"Nhi thần tham kiến Mậu hậu…" Liệt Tuấn nghênh đón Thái Hậu, dùng mắt ý bảo cung nữ lui ra.
"Nhi thần tham kiến Mậu hậu…"
"Nô tì tham kiến Thái Hậu…"
"Mị Nhi tham kiến Thái Hậu…"
"Ngụy Quốc sứ thần tham kiến Lệ phi, tham kiến Hạo Vương, Hạo Vương phi…"
"Bình thân! Ban thưởng toạ ( ngồi)…" Thái Hậu vung tay ra hiệu.
"Hôm nay, không có người ngoài, mọi người cũng không cần trọng lễ, sứ thần Ngụy Quốc cũng đang ở đây, ai gia cũng muốn nghe một chút chuyện quan trọng của ngươi." Đôi mắt hiền hoà của Thái Hậu ánh lên tia sắc bén.
"Bẩm Hoàng Thượng, Thái Hậu, Thái Tử Ngụy Quốc có ý muốn cho Chuẩn Công Chúa ban hôn với Liệt Quốc, nguyện dùng một thành trì làm hạ lễ."
"Vậy sao? Ngụy Quốc từ trước đến nay cùng Liệt Quốc không lui tới thân tình, không biết Thái Tử Ngụy Quốc có ý gì đây?" Thái Hậu nghi hoặc.
"Bẩm Thái Hậu, Hạo Vương gia lần trước hòa thân đi ngang qua Ngụy Quốc, Chuẩn Công Chúa vừa gặp đã yêu, cho nên đã xin ý, Thái Tử rất cưng chìu muội muội này, đặc biệt phái vi thần tiến đến thương nghị."
"Bổn vương không đồng ý!" Liệt Hạo kiên định mà bình tĩnh.
"Hạo nhi… không được vô lễ!"
"Mậu hậu người biết nhi thần trừ bỏ Mị Nhi ai cũng không cần." Liệt Hạo rầu rĩ nhìn Thái Hậu.
"Hoàng nhi có ý kiến gì không?" Thái Hậu nhìn về phía Hoàng Thượng vẫn đang im lặng.
"Trẫm không thể thay Hoàng huynh đưa ra quyết định, sao không nghe thử điều kiện của Ngụy Quốc?"
"Hồi Hoàng Thượng, Thái Hậu, Thái Tử Ngụy Quốc biết được nguồn gốc dầu mỏ của Liệt Quốc, cũng biết quốc khố Liệt Quốc cũng không giống như bên ngoài đồn đại, nếu lần này hòa thân thành công, Ngụy Quốc chắc chắn đem hết toàn lực, giúp Liệt Quốc bắt Tề Lan Quốc cung ứng dầu mỏ."
"Hừ hừ… Ngụy Quốc thật có thành ý!!" Liệt Hạo hung hăng nhìn sứ thần.
"Điều này cũng chưa chắc không phải là chuyện tốt, Thái Tử Ngụy Quốc đối với muội muội này thật sự rất sủng ái, của hồi môn chi lễ đúng là quốc gia khác không thể có, ai gia tại đây thay Hạo Vương gia đáp ứng, sứ thần mau chóng trở về phục mệnh đi."
"Tạ Thái Hậu ân điển, tạ Hoàng Thượng… vi thần cáo lui." Sứ thần im lặng rời khỏi, biết mình đã hoàn thành nhiệm vụ, mặt lộ mỉm cười. Thần kinh căng thẳng cũng chầm chậm buông.
Sau khi sứ thần Ngụy Quốc rời khỏi, Liệt Hạo lộ ra vẻ mặt phức tạp, hai đấm nắm chặt, mi cũng nhíu chặt.
"Mậu hậu, này rõ ràng là bức bách! Ta không đồng ý."
"Hạo, việc đến nước này có thể để con cứ muốn là cò thể không đồng ý hay sao? Ngụy Quốc nước thịnh phồn vinh, nếu như có Ngụy Quốc tương trợ, kinh tế Liệt Quốc sẽ phát triển, có gì không thể, nhi nữ tình trường không phải tuỳ theo ý hoàng gia chúng ta. Con biết rõ thân phận của ngươi thì Mậu hậu liền nói cho các huynh đệ con hiểu, mà lần này đối phương đưa ra ý trước, vị Thái Tử này ai gia lại chưa thấy qua, bất quá lời sứ thần cũng là chỗ đau âm thầm của Liệt Quốc, người ngoài không biết đã đành, chẳng lẽ con cũng không biết Liệt Quốc hiện tại quốc khố trống rỗng, nhưng lại vì dầu mỏ mà phiền não, con có biết hậu quả rất nghiêm trọng hay không?" Thái Hậu nói ra bất an giấu kín trong lòng.
"Bổn vương sẽ nghĩ biện pháp, sẽ không tin tưởng trừ bỏ Ngụy Quốc, Liệt Quốc tuy còn có gian nan nhưng Liệt Quốc đường đường cũng không kém với Ngụy Quốc bao nhiêu."
