Vương Gia, Hãy Để Ta Bảo Vệ Ngươi

Chương 5-2



“Thiếu gia, tại hạ sẽ dẫn dụ chúng đi khỏi đây, ngài hãy tự bảo trọng!”

Phi Hổ hét lên một tiếng, không đợi đáp lại đã khinh công ra khỏi ốc đảo, chạy thẳng vào bóng tối. Mấy đụm cát đang tấn công về phía ốc đảo liền chuyển hướng theo hắn, rất nhanh bốn bề lại im lặng như chưa từng có chuyện gì. Hồ Hiểu Minh lòng thầm cảm phục sự dũng cảm cùng lòng trung thành của Phi Hổ nhưng nàng vẫn một mực giữ chặt vũ khí, cảnh giác không ngừng. Mạc Kỳ Phong biết nơi này không thể ở lại liền nhảy lên lưng lạc đà, ra lệnh.

“Hồ tiểu đệ, ngươi đi cùng ta, Phượng huynh cưỡi ngựa của ngươi.”

Nàng dĩ nhiên không ý kiến, dù sao tính mạng của hắn vẫn quan trọng vô cùng. Chỉ có điều Tùy Phong lại không đồng ý, nó một mực không cho Phụng Phi Vũ nhảy lên lưng, liên tục đá hậu một cách khó chịu. Hồ Hiểu Minh vội chạy lại, vuốt ve trấn an.

“Tùy Phong ngoan, để cho Phượng huynh lên đi, gấp lắm rồi!”

Tùy Phong giận dữ hí lên một tràng dài, nhất mực tránh Phụng Phi Vũ. Hắn cũng biết loài hắc tử mã này chỉ cho chủ nhân cưỡi, không dằn co thêm, quay sang Mạc Kỳ Phong nói.

“Ta đi với ngươi.”

“Không nên.” Hồ Hiểu Minh nhanh như cắt nhảy lên ngựa, thúc Tùy Phong chặn trước mặt hắn, vẻ mặt đầy nghiêm túc. “Lạc đà chở nhiều chạy không nhanh, chỉ làm chậm trễ. Huynh đi chung với ta, Tùy Phong khỏe hơn.”

Phụng Phi Vũ không chút chần chừ, nhanh như chớp nhảy lên ngồi sau lưng nàng. Tùy Phong hí một tràng dài rồi cắm đầu chạy vào bóng đêm, Mạc Kỳ Phong đuổi theo sát phía sau.

Gió sa mạc gào rít bên tai, nhiệt độ càng lúc càng giảm thấp hơn. Bóng tối dày đặc nhưng cả ba đều là người luyện võ, thị lực hơn người, Tùy Phong cũng không phải ngựa thường, cứ thế một đường phi hết tốc lực về phía trước. Phụng Phi Vũ ngồi sau lưng Hồ Hiểu Minh, không thể chạm vào cương vì Tùy Phong sẽ lại lồng lên, đành bất đắc dĩ ôm lấy tiểu thiếu niên kia. Tình cảnh quả thật nhìn có chút khó coi, hắn cao lớn hơn Hồ Hiểu Minh nhưng giờ lại phải dùng cả hai tay ôm lấy eo của tiểu tử yếu đuối kia. Vì đang đi với tốc độ cao lại xốc nảy liên tục, cả hai dán sát người vào nhau, hình ảnh thập phần mờ ám. Phụng Phi Vũ cũng chẳng buồn để tâm nhưng lúc ôm chặt Hồ Hiểu Minh chợt phát hiện tiểu tử này gầy guộc hơn so với vẻ ngoài, ở khoảng cách gần như thế, hắn lại đang áp mặt ở một bên tai Hồ Hiểu Minh liền ngửi được một mùi hương rất nhẹ, thứ mùi hương mà phải ở thật gần như thế này mới có thể cảm nhận được. Bất giác tâm hắn có chút bối rối, tiểu tử này là nam nhân, tại sao trên người lại có mùi hương ngọt ngào của nữ nhân, chẳng lẽ…

“Chúng đuổi đến rồi!”

