Vương Gia Lạnh Lùng Chỉ Sủng Vương Phi Bị Bỏ

Chương 38: Vì ‘chúc thọ’ mà chuẩn bị



"Hạo, chàng muốn tặng Thái Hậu nương nương lễ vật gì vậy?" Trong lòng Tiếu Tuyết nảy ra kế hoạch, muốn vì sinh nhật Thái Hậu mà làm cái gì đó, mấy ngày nay nhìn Liệt Hạo mỗi ngày làm việc mệt mỏi, trong lòng tràn đầy đau lòng, nếu chính mình muốn cùng hắn làm bạn cả đời, như vậy chính mình sẽ vì hắn chia sẻ những việc đủ khả năng làm được này, nàng cũng không phải là nữ nhân cổ đại, chỉ hiểu biết chỗ thâm sâu trong thâm cung! Không màng thế sự!

Liệt Hạo nhìn khuôn mặt toả sáng của Tiếu Tuyết. "Tuyết nhi có đề nghị tốt nào sao?"

"Ha ha, Hạo, chàng tin tưởng thiếp sao?"

"Mặc kệ Tuyết nhi làm cái gì, bổn vương đều tin tưởng."

"Tốt lắm, chàng chỉ cần chú tâm bảo vệ kinh thành, còn lại giao cho thiếp được không? Thiếp nhất định không phụ kỳ vọng của chàng."

Liệt Hạo có cái nhìn khác biệt về Tiếu Tuyết. "Ái phi có kinh hỉ gì cho ta sao?"

"Trước buộc nút thắt nho nhỏ, đến lúc đó chàng sẽ biết, không phải sao?" Nói xong Tiếu Tuyết hướng Liệt Hạo chớp chớp đôi mắt xinh đẹp, bộ dáng thật là xinh đẹp đáng yêu.

"Được, bổn vương đáp ứng nàng."

"Hạo, một mình thiếp e rằng không có biện pháp hoàn thành kịp, thiếp cần rất nhiều người giúp thiếp mới được, tốt nhất nên mời thêm Mộ Dung Vương phi, được không?"

Liệt Hạo trốn tránh ánh mắt "Vì sao tìm nàng ta?"

Tiếu Tuyết không có thể để ý nói: "Nói như thế nào nàng ta cũng là Vương phi của chàng nha, nếu như thiếp loại bỏ các nàng ra, như thế nào cũng không thể chấp nhận đi?"

Tuy rằng Tiếu Tuyết không tình nguyện, nhưng cổ đại cũng có cách sinh tồn của cổ đại, không thể vì lợi ích riêng của một mình nàng, mà khiến cho Liệt Hạo khó xử. Nhưng Tiếu Tuyết không biết, sau khi Liệt Hạo hiểu rõ lòng của mình, còn có thể không cố kỵ lưu lại những nữ nhân kia sao? Chẳng qua là Liệt Hạo từ trước đến nay làm việc toàn bộ dựa vào ý thích của bản thân.

"Việc này về sau hãy nói, không cần đề cập đến các nàng ấy."

Liệt Hạo không muốn đề cập đến, nhưng Tiếu Tuyết lại mơ hồ phát hiện có chỗ nào không ổn.

"Hạo, làm sao vậy, thiếp cũng không để ý, chàng vì sao lại thế?"

"Tuyết nhi, ta chỉ muốn nàng, hiện tại đừng nói đến các nàng ấy, cho dù thần tiên mỹ nữ ở đây, ta cũng không còn cách nào bận tâm đến."

"Chàng sẽ không đem các nàng ra ngoài đi?" Trong lòng Tiếu Tuyết hiện lên kinh hoảng. Trăm ngàn lần không nên lại vì nàng chấp nhận vi phạm lễ giáo mới là việc tốt.

Liệt Hạo nhìn thấy tránh không thoát, ai thán nói "Bổn vương thả bọn họ đi, bổn vương lo không nổi, cũng không muốn bọn họ chết già ở Vương phủ, cho nên..."

