Vương Gia Lạnh Lùng Chỉ Sủng Vương Phi Bị Bỏ

Chương 29: Bỏ —— cấm quân



Ánh mắt sắc bén bắn về phía Ngạo Trình cách đó không xa, ánh mắt hắn khát máu hung hăng tóm lấy Ngạo Trình. "Ngạo thiếu bảo chủ, tin tưởng lấy năng lực của ngươi, dĩ nhiên biết được Tuyết nhi là nữ nhân của bổn vương, tại sao không thấy các hạ có hành động gì, mà bổn vương cũng là từ thuộc hạ của mình điều tra mà biết được đây?" 

Ngạo Trình thản nhiên nhìn Hạo Vương, vẫn là không rõ tại sao Hạo Vương gia đối với Tiếu Tuyết thay đổi, điều tra ra mới biết được thì ra là sau lần sinh tử kia liền thành ra như vầy “Ngẫm lại Hạo Vương gia có lẽ đã quên, ngài đối với người gọi là Mị phi kia chưa một lần ngoảnh mặt nhìn lại, hiện tại sao lại vì nàng ta mà điều động cả cấm quân thế này?” Cuối cùng hắn cũng nói ra nghi ngờ trong lòng! 

"Ha ha ha….thật là buồn cười, bổn vương đối với nữ nhân của mình thế nào còn phải cần ngươi nói tới hay sao!” Vèo… một tiếng liền đến bên cạnh Ngạo Trình, đột nhiên một chưởng sắc lạnh bổ tới, Ngạo Trình cả kinh, nhảy lên không, Ngạo Trình khinh công vô cùng tốt ngược lại ứng phó tự nhiên.

"Vương gia, thuộc hạ tới!" Lúc này Trương Thanh dĩ nhiên thấy rõ, trong nháy mắt liền gia nhập trong đó.

Sắc mặt Tiếu Tuyết trắng bệch, ha ha ha…. Thì ra là như vậy, hắn là Vương gia, làm sao chấp nhận được nữ nhân trên danh nghĩa phản bội hắn, thì ra chân tướnglại châm chọc như vậy, còn tưởng rằng hắn thật sự là đối với mình hữu tình, thế nhưng… lòng cũng là đau đớn như vậy.

Bên này Ngạo Trình hoảng hốt nhìn thấy sắc mặt Tiếu Tuyết trắng bệch, nhất thời trong lòng đau đớn không chịu nổi, không lưu ý, trúng một chưởng của Hạo Vương, khóe miệng máu tươi phun.

"A…." Tiếu Tuyết hoàn hồn hô to một tiếng "Trình!" Chay nhanh đến bên người hắn, dùng tay áo khẽ vuốt vết máu của Ngạo Trình.

"Thật xin lỗi!" Ngạo trình nhìn phía Tiếu Tuyết hỏi "Muội không sao chứ?" 

Tiếu Tuyết tươi cười chua xót "Muội không sao, không cần vì muội mà làm mình bị thương, được không?" Lúc này Liệt Hạo nhìn thấy tình cảnh như thế, cả người phát run, trong lòng đố kị quay cuồng, 

"Các ngươi có xem bổn vương tồn tại sao?" Tiếu Tuyết xoay người thản nhiên nhìn Liệt Hạo "Thỉnh Vương gia ra lệnh rút cấm quân về, Mị Nhi cùng ngươi hồi phủ là được." 

"Hừ hừ … Nàng là vì hắn. Càng đáng chết hơn" 

"Vương gia, Mị Nhi chính là không nghĩ tới sẽ có người vì mình mà bị thương tổn, vẫn là mặt mũi của Vương gia so với mạng của Mị Nhi trong yếu hơn, không đúng sao?" 

"Nàng có ý tứ gì? Nàng muốn uy hiếp bổn vương sao, ha ha ha… Lý Mị Nhi, nàng quá coi trọng bản thân rồi!" 

"Ha ha ha… Thần thiếp không dám coi trọng chính mình, nếu như là ngài quyết định phải huyết tẩy Ngạo Bảo, như vậy Mị Nhi cũng không phản đối, cũng chỉ có thể dùng tính mạng của mình mà tạ lỗi, tuy rằng mạng của Mị Nhi chỉ có một cái!” Nàng nhìn chằm chằm Liệt Hạo, trên mặt chỉ có kiên định cùng quyết tuyệt. 

Vừa rồi là ảo giác của hắn sao? Tuyết nhi vì mình mà hữu tình, vì sao trong nháy mắt, chỉ có hờ hững như vậy, chẳng lẽ bởi vì Ngạo Trình, cứ việc trong lòng khát máu khó bình ổn, nhưng là lấy mạng Tuyết nhi so ra thật là không đáng giá. Tuyết nhi, tâm bổn vương, nàng có từng hiểu được?!

"Trương Thanh, để cấm quân rút lui đi." 

"Dạ! Vương gia!" 

Nháy mắt cấm quân liền rút lui. Trương Thanh cũng tới bên cạnh Hạo Vương, "Ngạo Thiếu bảo chủ, hôm nay tạm thời bỏ qua cho ngươi, nếu như lại có lần sau, mặc kệ lý do gì, bổn vương tuyệt không nương tay!"

Tiếu Tuyết nhìn Ngạo Trình lắc đầu, trong ánh mắt không hề buông tay, có lạnh nhạt, có kiên quyết, bình tĩnh quay đầu lại nhìn về phía Hạo Vương "Mị Nhi cảm tạ Vương gia." Một cái lễ tiết nhìn như nhận biết đại cuộc, là khiêm tốn kính cẩn nghe theo, kéo cự ly xa ra 

"Tốt lắm, ái phi của bổn vương, việc này nàng vừa lòng rồi chứ." 

"Thiếp sẽ tuân thủ hứa hẹn."

Nhìn Tiếu Tuyết đã đi xa, trong lòng đau đớn không chịu nổi, có phải hay không không thể gặp lại, có phải hay không không thể nhìn nàng thản nhiên cười. Tư vị chua sót chỉ có mình mới biết.

Dọc theo đường đi, ánh mắt Tiếu Tuyết bình tĩnh không gợn sóng, nhưng trong lòng tràn đầy chua xót. Tốt lắm, thật sự tốt lắm, lần đầu tiên tâm động thế nhưng là không chịu nổi như vậy. Hắn làm sao cố vì Tiếu Tuyết mà tạo nên âm hiểm như vậy, tên bạo quân này, chẳng lẽ cổ đại thật sự là mặt mũi quân Vương cao hơn hết thảy?

Nữ nhân chết tiệt, rốt cuộc hắn phải làm như thế nào mới có thể đổi lấy thật tâm của nàng, mới có thể thấy nét mặt tươi cười như hoa đối với chính mình, nếu như có thể, cho dù có bắt hắn lên trời xuống đất, chỉ cần nàng nguyện ý! Nhưng là lòng nàng rốt cuộc là không biết đúng không?

Hai người suy nghĩ đến trường hợp xấu nhất, một đường không nói gì!

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.