Lúc này, trong Càn Khôn cung đã tĩnh lặng, Vân Thuận Đế, Phụng Phi Vũ, Hồ Thủy Linh đứng mặt đối mặt với Lão Bất Tử cùng Tinh Linh cô tử. Không khí vừa nặng nề lại có chút ngượng ngùng. Vân Thuận Đế tuy biết chuyện đã lâu nhưng cũng không tránh khỏi ngỡ ngàng khi gặp được mẫu thân, hắn chính là bản sao hoàn mỹ từ người mẹ của mình. Phụng Phi Vũ một vẻ lạnh lùng khó đoán, khuôn mặt lúc đen lúc đỏ, chẳng biết là vì giận, vì ngại hay vì sợ.
Trong ba người con, Tiểu Tinh Linh thấy có lỗi nhất với Phụng Phi Vũ, hắn đã chịu tổn thương quá nhiều từ mưu đồ của người lớn, nàng chần chừ đưa tay về phía hắn, tha thiết gọi.
“Vũ Nhi, mẫu thân xin lỗi con.”
Phụng Phi Vũ lại lùi lại một bước tránh xa bàn tay mà hắn từng khao khát có được. Tiên hoàng tuy yêu thương Phụng Phi Vũ nhất nhưng vợ hắn vẫn đứng đầu, thấy con như thế liền có chút nóng nảy, quát.
“Vũ Nhi, không được vô lễ.”
“Vũ, ta mệt, ta muốn về nhà.”
Hồ Thủy Linh chợt phụng phịu ôm lấy tay hắn làm nũng. Phụng Phi Vũ cúi xuống nhìn nàng, bắt gặp ánh mắt lo lắng của nàng đang chiếu về phía mình thì lòng cũng buông lỏng đôi chút, hắn hơi mỉm cười cùng nàng, quả quyết đáp.
“Được, ta đưa nàng về.”
Nói xong liền ôm nàng khinh công đi mất. Khải Thụy Đế giận dữ nhìn theo bóng dáng ngày một xa của hắn, tính phát tác thì Tiểu Tinh Linh đã níu tay hắn lại.
“Đừng, chúng ta bỏ rơi hắn lâu như thế, hắn giận cũng là đúng thôi.”
“Phụ hoàng, nhi thần khi đọc được thư của người còn không tin nổi, huống chi là Vũ Nhi, cho hắn thời gian đi, có Hồ Thủy Linh bên cạnh khuyên bảo, hắn chắc chắn sẽ nghĩ thông suốt mà.”
Vân Thuận Đế cũng vội lên tiếng nói đỡ cho hoàng đệ của mình, sau lại quay sang Tiểu Tinh Linh, một vẻ hiếu thuận quỳ xuống.
“Mẫu hậu, nhi thần bất hiếu, đã ủy khuất cho người lâu nay.”
“Không, không sao, Thiên Nhi, lại đây cho ta nhìn con một cái, ta chờ đợi ngày nay cũng đã rất lâu rồi.”
--- ------ ------ ------ ------ ------
Cơn binh biến vừa mới diễn ra thì bị dập tắt, lòng dân yên ổn, đường phố liền quay lại vẻ tấp nập của những ngày cuối năm, trên những con đường phủ đầy tuyết trắng, người người lại hối hả tiếp tục giăng đèn kết hoa chào đón năm mới sắp đến, sự khẩn trương sợ hãi nhanh chóng bị quét sạch không còn một mống.
Phụng Phi Vũ ôm Hồ Thủy Linh trong tay đi thẳng về phòng. Tổng quản Định Vương phủ cùng lũ hạ nhân đã được báo trước nên cả hai vừa đặt chân bước vào đã thấy một thùng nước tắm chuẩn bị sẵn, hơi nóng vẫn còn bốc lên nghi ngút. Phụng Phi Vũ nhìn nữ nhân đang nhắm mắt ngủ an ổn trong tay hắn, vỗ nhè nhẹ lên mặt nàng.
“Linh Nhi, dậy đi.”
Hồ Thủy Linh cùng Mạc Kỳ Phong và một thuộc hạ thân cận ít khi thấy mặt của Phụng Phi Vũ – Nguyệt công tử - thay phiên nhau cầm quân đánh đạo phỉ ở Nam Sơn châu, vừa thắng trận liền ngày đêm cưỡi Tùy Phong phi hết tốc lực về kinh thành, kịp thời giả làm Phụng Phi Vũ cầm quân trấn áp binh biến. Đến lúc mọi sự xong xuôi thì cũng là lúc tinh thần kiệt quệ, giờ đây, đến nhấc mí mắt cũng thấy lười, nàng vòng tay ôm chặt lưng Phụng Phi Vũ, nhõng nhẽo vài tiếng không rõ. Phụng Phi Vũ thở dài một tiếng, yêu chiều đặt nàng lên giường, nhẹ nhàng cởi bỏ chiến bào dính đầy đất cát cùng tuyết, từng lớp từng lớp xiêm y cũng được hắn thuần thục cởi xuống.
Thân thể xích lõa của nàng hiện ra trước mặt, Phụng Phi Vũ mặt không đổi sắc, chậm rãi hôn lên trán nàng một cái, sau đó cẩn thận ôm nàng đặt vào thùng nước. Hai mắt Hồ Thủy Linh vẫn nhắm chặt, nhưng cảm giác thoải mái thư thái khiến khuôn mặt nàng hiện lên chút mãn nguyện. Phụng Phi Vũ cũng cởi quần áo bước vào thùng tắm. Hắn nhẹ nhàng để nàng dựa vào ngực hắn, dùng vải bông mềm chậm rãi chà xát trên làn da có chút khô nứt của nàng. Chiến trường khốc liệt, ăn uống không đầy đủ, đến ngủ cũng chẳng có thời gian, dù là da trắng thịt mịn cũng rất nhanh xuống sắc. Phụng Phi Vũ xót xa chạm nhẹ vào khuôn mặt hơi xạm của nàng, nếu không phải hắn mang trọng trách bảo vệ an toàn cho hoàng thượng thì dù là đánh mê dược khiến hắn ngủ mê một tháng, tỉnh dậy hắn cũng nhất quyết đuổi theo nàng đến cùng trời cuối đất, đem nàng an ổn bảo vệ dưới đôi cánh lớn của mình, không để nàng chịu ủy khuất dù chỉ là chút mưa gió.
