị kẻ thù hãm hại đẩy đến thời hiện đại ở Trái đất, không cách nào quay về đành chấp nhận làm vợ hai của tộc trưởng tộc Hồ rồi sinh ra một cặp song sinh nữ. Tộc Hồ không chỉ nổi tiếng giàu có mà còn có tin đồn trưởng tộc biết phép thuật, có thể hô mưa gọi gió. Tộc quy có quy định, phàm là song thai nữ, giữ một giết một. Đứa bé còn sống trở thành thần hộ mệnh của tộc, cả đời sống trong bóng tối, trở thành sát thủ dưới sự chỉ huy của tộc trưởng, không những thế còn bị bắt uống một loại thuốc cực độc khiến cơ thể mất đi cảm giác đau đớn. 

Hồ Thủy Linh từ nhỏ đã sống xa mẹ, được dạy dỗ như một sát thủ, bản thân không chút cảm giác đau đớn nên càng lớn lại càng lạnh lùng vô cảm. Mười tuổi nàng đã xuống tay giết người, phương thức lúc nào nhanh, tuyệt, nên trong giới đặt cho nàng biệt danh là Vô Tình. Cho đến một ngày, một đứa bé đã thức tỉnh phần người trong tâm thức của nàng, nàng chợt nhận ra mình chỉ là một con búp bê vô cảm, máu lạnh. Nàng cũng có suy nghĩ, có khát vọng sống bình thường, được biết đau đớn, biết yêu, biết khóc, biết cười. Cùng lúc đó, nàng biết được thân phận thật sự của mình và gặp hai người anh trai cùng cha khác mẹ cũng mang mối hận không đội trời chung cùng gia tộc họ Hồ. Ba anh em liên thủ, một tay diệt hết hội đồng trưởng lão già cả cổ hủ, lập nên một gia tộc Hồ khác có tình người hơn.

Nhưng nàng mãi mãi không lấy lại được cảm xúc, thêm vào đó mỗi hai tháng nàng phải uống thuốc khống chế độc chất do chính các vị trưởng lão trong tộc đặc chế, nay tộc Hồ diệt vong, mạng nàng cũng tận. Hai người anh trai tuy mới gặp em gái chưa lâu nhưng tình cảm sâu đậm, quyết tìm mọi cách cứu mạng nàng, cuối cùng tìm được mẹ nàng bị cha của bọn họ biệt giam đến điên loạn.

Cũng may, lúc gặp lại con gái, thấy đứa con mình mong nhớ suốt 16 năm qua nằm chờ chết, bà liền tỉnh cơn mê, một mạch kể hết mọi chuyện về lai lịch của bản thân cũng như cách giải độc cho con gái. Bà nói xong, hai mắt nhòa lệ, ôm đứa con gái gầy yếu xanh xao vào lòng, âu yếm hôn lên khắp mặt con, dặn dò hai đứa con riêng của chồng di nguyện cuối cùng rồi lao mình vào tường tự sát. Trái tim của bà là thuốc giải cho Hồ Thủy Linh, bà mong muốn sau khi qua đời, con gái sẽ được đưa về cố hương, mang tro cốt của mình rải trên đất của bộ tộc Thanh Miêu, để bà mãi mãi được nằm lại trên quê hương.

Tộc Hồ biết phép thuật không phải là lời đồn vô cớ. Chồng bà biết cách đưa bà quay về nhưng vì lòng ích kỷ nên luôn từ chối, nay hai đứa con riêng của chồng kế thừa sức mạnh của cha. Không nói hai lời, họ quyết định dùng phép thuật của mình thực hiện di nguyện của bà, đồng thời hy vọng đứa em gái bất hạnh sau khi hồi cố hương sẽ có một cuộc sống yên bình, tiêu diêu tự tại.

Hồ Thủy Linh cưỡi ngựa đến một con suối nhỏ thì cho ngựa dừng lại. Nàng nhanh chóng nhảy xuống, thả cương cho Tùy Phong tự do đi lại, riêng mình thì trèo lên một tảng đá lớn tương đối bằng phẳng gần đó, tùy tiện ngồi xuống, giở lương khô ra chậm rãi hoàn thành bữa tối đạm bạc.

Đêm nay không trăng, những vì sao như những viên kim cương được nạm lên nền trời nhung đen, lấp lánh một thứ ánh sáng dịu dàng ấm áp, Hồ Thủy Linh ngẩng đầu nhìn trời, tay vô tình chạm vào chiếc bình ngọc đeo trước ngực rồi khẽ thở dài một tiếng. Nàng đến đây đã hơn một tháng, cũng đã dần quen với cuộc sống cổ đại, không những thế còn rất thưởng thức nơi này, có lẽ cũng vì một nửa trong nàng đang chảy dòng máu của những người nơi đây nên cái gì với nàng cũng thân quen đến lạ.

Điều duy nhất nàng tiếc chính là không thể nhìn mặt mẹ mình lần cuối. Khi bà được đưa đến, nàng đang bị độc hành hạ, nửa mê nửa tỉnh, hình ảnh rất mờ nhạt, chỉ có bàn tay dịu dàng của bà là ghi lại chút ấn tượng trong lòng nàng. Hồ Thủy Linh nhớ lại lúc ấy, bất giác đưa tay vuốt ve khuôn mặt mình, lòng thấy đắng ngắt vì bi kịch của số phận. Một mạng của mẹ đổi lấy một mạng của nàng, cuộc sống này nàng phải sống thật vui vẻ, thật hạnh phúc thay cho cả phần của mẹ nàng, để bà có thể vì nàng mà mỉm cười nơi chín suối.

Hồ Thủy Linh ngồi bất động trong bóng tối, đang nhập tâm nhớ lại chuyện quá khứ thì bị tiếng thở phì phì của Tùy Phong làm cho tỉnh. Nàng cúi xuống nhìn con ngựa đang gặm vạt áo của mình lôi lôi kéo kéo thì có chút buồn cười.

“Chuyện gì?”

Tùy Phong ngước mắt nhìn nàng như muốn diễn đạt điều gì đó, một mực lôi kéo nàng đi về phía trước. Hồ Thủy Linh tuy mới làm quen với nó một ngày nhưng cũng đủ hiểu con ngựa này có linh tính đến cỡ nào. Nó hành động như vậy ắt là có nguyên do, liền không nói gì thêm, lặng lẽ nhảy khỏi tảng đá đi theo nó về phía rừng cây.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.