Mạc Kỳ Phong gấp gáp kêu lên, cảm nhận rất rõ sát khí cùng mùi máu tanh đang đuổi gấp sau lưng. Vài con sâu Thanh Miêu đã tấn công đến, dường như chúng đều hướng về phía Phụng Phi Vũ, hắn nhanh như chớp chuyển người ngồi áp lưng với Hồ Hiểu Minh, bận rộn ném thuốc về phía lũ sâu hung tợn kia.

Mạc Kỳ Phong theo sát bên cạnh lại có chút chật vật vì con lạc đà hắn cưỡi đã sợ đến tán loạn, chỉ chực rẽ qua một hướng khác. Thế là hắn một tay ghì con vật chạy đúng hướng, một tay liên tiếp đánh trả.

“Nguy, hết thuốc rồi!”

Phụng Phi Vũ nghiến răng thốt lên, vung tay rút kiếm, chống đỡ những đợt tấn công đang ngày càng dữ dội hơn của lũ sâu kia. Mạc Kỳ Phong cũng rơi vào tình huống tương tự, vừa đánh trả vừa hét lên.

“Lũ sâu này quá bất thường, dường như có người ra lệnh cho chúng tấn công.”

Chợt một tiếng kêu đầy giận dữ vang lên, át cả những tiếng rên của lũ sâu bị thương. Mạc Kỳ Phong cùng Phụng Phi Vũ không hẹn mà xanh mặt, quay lại nhìn về phía trước. Hồ Hiểu Minh cũng nhận ra có điều kỳ lạ, ra sức ghìm cương Tùy Phong. 

Trước mặt họ không xa, cát bụi mịt mù như sắp có bão, kèm theo đó là tiếng rống giận dữ của loài sâu Thanh Miêu. Sau lưng họ, lũ sâu kia đã rút lui từ lúc nào. Lần này, Tùy Phong đã hoảng loạn thật sự. Nó lồng lên đứng trên hai chân, ánh mắt hiện lên vẻ hoảng sợ vô cùng, tiếng hí nghe não nề và tuyệt vọng kéo dài giữa lớp bụi cát mù trời. Con lạc đà của Mạc Kỳ Phong sợ đến không đứng vững, quỳ sụp xuống cát run rẩy khiến hắn không kịp phòng bị văng về phía trước, lộn hơn chục vòng trên cát mới đứng dậy được.

Phụng Phi Vũ bị hất té xuống cát, riêng Hồ Hiểu Minh do vẫn cầm chắc cương ngựa nên vẫn vững vàng ngồi trên Tùy Phong. Luồng sát khí nồng đậm trước mặt cũng đủ khiến nàng hiểu có một thứ gì đó rất kinh khủng đang đến gần, ngay cả lũ sâu Thanh Miêu cũng đã bỏ chạy thì thứ này không biết còn đáng sợ đến chừng nào.

“Vương Gia.”

Mạc Kỳ Phong lúc này đã quên cả phải che giấu thân phận, phi thân đến bảo vệ trước mặt Phụng Phi Vũ, tay cầm kiếm run lên khe khẽ. Phụng Phi Vũ cũng cầm chặt ngân kiếm, kinh hãi thốt lên.

“Sâu chúa, vì sao nó lại xuất hiện?”

Thấp thoáng giữa đám bụi cát mờ mịt, một bóng rắn khổng lồ to gấp mười lần một con sâu Thanh Miêu dần hiện rõ. Khác với sâu Thanh Miêu có màu vàng của cát, con vật này có màu xanh lá cây tỏa sáng trong bóng tối, trên đầu là lớp sừng nhọn đầy chất độc, còn được đội mũ giáp bạc sáng bóng, sâu chúa Thanh Miêu là vật cưng của tộc trưởng tộc Thanh Miêu, rất hiếm khi xuất hiện. Nghe đồn con vật này đã mấy trăm tuổi, lớp da dày không có đao kiếm nào đâm thủng, suốt đời ẩn mình dưới một cái động trong dãy Long Sơn. Từ mấy trăm năm trước đã được tộc trưởng tộc Thanh Miêu thuần hóa cho nên tộc Thanh Miêu mới điều khiển được lũ sâu Thanh Miêu kia. Nay nó xuất hiện tại đây, rõ ràng là quá bất thường.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.