Phụng Phi Vũ trước giờ chưa từng chăm sóc cho ai, nhưng với nữ nhân trong lòng hắn, tự khắc mọi hành động đều thuần thục như đã làm quen tay từ lâu lắm rồi. Hắn tắm rửa sạch sẽ cho nàng xong liền đặt nàng nằm ngay ngắn trên giường, cẩn thận đắp chăn, lau khô tóc cho nàng, cử chỉ yêu chiều đến ngọt ngào. Ôm lấy cơ thể thơm tho của nàng, hắn ẩn nhẫn trấn áp dục vọng đang dâng trào, vùi mặt vào hõm vai của nàng thầm thì.
“Linh Nhi, ta thật nhớ nàng.”
“Vũ, ta cũng nhớ chàng.”
Hồ Thủy Linh trong cơn mớ ngủ cũng mơ màng đáp lại. Nàng vòng tay ôm lấy hắn, úp mặt vào ngực hắn tìm mùi cơ thể quen thuộc, đôi môi mềm mại hôn nhè nhẹ lên da thịt hắn trong khi hai mắt vẫn chưa hề mở dù chỉ một chút. Phụng Phi Vũ xa nàng đã lâu, gặp lại chẳng khác gì cá gặp nước, dĩ nhiên là muốn cùng nàng ân ái một phen cho thỏa nhớ mong, nhưng nhìn nàng một vẻ mệt mỏi mà vẫn cố chống chọi cơn buồn ngủ để đáp ứng hắn thì vừa thương lại vừa buồn cười. Hắn giữ cái đầu đang ngọ nguậy lười biếng của nàng lại, hôn lên khắp mặt nàng một cách trân trọng rồi điểm lên cánh môi đang hé mở đầy hấp dẫn chết người, thở nhẹ một tiếng bất đắc dĩ.
“Nàng đó… mau ngủ đi.”
“Được không?” Hồ Thủy Linh ậm ừ hỏi, chỉ thấy môi mình bị Phụng Phi Vũ nuốt lấy, tức giận day day cắn cắn một hồi rồi mới buông tha.
“Ngủ đi.”
Nàng “ưm” nhẹ một tiếng, vùi đầu vào vòm ngực vững chải của hắn, ngủ đến đầu giờ tối thì giật mình tỉnh giấc. Người bên cạnh đã biến mất nhưng hơi ấm trên nệm cùng chăn vẫn còn vương vấn, Hồ Thủy Linh lăn một vòng nằm lên chỗ của hắn, vùi đầu vào lớp chăn nệm hít một hơi thật sâu, mùi nam tính quen thuộc đầy ấp trong khoang mũi khiến nàng thấy lòng bình an đến lạ. Cuối cùng cũng được về nhà, về với hắn, thật là hạnh phúc biết bao.
Hồ Thủy Linh lăn qua lăn lại một lát rồi dứt khoác bước chân xuống giường. Y Y cùng Y Yên dường như đã đợi sẵn từ lâu, nàng vừa đứng dậy đã thấy họ cùng gõ cửa rồi bước vào.
“Môn chủ.”
“Đã lâu không gặp, các ngươi vẫn khỏe chứ?”
Hồ Thủy Linh mỉm cười nhìn hai chị em song sinh đứng ở cửa, ánh mắt hấp háy có chút trêu chọc. Y Y cùng Y Yên vờ không thấy cái nhìn ẩn ý kia của chủ nhân, cùng đồng loạt lên tiếng.
“Tạ môn chủ quan tâm, thuộc hạ vẫn khỏe.”
Động tác rập khuôn, cùng cúi đầu cùng ngẩng đầu, nếu không phải hai người mang hai vẻ đẹp đối lập nhau, nhiều khi nhìn vào cũng khó phân biệt được ai là chị ai là em. Y Y băng lãnh cùng Y Yên dịu dàng như nước nhanh nhẹn bước tới hầu hạ nàng mặc quần áo. Tóc nàng cũng đã dài quá vai từ lúc nào, Y Yên không cần hỏi liền đẩy nàng đến ngồi trước gương đồng, đôi tay mềm mại thoăn thoắt đem mái tóc vừa dài kia bối lên gọn gàng. Hồ Thủy Linh nhìn bản thân trong gương, vỗ vỗ lên da mặt hơi sần sùi của mình, thở dài một tiếng rồi hỏi.
“Vương Gia đâu rồi?”
“Bẩm môn chủ, từ sáng sớm Vương Gia đã vào triều cùng Hoàng thượng truy xét chuyện của Triệu gia.”
Hồ Thủy Linh “à” lên một tiếng, ngẫm nghĩ giây lát rồi cùng hai tỷ muội Y Y, Y Yên rời khỏi Vũ Viên cư. Chỉ còn vài ngày nữa là hết năm, tuyết vẫn đóng dày trên mặt đất, nhưng không khí trong Định Vương phủ lúc này đã vô cùng nhộn nhịp. Hạ nhân bận rộn quét dọn, treo đèn, kết hoa, hành lang dài mọi khi chỉ lác đác vài người, giờ đi đâu cũng có người cúi đầu thi lễ cùng nàng.