Vương Gia Lạnh Lùng Chỉ Sủng Vương Phi Bị Bỏ

Chương 70: Được cứu thoát



Căn phòng trống trải, đôi mắt Tiếu Tuyết dại ra, tràn đầy khủng hoảng!

Trong phòng một mảnh hỗn độn, cũng không có người đến dọn dẹp, xem ra Hoàng Thượng thật sự tức giận, nhưng chuyện này trách ai?

Phòng yên tĩnh đến đáng sợ, Tiếu Tuyết thấp giọng lau nước mắt, im lặng không nói, sắc mặt tái nhợt, lòng nàng mệt mỏi không biết nên thoát bằng đường nào.

Một lúc lâu, Tiếu Tuyết quét mắt nhìn căn phòng hổn độn, nhìn thấy một mảnh nhỏ, khóe miệng nổi lên nụ cười xinh đẹp, trong nụ cười có lạc tịch, tuyệt vọng, trống vắng.

Ôm thân thể lạnh như băng, đi đến vị trí mảnh nhỏ, tay cầm lấy mảnh vỡ bén nhọn nhất, bước chân chậm rãi thong thả, nâng giường muốn vỡ nứt lên, chậm rãi ngồi xuống, vươn tay trái, nhìn cổ tay, không chút do dự cầm mảnh vỡ cắt xuống, nhất thời máu tươi trào ra, theo cổ tay chảy xuống sàn nhà, Tiếu Tuyết lại nở nụ cười, là một nụ cười giải thoát.

"Nàng sao lại làm như thế?" Lúc ý thức Tiếu Tuyết tan rã hết, mơ hồ thấy, một bóng người từ trên xà nhà bay xuống.

Thần bí, khinh công vô cùng tốt, thả người bay xuống đất, mi nhíu chặt, vẻ mặt bối rối, nhanh chóng đi đến trước mặ̣t Tiếu Tuyết.

"Tĩnh Nam Vương!" Mơ hồ thấy, nhìn ngài trước mắt, tâm nàng nháy mắt thả lỏng, khẽ tựa vào lòng Tĩnh Nam Vương.

"Ta rất mệt mỏi quá, cực mệt mỏi, để cho ta dựa vào một chút, chỉ một chút thôi!" Tiếu Tuyết trước khi hôn mê, lý trí cho biết trước khi mình chết có người bên cạnh, cũng tốt, ít nhất chính mình không thê lương như vậy.

"Lý Mị Nhi, Mị Nhi, không nên ngủ, bổn vương sẽ không để nàng chết, sẽ không." Tĩnh Nam Vương cuồng loạn gầm nhẹ, luống cuống tay chân, giúp đỡ Tiếu Tuyết nằm nghiêng, đầu dựa vào mép giường, lập tức từ trong lòng lấy ra một bình thuốc bột nhỏ, rẫy lên cổ tay đang chảy máu, dùng tay xé góc áo, buộc lên cổ tay Tiếu Tuyết.

Si ngốc nhìn khuôn mặt Tiếu Tuyết đang lâm vào hôn mê, trong lòng, ẩn ẩn đau đớn, thì ra lòng mình dù lạnh nhạt, cũng sẽ biết đau.

Rốt cuộc nàng có ma lực gì, làm cho Hạo hoàng huynh luôn luôn lãnh mạc, thô bạo vì nàng cam nguyện trầm mê.

Khiến cho Hoàng Thượng luôn luôn lịch sự nho nhã, lại không kể thân phận bắt nhốt nàng, cam nguyện bị người ngoài nhục mạ, sỉ vả rằng đoạt đại tẩu của hoàng huynh.

Vậy còn chính hắn, vì sao cũng không bỏ xuống được, trong đầu luôn chứa đựng hình bóng của nàng, thậm chí đã quên cừu hận, đã quên đau xót, cô tịch nhiều năm qua.

Nghĩ đến sự quyến luyến này của mình liền chua xót, nhìn thấy nàng nở nụ cười sáng ngời, trong lòng mình liền tràn đầy hạnh phúc, nhìn nét mặt nàng thống khổ, chính mình lại đau đến không thể hô hấp.

Một màn kia luôn luôn tại trong đầu không ngừng xoay qua xoay lại, Hoàng Thượng rống giận, Lý Mị Nhi châm chọc khiêu khích, Hoàng Thượng đau, Lý Mị Nhi bình tĩnh.