"Hạo… chàng có thể an tâm như vậy sao? Có thể cấp cho bọn họ chút công đạo rõ ràng với Tể Tướng sao?" Tiếu Tuyết biết Liệt Hạo hoàn toàn vì mình, nhưng trong lòng khó tránh khỏi sợ hãi.

"Bổn vương còn không đến nỗi phải cấp cho bọn họ cái công đạo gì." Ánh mắt Liệt Hạo kiên định, toả sáng mãnh liệt.

"Nhưng…"

"Tuyết nhi, đừng nhưng nhị gì nữa, bổn vương chỉ cần nàng, chỉ cần nàng vui vẻ, so với cái khác đều không quan trọng."

"Hạo…. vì sao đối xử với thiếp như vậy, như vậy sẽ làm thiếp trầm luân vào."

Liệt Hạo ha ha cười "Bổn vương chính là muốn cùng nàng trầm luân!"

Tiếu Tuyết cũng không muốn hỏi nhiều, chuyện toàn bộ từ chính mình mà dựng lên, nếu như có việc muốn thoát ra, cũng để cho chính mình đều gánh chịu đi, trong lòng Tiếu Tuyết yên lặng ghi nhớ kỹ.

Kế tiếp Tiếu Tuyết vì sinh nhật Thái Hậu vội vàng làm việc, Liệt Hạo vì an nguy Hoàng Thành mang theo thủ hạ đắc lực, mỗi ngày đi kiểm tra, đóng cửa thành cũng nằm trong kế hoạch, toàn bộ Hoàng Thành, hiện tại mỗi người cũng đều rơi vào cảnh mừng vui khắp chốn.

"Tình nhi, bộ y phục này sửa lại một chút, ống tay áo chỗ này rất đơn điệu, phải thêm trân châu cho đẹp lên."

"Vâng, tiểu thư, nhưng mà tểu thư, chúng ta phải làm chín bộ y phục như vậy, có kịp không?"

"Hẳn là không thành vấn đề, không phải còn ba ngày sao?"

"Nhưng chúng ta luyện múa, vẫn chưa làm tốt toàn bộ nha."

"Tình nhi, việc này không thành vấn đề, tỷ tự có biện pháp, ba ngày nay gọi mấy nha đầu khác buổi tối cũng luyện tập, cố gắng chịu vất vả một chút đi."

Tình nhi lĩnh mệnh ra khỏi phòng, mấy ngày nay Tiếu Tuyết chọn lựa tám nha đầu cao ráo, diện mạo ngang nhau, chuẩn bị hiến vũ vì sinh nhật Thái Hậu, Tiếu Tuyết khẽ cười, nhớ tới chính mình muốn tại... cổ đại nhảy vũ đạo hiện đại, liền nhịn không được có chút buồn cười, bất quá tin tưởng sinh nhật Thái Hậu hẳn là sẽ không phụ kỳ vọng của mọi người đi.

Tiếu Tuyết tuyển chọn chi vũ mang một ít phiêu dật, mang một ít sầu não hóa thành điệp vũ, nhớ rõ vũ đạo này ở hiện đại rất được khen ngợi, chỉ là đã có đã lâu chưa múa lại, lần này ít nhiều cũng có chút khẩn trương. Tám nha đầu là bạn nhảy, chủ yếu chính là nàng múa dẫn đầu, muốn biểu đạt điệp vũ này phiêu dật, sầu não, vẫn nên là chuyện tình yêu ngàn năm ‘ Lương Sơn Bá Chúc Anh Đài ’. Tin tưởng cho dù lịch sử cổ đại không có, mọi người đối với tình yêu sinh ly tử biệt cũng có nhiều người cảm động, chọn ở buổi lễ long trọng của Thái Hậu mà biểu diễn, để cho mọi người nhìn thấy, hoặc ít hoặc nhiều tư tâm, hi vọng mình và Vương gia dù đứt đoạn tình yêu cũng có thể giống như ‘ Lương Chúc ’ được đến thế nhân tán thành, vì cái này, nàng không thể thất bại, trong lòng Tiếu Tuyết nhắc nhở bản thân phải cố lên.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.