Bên ngoài Cảnh Dương cung, cỗ kiệu hoa lệ, Tình nhi theo bên người hầu hạ, tay vịn kiệu, tần ngần, ngoái nhìn lại Cảnh Dương cung, trong lòng thở dài… Không biết còn có cơ hội tới nơi này không, trực giác, cảm thấy sắp có việc phát sinh, tâm phiền ý loạn, có thể là mình quá mẫn cảm, lắc đầu bỏ đi suy nghĩ ấy.
Kiệu bị người nâng lên, một đường bằng phẳng, không có xóc nảy, so với lúc tới thật bất đồng, trong lòng có điểm kinh ngạc, có hai đường Cảnh Dương cung? Nghĩ thế liền vén kiệu lên để nhìn, bên cạnh lại có bốn thị vệ mặt lạnh băng, có điểm quái dị, không biết dụng ý Hoàng đế là gì, thánh ý khó dò.
Mơ hồ nghe kiệu ngoài có tiếng động, cố lắng nghe, lại một mảng yên tĩnh, chỉ có tiếng va chạm khi nâng kiệu, từng tiếng từng tiếng đánh vào lòng Tiếu Tuyết, ý sợ hãi càng đậm, trong lòng bế tắc, buồn bực khó nhịn!
"Thỉnh Vương phi xuống kiệu…"
Trong lòng kinh ngạc, cước bộ không tự chủ bước ra khỏi kiệu.
Không thấy bóng dáng của Tình nhi, khẽ lo sợ.
"Tình nhi đâu?"
"Các ngươi đem ta đưa tới nơi này làm gì?" Gắng khắc chế khủng hoảng, thanh âm khinh ngạc hỏi.
"Thỉnh Vương phi tiến vào chờ…" không mang theo biểu tình gì, vẻ mặt lạnh lùng như cũ.
"Tình nhi cô nương đã đưa về Mị cung, thỉnh Vương phi yên tâm."
Khẽ thở ra…
"Hoàng Thượng không phải đã cho ta quay về Mị cung sao? Các ngươi đây là…"
"Thỉnh Vương phi không cần làm thuộc hạ khó xử, nô tài cũng chỉ là phụng mệnh làm việc."
"Nhưng là, các ngươi… này…" Tiếu Tuyết đột nhiên im bặt, nhìn bốn người, lâm vào trầm tư, bọn họ nói đúng, phụng mệnh làm việc, ha ha, lý do nhẹ nhàng cỡ nào, thật là không thể phạm vào.
Ngẩng đầu nhìn ba chữ ‘Liệt Càng Cung’ khiến tâm nàng khiếp sợ.
Nghe nói ‘Liệt Càng Cung’ là tẩm cung của Hoàng đế, còn không có vị phi tần nào có thể có may mắn đến vậy, này… là ý gì.
Kinh ngạc, khủng hoảng lũ lượt kéo đến, thật mơ hồ, bước chân ngừng lại, bốn tên thị vệ mặt lạnh băng dẫn đường tới nội viện.
Bên trong Cảnh Dương cung.
"Hoàng Thượng, cần nô tì đem cho người chén trà không?"
"Trẫm còn có việc, lần sau đi." Liệt Tuấn thản nhiên nhìn Lệ phi.
"Hoàng Thượng… người lâu rồi không tới Cảnh Dương cung…" Lệ phi nhỏ giọng nói
"Lệ phi, nàng vì sao lại đi tìm Mị Vương phi?"
"Hoàng Thượng?" Lệ phi khó hiểu hỏi, vì sao Hoàng Thượng lại hỏi như vậy.
"Nô tì thật kinh diễm trước vũ khúc của muội muội, muốn lãnh giáo một chút. Không nghĩ cùng muội muội rất hợp nhau… Hoàng Thượng…"
"Trẫm gần đây bận rộn ngiều việc trong triều, bỏ qua nàng…" Liệt Tuấn xoa nhẹ mặt Lệ phi, tựa như cực kỳ sủng nịch, nhưng Lệ phi lại cảm thấy Hoàng Thượng mang theo nhàn nhạt ưu sầu, là việc gì…
"Nô tì hi vọng Hoàng Thượng bảo trọng long thể." Đôi mắt Lệ phi tràn đầy tình cảm nồng đậm. Si ngốc nhìn nam nhân không ai bì nổi này, trong lòng chua xót nhưng cũng là cam nguyện.
Liệt Càng Cung.
Tiếu Tuyết bị mang tới nội viện, so với đằng trước Liệt Càng Cung thì nơi này có điễm yên tĩnh, lãnh ý tràn về, suy nghĩ rối loạn, mi khép chặt.
Bước chân vào trong, hai mắt nhìn lại là Cố Đàn Mộc Long y, long sàng, bốn cột chạm rồng chống đỡ, điêu khắc trông rất sống động. Cùng với Đồ Đằng là Kim Long bay lên, không hổ là tẩm cung của hoàng đế, mặc kệ lịch sử bao lâu thì ‘rồng’ đều là dấu hiệu của hoàng gia.
Những tên thị vệ mặt lạnh băng lặng yên rời khỏi, trong nháy mắt bốn cung nữ cùng thái giám tiến vào, bày biện một bàn thức ăn, đầy đủ sắc hương.
"Cung thỉnh Vương phi dùng bữa!" Cung nữ, thái giám quỳ thành một hàng, lễ nghi cổ đại đến nay rốt cuộc cũng không quen được.
"Các ngươi đều lui ra đi."
"Vương phi nương nương, chúng nô tài không hầu hạ ngài thật tốt, Hoàng Thượng mà biết thì tội khó tha!"
Tiếu Tuyết không nói gì, tùy bọn họ hầu hạ, chính là lúc dùng bữa luôn có chút xấu hổ, trên bàn gỗ cố đàn thức ăn thật phong phú, một người dùng bữa thật sự là xa xỉ, bất quá ngẫm lại quen là được rồi, coi như mình là quý nhân đi.
Bữa trưa chấm dứt, Hoàng Thượng cũng không đến, thoáng cái buổi trưa trôi qua được một nửa, đang lúc do dự một mình trở về thì cũng là lúc, cửa ‘tư…’ một tiếng bị đẩy ra, ngạc nhiên nhìn lại.