"Hạo nhi, Liệt Quốc nhìn như cường thịnh, nhưng bên trong lại thối nát, lúc trước quốc gia khác xâm lấn, tạo thành Liệt Quốc hiện nay ngoài mạnh trong yếu, con so với ai khác đều rất rõ ràng không phải sao? Tề Lan Quốc vẫn còn lăm le, tình huống như thế nào chúng ta không thể dự tính trước, hòa thân là kết quả tốt nhất, ai gia đã đồng ý, con chuẩn bị sẵn sàng là được rồi." Đôi mắt ý vị thâm trường nhìn Tiếu Tuyết.
"Mậu hậu… nhưng là…"
"Hạo, nghe theo lời Thái Hậu, chàng cũng không muốn dân chúng Liệt Quốc phải chịu tai bay vạ gió này, đúng không?"
Liệt Hạo chống lại đôi mắt ôn nhu của Tiếu Tuyết, không hiểu, nàng rõ ràng khẳng định không thể nhẫn nhịn kết quả này, nhưng lại cố tình thời cơ không đúng, địa điểm không đúng, trong lòng tràn ngập áy náy.
"Mị Nhi, không nên phụ lòng của ai gia, làm con dâu hoàng thất có rất nhiều việc phải cố gắng chịu đựng, ai gia sẽ không để cho con khó xử, Vương phi vẫn là con, bất quá đối với Chuẩn Công Chúa Nguỵ quốc này, tất nhiên là không thể phụ bạc, cùng con đều là Vương phi đi, hai người ngang hàng, như vậy con cũng không quá khó xử."
"Theo lời Thái Hậu, Mị Nhi hết thảy nghe theo Thái Hậu an bài."
"Hòa thân đúng không, hừ… nàng ta cũng muốn đứng trên quy cũ của bổn vương, nếu nàng ta đến, sẽ không được cái danh hiệu Vương phi, là sườn phi thì được, Vương phi của bổn vương chỉ có mình Mị Nhi, trừ nàng ra, bổn vương tuyệt không thỏa hiệp, bằng không đừng trách bổn vương trở mặt không nhận." Liệt hạo kích động hung hăng nói.
"Hạo nhi, con thật hồ đồ, lúc trước cũng đem Mộ Dung Vương phi đưa vào lãnh cung, ai gia nhắc nhở con biết, cho dù hiện tại mọi chuyện như con mong muốn, ngày sau cũng sẽ không được như ý nguyện ban đầu. Ngay lúc đó, Hoàng Hậu cùng ai gia đã có ngăn cách, Tể tướng cũng là ngoài mặt phục, tâm không phục, con bây giờ còn muốn như thế nào?"
Tiếu Tuyết nghe thấy Mộ Dung Vương phi bị đưa vào lãnh cung, tâm nàng thoáng chốc đau đớn, Hạo rốt cuộc vì mình mà đắc tội rất nhiều người sao? Có phải hay không còn có chuyện gì mình không biết?
Một bên Hoàng Thượng cùng Lệ phi cũng là im lặng bất ngờ.
"Ai gia từ nhỏ đã hết mực yêu thương con, nhưng con phải biết rằng có nhiều chuyện, ngay cả ai gia, Hoàng Thượng cũng không cách nào khống chế, con trở về suy nghĩ lại rõ ràng, lần này mặc kệ con nguyện ý hay không, hòa thân là việc khó tránh khỏi, nói nhiều vô ích, ai gia cũng mệt mỏi."
Thái Hậu đứng lên, cung nữ bên cạnh tiếp nhận Thái Hậu.
"Thái Hậu bãi giá hồi cung…" Thái Hậu chỉ có thể đau lòng thay Hạo Vương đưa ra quyết định, vội vàng rời đi, bỏ đi trong lòng ẩn nhẫn bất an, cốt nhục chính mình làm Mậu hậu như thế nào không biết, Hạo nhi từ nhỏ lãnh mạc, có tâm sự, tình cảm cùng không để người ngoài biết, lâu ngày làm cho người ta sợ hãi, cho tới nay Thái Hậu đều lo lắng, thẳng đến khi gặp Lý Mị Nhi, cũng là tuyệt đối say đắm, nhưng hiện nay tình huống Hạo nhi phi thường không ổn, ly biệt mới tốt. Thái Hậu thật vô cùng lo lắng!
Gió mát xào xạt, đình đài yên tĩnh, Liệt Hạo cùng Tiếu Tuyết đều trầm tư tại trong đình.
Hoàng Thượng khoé miệng tà mị nổi lên ý cười, chợt lóe rồi mất, không ai phát hiện.
Lệ Quý phi nhìn phía Tiếu Tuyết, tâm cũng trầm trọng như nàng.
Trong cung này cũng chỉ có Mị Vương phi có thể cùng chính mình thổ lộ tình cảm, nhưng là hiện tại ẩn nhẫn cùng không cam lòng của nàng, cũng là đồng dạng với mình, nữ nhân trong cung, nhìn như tay nắm quyền lực, cẩm y ngọc thực. Nhưng là ngay cả hạnh phúc của mình cũng nắm giữ không được, thật đáng buồn đáng tiếc!