Vương Gia, Hãy Để Ta Bảo Vệ Ngươi

Chương 7-2



Hồ Hiểu Minh chỉ mang một nửa dòng máu Thanh Miêu, theo tộc quy, không thể ở lại cùng bộ tộc. Nàng cũng biết quy định đó, rất bình thản quyết định hành tẩu giang hồ, sống một cuộc sống tiêu diêu tự tại. Nhưng thân là gia gia, Hồ Tử Du không thể để cháu gái yêu quý lưu lạc bên ngoài, nay vừa lúc Định Vương trúng độc, chẳng phải là nhất cử lưỡng tiện, gửi gắm cháu gái mình cho hắn vẫn là một ý hay. 

Hồ Hiểu Minh thân trúng kịch độc, so với Định Vương còn nặng hơn, 18 năm ròng liên tục dùng độc khiến độc đã xâm nhập toàn bộ cơ thể, giải dược chính là khắc chế không cho độc tiếp tục tác động giúp nàng hồi phục lại cảm giác bình thường. Cho nên, cơ thể nàng chính là một loại kịch độc có một không hai. Độc không chỉ là độc dược, mà cũng chính là giải dược, chẳng phải có câu lấy độc trị độc đó sao? Bách Độc là dùng đúng 100 loại độc tạo thành, máu của Hồ Hiểu Minh chứa đến hơn một ngàn vị độc, tương sinh tương khắc, chính là giải dược hoàn hảo nhất cho Định Vương. Lão đã nói qua về việc này với Hồ Hiểu Minh, lại không nghĩ nàng gật đầu đồng ý. Trong tâm lại có chút hy vọng, nếu có thể hợp duyên cho cả hai, chẳng phải là nhất cử lưỡng tiện. Nghĩ xong liền cảm thấy đó cũng là một ý vô cùng hay.

Dĩ nhiên lão không nói rõ Hồ Hiểu Minh dùng thuốc gì giải độc cho Phụng Phi Vũ, chỉ nói sư phụ của nàng vốn là một bậc thầy độc dược trong tộc, nàng chính là đệ tử đắc ý nhất nên tộc trưởng là lão cũng có chút nể trọng, không nỡ để tiểu thiếu niên ngây thơ kia lưu lạc giang hồ, đành gửi gắm cho Định Vương, trước là để giải độc cho hắn, sau là nhờ Định Vương chăm sóc cho hắn cả đời. Phụng Phi Vũ nghe xong, không chút đắn đo liền gật đầu đồng ý. Giao tình giữa hắn với tộc trưởng tộc Thanh Miêu không hề nhỏ, hắn nào dám nghi ngờ dù chỉ là đôi chút, lại thêm lời của sư phụ hắn dặn dò trước lúc lên đường khiến hắn càng thêm tin tưởng Hồ tiểu tử kia chính là kẻ giúp hắn gặp dữ hóa lành, mọi chuyện chính là tùy duyên, sống chết có số. Hắn chấp nhận đem số mệnh của mình đặt vào tay tiểu tử ngốc kia.

--- ------ ------ -------

Đường về lại Lạc Thiên quốc tương đối thuận lợi. Tộc trưởng Thanh Miêu cho Phụng Phi Vũ uống một loại thuốc giúp khắc chế Bách Độc, cả bọn đã quyết định khi hắn về đến Lạc Thiên quốc an ổn rồi mới bắt đầu quy trình giải độc. Ngày nghỉ, đêm đi, một ngày sau đó gặp lại Phi Hổ trên ốc đảo lúc trước. Phi Hổ bộ dạng có chút chật vật, quần áo chỗ rách chỗ dính máu, nhưng vẫn toát lên vẻ hùng dũng đầy hào khí. Vừa thấy Phụng Phi Vũ từ xa đã vội quỳ xuống hành lễ, nghe tin chủ nhân sẽ được giải độc thì ánh mắt lạnh băng liền lóe lên tia mừng rỡ khó tả, hắn nhìn về phía Hồ Hiểu Minh đầy cảm kích, hơi cúi đầu như muốn cảm ơn. Nàng nhe răng cười với hắn, phẩy phẩy tay ra bộ không có gì. Đoàn người nghỉ lại tại ốc đảo cho đến khi trời tắt nắng lại lên đường.

Lúc này nhờ có Hồ Hiểu Minh đi cùng nên lũ sâu Thanh Miêu không hề làm khó dễ, thậm chí còn đi theo hộ tống khiến hành trình muôn vàn thuận lợi. Phụng Phi Vũ cùng Mạc Kỳ Phong cũng không hồ nghi thân phận của nàng, trong lòng vẫn đinh ninh nhờ bình tro kia mà sâu chúa mới có thái độ kỳ lạ như thế với tiểu thiếu niên hậu đậu.

