Vương Gia Lạnh Lùng Chỉ Sủng Vương Phi Bị Bỏ

Chương 85: Quyết định khó khăn



Ngày cứ bình thản trôi qua, Tiếu Tuyết không biết hoàng đế Ngụy Quốc quyết định ra sao, cũng mặc kệ thế nào, Tiếu Tuyết sẽ không khuất phục.

Nhẩm ngón tay nhẩm tính ra cách ngày Hành Ân Đại Sư nói chỉ còn 3 ngày, nếu hiện tại hoàng đế Ngụy Quốc có đồng ý, trong ba ngày cũng không đi tới chùa kịp, Ngụy Quốc cách Liệt Quốc vốn rất xa, Tiếu Tuyết cũng không biết, từ khi đến nơi đây, nửa bước cũng không thể rời khỏi hoàng cung, thật sự tựa như lời An Nhã nói vậy, chỉ cần Vương thượng không đồng ý, không thể ra khỏi cửa cung nửa bước.

Tại điện Long Nham Ngụy Quốc…

"Vương thượng, ngài quyết định chưa?" Một thống lĩnh dẫn đầu quỳ gối trước mặt Nguỵ Hằng Tâm, chờ đợi Vương thượng ra lệnh một tiếng.

"Ừ, quyết định… bất quá trẫm muốn đích thân đi xem." Ngụy Hằng Tâm gian nan nói.

"Bẩm Vương thượng, thuộc hạ cảm thấy không ổn, theo thuộc hạ tra được, Tĩnh Nam Vương đã gần tra ra, chuyện cướp người là do Ngụy Quốc làm, lần này nếu Vương thượng tự mình đi, thuộc hạ chỉ sợ có nguy hiểm, thuộc hạ khẩn cầu Vương thượng cân nhắc lại!"

"Trẫm biết, bọn họ không phải kẻ ngu ngốc, mấy ngày này nếu còn tra không rõ, vậy trẫm cần phải hoài nghi thế lực của Liệt Quốc, Hạo Vương bên kia thế nào sao?"

"Hạo Vương lần trước vết thương còn chưa tốt, bất quá âm thầm điều động cấm quân, hơn nữa thuộc hạ còn tra được lần này Tĩnh Nam Vương thế nhưng cùng Hạo Vương hợp tác, Tĩnh Nam Vương lại có 30 vạn binh lực."

"Xem ra Hạo Vương thật sự là không thể coi thường, hừ hừ… trẫm muốn nhìn xem Hạo Vương, chỗ nào khiến hoàng muội mê mẩn." Ánh mắt Ngụy Hằng Tâm trở nên sắc bén.

"Vương thượng...•" thống lĩnh nhìn thấy Vương thượng như vậy, có điểm không thể tin, mọi người đều biết Hoàng Thượng là nho nhã cực kỳ, cơ hồ cũng không tức giận, không đến vạn bất đắc dĩ thì cũng không thấy máu, lần này vì Công Chúa mà…

"Ngươi đi xuống đi, đợi lát nữa triệu kiến…" Ngụy Hằng Tâm giơ tay lên, quơ quơ ý bảo thống lĩnh lui ra.

"Vương thượng…"

Nhìn Vương thượng đưa lưng về phía hắn, lời muốn nói, nuốt vào trong bụng, không nói gì, yên lặng rời khỏi.

Tâm, chua xót mà thống khổ, ê ẩm cả cổ họng, tư vị kia tiến vào nội tâm, ăn mòn trái tim, chẳng lẽ cứ như vậy quyết định sao? Cần có lý do gì giữ lại, nhưng là dùng cái cách gì đây, cười khổ, có lẽ cái cách gì cũng chưa dùng, nàng tựa như một giấc mộng Đàm Hoa Nhất Mộng, một khi tỉnh, sẽ phải đối mặt, lại nói hoàng muội…

Tiếu Tuyết kết thúc bữa trưa liền nhận được bẩm báo của An Nhã, nói Hoàng Thượng đột nhiên quyết định đưa nàng đến nơi khác, An Nhã cùng An Văn lâm vào buồn bực, vẻ mặt nghi hoặc, bất quá Tiếu Tuyết cũng biết nguyên do trong đó.

Lúc nói lời từ biệt với An Nhã cùng An Văn, Tiếu Tyết hiển nhiên vẫn là không đành lòng, hai nha đầu này, tuy rằng không thể làm bạn, bất quá Tiếu Tuyết biết các nàng mấy ngày này đối với nàng xuất phát từ thiệt tình, cũng không hoàn toàn là bởi vì trách nhiệm với hoàng đế. Không muốn nước mắt chảy ra, nhưng nước mắt vẫn trào dâng quanh hốc mắt.

Rời khỏi cửa cung, Tiếu Tuyết mới thấy không khí bên ngoài thì ra là trong lành như vậy, rời khỏi nơi này, từ nay về sau hi vọng rời xa phân tranh, sống bình thản là tốt rồi.

Dưới ánh mắt không đành lòng của An Văn cùng An Nhã, Tiếu Tuyết lên xe ngựa, buông vải mành xuống, ngăn cách ánh mắt chờ đợi của hai người.