Kỳ thật Hoàng Thượng là thật tâm yêu nàng, chỉ là nàng không biết, dám đem Hoàng Thượng bức điên, nam nhân dù gì cũng hiểu biết nam nhân, cho dù người kia là hoàng đế cao cao tại thượng, Tĩnh Nam Vương không khỏi thay Hoàng Thượng khổ sở, không biết nếu tương lai có một ngày, nàng cũng đối với mình như vậy, có phải hay không chính mình so với Hoàng Thượng càng cuồng bạo, nếu như là kết quả như thế, vậy tình nguyện cất giấu phần tình cảm không nên có này, yên lặng chúc phúc nàng. Chỉ cần nàng hạnh phúc cái gì cũng tốt.

"Ân ~~ đau…" Tiếu Tuyết đột nhiên mở mắt ra, cổ tay truyền đến từng trận đau đớn, miệng vết thương kia khá sâu.

"Lý Mị Nhi, có khá hơn chút nào không? Rất đau sao? Không nên đụng, một hồi sẽ không có gì!" Tĩnh Nam Vương nhìn Tiếu Tuyết nhíu chặt mi, biết nhất định là miệng vết thương có cảm giác đau, đó là phản ứng với dược vật, liền giải thích dược nổi lên phản ứng, một hồi là không có việc gì.

Tiếu Tuyết nháy đôi mắt, có điểm mơ hồ nói "Ngài là Thiên Sứ sao? Vì sao lại giống Tĩnh Nam Vương như vậy?"

"Ha ha ha… Mị Nhi, bổn vương khi nào thì biến thành thiên sứ rồi?" Tĩnh Nam Vương nhìn cái đầu nhỏ còn mơ hồ kia, tâm tình sung sướng, khóe môi nhếch lên một cái mỉm cười chính hắn cũng không phát hiện.

Tiếu Tuyết nhìn khuôn mặt đang mỉm cười, có điểm ngẩn người, nụ cười này rất ôn nhu, thật giống ánh mặt trời nha, thiên sứ đều là dùng ánh mắt ôn nhu này tiếp đãi người sau khi lên thiên đường sao?

Chậm rãi dùng tay không bị băng nâng lên, nhẹ vỗ về mặt Tĩnh Nam Vương, có chút thô ráp, đôi mắt cực kỳ thâm trầm.

Tĩnh Nam Vương kinh ngạc nhìn tay Tiếu Tuyết xoa mặt mình, muốn kêu ngừng, nói đến bên miệng lại thu trở về, đôi mắt ám trầm nhìn Tiếu Tuyết.

Tĩnh Nam Vương — Liệt Vinh Khang, si ngốc nhìn Tiếu Tuyết hai má mất máu quá nhiều mà trắng bệch, môi phút chốc đặt lên trán Tiếu Tuyết. Không muốn dọa nàng, nhẹ nhàng như che chở trân bảo, môi có chút lạnh, kích thích cảm giác của Tiếu Tuyết.

Tiếu Tuyết đột nhiên trong đầu nhớ tới bóng người trước khi hôn mê.

"A…" Tiếu Tuyết thét chói tai một tiếng.

"Ta không chết? Làm sao có thể?" Tiếu Tuyết cúi đầu nhìn cổ tay bị băng lại, máu đã ngừng chảy, còn có chút đau đớn mơ hồ, ngoài ra không bị gì.

"Bổn vương sẽ không để cho nàng chết? Cũng không cho ai hại nàng chết?" Liệt Vinh Khang có điểm thất vọng nhìn bộ dáng Tiếu Tuyết sau khi thanh tỉnh, nếu nàng vẫn giống vừa rồi mơ mơ hồ hồ, có phải hay không chính mình có thể cùng nàng thân cận thêm một ít.

"Là ngài đã cứu ta? Cảm ơn Tĩnh Nam Vương gia!" Tiếu Tuyết thản nhiên nhìn hắn.

"Vì sao lại tỉnh nhanh như vậy, vì sao không cho bổn vương trong mộng dài thêm một chút, cho dù ngày sau chỉ có thể nhớ lại cũng tốt!" Liệt Vinh Khang cúi đầu thở dài.

Tiếu Tuyết nhìn đôi mắt hắn đột nhiên hiện lên bi thương, trong lòng xẹt qua đau đớn.