Cứ thế, bốn ngày sau, đoàn người đã đặt chân về lại Nam Sơn thành của Lạc Thiên quốc. Người của Phụng Phi Vũ đã chờ sẵn trong thành, nhận được tin báo của Phi Hổ đã chuẩn bị xong tất cả, đoàn người vào thành nghỉ ngơi một đêm, hôm sau đã thấy hai cỗ xe ngựa cùng hạ nhân đợi sẵn trước cổng khách điếm. Phụng Phi Vũ lần này bị trúng độc, tin tức đã được phong bế toàn bộ, trừ hoàng đế Lạc Thiên Quốc, Mạc Kỳ Phong và hộ vệ thân tín, không ai biết được vị Định Vương đã rời khỏi kinh thành hơn một tuần. Cho nên, Phụng Phi Vũ chính là vội đi cũng vội về. Trên đường đi, Hồ Hiểu Minh được cải trang thành hộ vệ của Định Vương, nhưng thực chất chính là được các hộ vệ khác đặc biệt chú trọng an nguy. Mạng của nàng giờ đây cũng chính là mạng của chủ tử, hộ vệ của hắn nào dám lơi lỏng mà không bảo hộ nàng đến tận răng. Nàng từ nhỏ đã được rèn luyện làm đại sát thủ, cuộc sống chính là chết hoặc sống, không ai bảo vệ mãi cho đến cuối đời, cho nên khoảng thời gian này nàng sống cũng vô cùng hưởng thụ.

Đoàn người cải trang thành đoàn thương buôn, ngày đi đêm nghỉ, cố sức muốn về đến kinh thành càng sớm càng tốt. Hồ Hiểu Minh không thích, cũng không đủ tư cách ngồi xe ngựa như hai vị Vương Gia và Hầu Gia, nàng cưỡi Tùy Phong nhập chung cùng các hạ nhân khác. Hộ vệ của Định Vương chủ chốt gồm có 4 người, đều có tên chung một chữ Hổ nên được gọi là Tứ Hổ, lần này đi chỉ có Phi Hổ theo bảo hộ, ba người khác đều có nhiệm vụ riêng. Dưới Tứ Hổ là Thập Lang, tên đều có chung chữ Lang, cũng chính là mười người đi theo hộ tống lần này. Những người này thân thủ cực kỳ tốt nhưng bề ngoài lại chẳng khác gì hạ nhân, dáng vẻ tầm thường, các đi đứng nói năng ai nhìn qua cũng chỉ tưởng là một đám người thấp kém, quăng vào giữa một đám đông chính là chìm ngỉm không thương tiếc, quả thật rất thuận tiện cho việc che dấu tai mắt. 

Những chuyện này đều là Hồ Hiểu Minh quan sát mà biết. Danh tiếng của Tứ Hổ và Thập Lang trên giang hồ không hề nhỏ, nàng đã biết Phi Hổ, 10 người kia tuy ngoại hình có chút tầm thường nhưng thân thủ quá tốt đôi khi cũng bất lợi, chân đi không tiếng động, thấy nguy không chút nao núng hay hoảng sợ, có chút biến cả mười người đều nhất loạt giương cảnh giác, một đại sát thủ từng sống giữa làn ranh sinh tử như nàng làm sao lại không nhận biết được những thay đổi nhỏ nhặt như thế.

Đoàn người rời khỏi thành Nam Sơn, thẳng hướng Bắc đi về kinh thành. Đi được một ngày đường thì đến một trấn nhỏ có tên là Bạch Liên trấn, Phụng Phi Vũ quyết định dừng chân nghỉ lại qua đêm. Bạch Liên trấn không nhỏ cũng không lớn, đi một vòng trấn mất khoảng một canh giờ, nổi tiếng nhất là loại hoa sen màu trắng nở vào buổi tối, hương thơm dịu mát, đêm sáng trăng, hoa nở hướng về mặt trăng lại phát ra thứ ánh sáng trắng mờ mờ rất kỳ lạ thu hút khá nhiều khách đến thưởng cảnh. Loại hoa này dùng ướp trà rất ngon nên trấn này cũng nổi tiếng về loại trà Bạch Liên, riêng trà Bạch Liên thượng phẩm dâng cho triều đình chính là loại mỹ trà trong thiên hạ. Hồ Hiểu Minh nghe Mạc Kỳ Phong giới thiệu sơ lược, lòng hứng trí bừng bừng, lại ngẫm đêm nay vừa đúng ngày rằm, thật là quá may mắn, được ngắm bạch liên tỏa sáng.

Tâm tình Phụng Phi Vũ từ sau khi biết có thể giải được độc dường như cũng tốt hơn đôi chút. Nhìn Hồ Hiểu Minh giương đôi mắt cố trợn thật to, chớp chớp mấy cái như lấy lòng, vẻ mặt mong đợi không hề che giấu, hắn đè nèn chút nhộn nhạo khó tả trong lòng, mặt lạnh tanh lên tiếng.

“Được, tối nay ra ngoài ngắm hoa một chút.”

Mạc Kỳ Phong há hốc mồm nhìn hắn. Định Vương ghét náo nhiệt, ưa lẩn trong biệt phủ độc ẩm là đây sao? Lại nói, gần đây hắn gặp chuyện không vui, tính tình càng thêm lạnh lùng, thật không ngờ lại chấp nhận lời cầu xin của Hồ tiểu tử kia. Nghĩ nghĩ, Mạc Kỳ Phong hơi liếc mắt nhìn Hồ Hiểu Minh đang cười toe toét nhảy đùng đùng giữa phòng như sắp phát điên đến nơi, lòng thầm nhủ, có lẽ tiểu tử ngây ngô kia đã ảnh hưởng không nhỏ đến Vương Gia, lời của sư phụ chính là ý tại ngôn ngoại, gặp dữ hóa lành, không phải chỉ là cái dữ trước mắt, có phải chăng chính là cái dữ về sau?

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.