Lúc ly biệt các nàng nói “Tiếu tỷ tỷ, ở bên cạnh chủ tử không giống như ở bên cạnh tỷ, chúng ta giống như là bằng hữu tỷ muội, chúng ta đều rất hi vọng có thể gặp lại tỷ, tỷ sẽ ở trở về sao?”

Tiếu Tuyết không trả lời, trở về sao? Cũng không phải đầu bị trọc hết, vì sao lại trở về chứ? Nhưng đón nhận ánh mắt chờ đợi của hai nha đầu kia thì lời vốn định nói, lại nuốt vào bụng, chính là nói cho các nàng, nếu như tương lai có hữu duyên, lại gặp mặt.

Xe ngựa một đường chạy đi, trên đường có xóc nảy, bất quá trên cơ bản, có vẻ bằng phẳng, Tiếu Tuyết đi đường cũng không có dấu hiệu quá mệt mỏi.

Ánh chiều hiện dần, đành phải ngủ trọ lại một khách điếm khá nhỏ.

Đến tận đây Tiếu Tuyết vẫn là không thể tin được, hoàng đế Ngụy Quốc này rốt cuộc là có dụng ý gì, kỳ thật để thống lĩnh của hắn đưa tới Liệt Quốc là được, nhưng là cố tình lần này vị hoàng đế cao cao tại thượng lại tự mình hộ tống, vậy Ngụy Quốc không có Quân Vương trấn giữ cũng được sao?

Dùng xong bữa tối, Tiếu Tuyết đứng dậy chuẩn bị đi ngủ.

"Hai nha đầu kia, thực thích nàng sao?" Phía sau Ngụy Hằng Tâm đột nhiên nói chuyện.

"Các nàng cùng ta có vẻ hoà hợp, Hoàng Thượng còn có chuyện gì, nếu không có việc gì, ta muốn nghỉ ngơi." Tiếu Tuyết đưa lưng về phía Ngụy Hằng Tâm.

"Trẫm… nàng còn trách trẫm bắt cóc nàng, đúng không?" Ngụy Hàng Tâm chua xót nói.

"Không trách, ngài cũng là vì hoàng muội của ngài, nếu như là ta, có lẽ cũng sẽ làm như vậy, chẳng qua, ngài sai lầm rồi. Không phải bắt cóc ta, hoặc là để cho ta biến mất, Hạo sẽ yêu nàng, yêu là một loại duyên phận, lại là một loại cảm thụ, có một số người cả đời đều sẽ không có được, có một số người lần đầu tiên gặp mặt sẽ sinh ra cảm tình. Trong thiên địa có rất nhiều việc cũng không phải do con ngài có thể quyết định, đúng không? Quá cố chấp không phải là một chuyện tốt, khuyên nhủ hoàng muội của ngài đi. Hi vọng nàng có thể có kết cục vui vẻ, có được hạnh phúc riêng mình." Tiếu Tuyết không biết vì sao lại nói nhiều với hắn như vậy, nhưng là nói xong, cũng không hối hận, không có... chút lưu luyến tiêu sái rời khỏi tầm mắt Ngụy Hằng Tâm.

Mà Ngụy Hằng Tâm, lại vẫn còn chấn động, mấy canh giờ chưa từng cử động, tựa như một pho tượng, không còn sinh khí.

Ngày lên đường hôm sau, dưới sự yêu cầu mãnh liệt của Tiếu Tuyết, cước trình nhanh không ít, càng ngày càng tiếp cận Liệt Quốc thì trong lòng Tiếu Tuyết càng nảy lên bất an, mí mắt chớp liên tục, Tiếu Tuyết luôn cảm thấy sẽ xảy ra chuyện gì, tâm nàng nhói đau không chịu nổi.

Mà lúc này ngoài xe, trên một con tuấn mã, đổi ngoại trang ra Ngụy Hằng Tâm càng tăng thêm vài phần thần bí nho nhã, chính là ánh mắt kia, khi thì thống khổ, khi thì sắc bén, thay đổi liên tục.

Qua ngày thứ ba, cũng là ngày Hành Ân Đại Sư đã nói, giữa trưa, một chiếc xe ngựa xa hoa, ước chừng mười sáu kỵ binh, mỗi người trên mặt đều là một bộ sắc bén, bộ dáng nghiêm trang, cùng một nam tử chỉ mặc ngoại sam màu lam, ánh mắt lộ ra ôn hòa mà nho nhã, thân thể thon dài ngồi trên thân ngựa, cả người phát ra khí chất hoàng tộc không thể bỏ qua.

"Vương, phía trước ước chừng có thể thấy chùa cổ, có nên dừng lại lúc này?" Cầm đầu một thống lĩnh uy nghiêm hỏi nam tử mặc ngoại sam màu lam.

"Nên kết thúc …" dứt lời, không nói gì nữa, ánh mắt đặt trên cỗ xe ngựa xa hoa, mấy phần lưu luyến si mê, mấy phần tơ tình, có thể chấm dứt sao? Ngửa đầu thở dài… phóng thích ưu sầu trong lòng.

Mà những người khác, vị thống lĩnh cầm đầu phát hiện mơ hồ có người vây quanh mười sáu kỵ binh, mục tiêu cũng là người trong xe ngựa…

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.