"Thật xin lỗi, ta không phải cố ý, thật xin lỗi." Tiếu Tuyết chân thành xin lỗi.

"Nàng không hận bổn vương?" Liệt Vinh Khang sững sờ, có điểm không tin nhìn Tiếu Tuyết.

"Ta vì sao phải hận ngài, ngài không biết hận một người rất mệt à?" Tiếu Tuyết khó hiểu nhìn hắn.

"Nhưng là bổn vương lúc trước từ Hạo Vương phủ bắt nàng đi, còn giam lỏng nàng." Liệt Vinh Khang sau khi nói ra không dám nhìn ánh mắt Tiếu Tuyết.

"Vậy thì thế nào, ngài cũng không có xúc phạm tới ta, lại nói có ai bị giam lỏng mà còn được chăm sóc tốt như vậy đâu?" Tiếu Tuyết như nghĩ tới cái gì nhìn Liệt Vinh Khang.

"Thật sự không hận bổn vương?" Liệt Vinh Khang vẫn là không thể tin nhìn thiên hạ trước mắt.

"Tĩnh Nam Vương gia, có phải hay không ngài có chứng vọng tưởng khi bị bắt nha, bằng không ta nói không hận ngài, sao lại cũng không tin vậy chứ?"

"Nàng trước kia không cho ta sắc mặt nào." Nói xong phát hiện mình thế nhưng không tự xưng ‘bổn vươn’ với nàng.

"Đó là trước kia không hiểu biết ngài nha, hiện tại ngẫm lại có chút hiểu lầm với ngài rồi." Tiếu Tuyết ngượng ngùng đỏ mặt, đối với Tĩnh Nam Vương,Tiếu Tuyết biết mình có thể cùng hắn trở thành bằng hữu, huống hồ Nguyệt phi còn có phó thác chính mình chiếu cố hắn một chút, Tiếu Tuyết cũng không quên mất. Trong đầu hiện lên khuôn mặt tái nhợt của Nguyệt phi, trong lòng đối Tĩnh Nam Vương lại đồng tình.

"Nàng hiểu bổn vương sao?" Liệt Vinh Khang trợn to mắt, lại càng không tin ngơ ngác nhìn Tiếu Tuyết.

"Vậy về sau trở thành bằng hữu không phải chậm rãi tìm hiểu sao? Lại nói trực giác của ta thực linh nghiệm." Tiếu Tuyết có điểm buồn cười nhìn Tĩnh Nam Vương đột nhiên dại ra.

"Nàng còn muốn cùng bổn vương làm bằng hữu à?" Liệt Vinh Khang kêu sợ hãi ra tiếng, thật sự làm hắn rất khiếp sợ.

"Trừ phi ngài không muốn?" Vẻ mặt Tiếu Tuyết chăm chú nhìn Liệt Vinh Khang.

"Nguyện ý, trăm ngàn lần đều nguyện nguyện ý."

"Kỳ thật được một Vương gia làm bằng hữu không phải rất tốt sao, ít nhất có người làm chỗ dựa, đúng không?" Tiếu Tuyết đột nhiên phát giác cùng Tĩnh Nam Vương ở chung một chỗ thực nhẹ nhàng, không có áp lực, không có băn khoăn, tựa như cùng Ngạo Trình.

Nhớ tới Ngạo Trình, trong lòng Tiếu Tuyết có chút vướng bận, không biết hắn hiện tại thế nào, từ lần chia tay trước không nhớ được bao lâu không gặp hắn, không biết hắn khoẻ không?

Tĩnh Nam Vương - Liệt Vinh Khang, nhìn ánh mắt Tiếu Tuyết mê ly, suy nghĩ đi nơi nào, trong lòng nổi lên chua xót, chắc nàng lại nghĩ tới Liệt Hạo rồi.

"Có thể mang muội rời khỏi nơi này không?" Tiếu Tuyết chờ mong nhìn Tĩnh Nam Vương.

*vì là bằng hữu nên đổi xưng hô luôn cho thân thiết nhé*

"Muội xác định muốn rời khỏi sao?"

"Ừ, rời khỏi nơi này, rời khỏi hoàng cung, rời khỏi hết thảy!" Tiếu Tuyết kiên định nhìn Tĩnh Nam Vương.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.