Vương Gia Lạnh Lùng Chỉ Sủng Vương Phi Bị Bỏ

Chương 89: Mất trí nhớ - 2



Tiếu Tuyết cũng buồn bực nhìn về phía Hành Ân Đại Sư, trong lòng đã tràn ngập nghi hoặc cùng khó hiểu!

Lúc này Hành Ân Đại Sư chậm rãi đi tới bên ngài Tiếu Tuyết "A Di Đà Phật! Thí chủ, người còn nhớ rõ những gì?"

Tiếu Tuyết mỉm cười khẽ "Ngài là ai? Phục Hổ hay là Hàng Long? Ta thật sự đã lên Thiên đường sao?" Tiếu Tuyết còn đang ngây ngốc, vẻ mặt nghi hoặc nhìn khuôn mặt từ bi của Hành Ân, Tiếu Tuyết trong ý thức cảm thấy đây là một vị hòa thượng đã đắc đạo.

"Thí chủ nói đùa, lão nạp tu hành còn ngắn ngủi sao có thể là Phục Hổ hay Hàng Long đây." Hành Ân Đại Sư dừng một chút, ánh mắt sáng ngời hữu thần, nhìn Tiếu Tuyết: "Thí chủ, lão nạp có những lời thật tâm, người vốn là ngài không thuộc thời đại này, bất đắc dĩ do thiên ý trêu người, không biết xuất phát từ nguyên nhân nào, thí chủ lại rơi vào thời đại này, hơn nữa trở thành Hạo Vương phi, Hạo Vương gia lại sủng ái thí chủ hết mực, nay do một chút sai sót, thí chủ bị mất trí nhớ, hơn nữa quên đi hết thảy những gì đã xảy ra ở thời đại này!"

Tiếu tuyết kinh hãi "Ta mất trí nhớ? Nhưng ta rõ ràng nhớ rõ ta bị tai nạn xe cộ. Ta nhớ rõ tất cả mà?" Tiếu Tuyết thần sắc kích động, vội vàng nhìn vị hòa thượng trước mắt, hi vọng ngài ấy có thể cho chính mình một đáp án.

"Thỉnh Vương phi an tâm, chớ lo lắng! Theo lão nạp nghĩ người là mất trí nhớ thuộc về thời đại này, lại nhớ tất cả về thời đại của người."

Chờ Hành Ân nói xong, trong phòng tất cả mọi người đều ngây ngốc, nhìn Tiếu Tuyết đang bất an cũng không biết nói sao.

Lúc này Hành Ân nói với Tình nhi "Tiểu cô nương, lấy gương đồng đến đây!"

Tình nhi tuy có nghi hoặc, nhưng cũng không dám chậm trễ!!

Tay Tiếu Tuyết cầm lấy gương đồng, trong gương hiện ra một mỹ nữ tuyệt thế khiến sắc mặt Tiếu Tuyết trắng bệch, hai hàng lông mày cong như họa, đôi mắt sáng như sao, dưới cái mũi thon gọn là đôi môi mỏng hồng thắm, khóe môi hơi cong lên, mang theo nụ cười đầy u sầu. Toàn bộ khuôn mặt tinh tế thanh lệ, thoát tục, quả thực không mang theo một chút khói lửa nhân gian.

“A…” Sắc mặt Tiếu Tuyết trắng bệch, ánh mắt khủng hoảng, gương đồng trên tay rớt xuống đệm tơ lụa.

Liệt Hạo đột nhiên ôm lấy Tiếu Tuyết khẽ nói "Tuyết nhi đừng sợ, bổn vương mặc kệ nàng là ai, đã quên những gì. Bổn vương đều chỉ cần nàng, cũng muốn nàng lại yêu bổn vương như trước."

Tiếu Tuyết ở trong ngực Liệt Hạo không ngừng run rẩy, bộ dáng nhu nhược lại cố gắng ra vẻ kiên cường, nhưng từng giọt nước mắt trong suốt vẫn rớt xuống không ngừng, dính ướt vạt áo Liệt Hạo.

Liệt Hạo không nói gì, hắn biết Tiếu Tuyết vì mất trí nhớ mà thất kinh, biết nàng đang rất bất lực, nhưng lại không thể thay nàng giải tỏa cảm xúc, cho dù Tiếu Tuyết quên hết thảy về hắn, hắn vẫn yêu thương nàng, yêu nàng ngốc nghếch, yêu nàng si tình, càng yêu sự thiện lương của nàng.

Nhẹ nhàng vỗ vỗ lưng nàng, bộ dáng cực kì sủng nịch, ánh mắt ẩn dấu đau lòng cùng thâm tình.

Tiếu Tuyết có thể cảm giác trong ngực Liệt Hạo rất ấm áp, cảm xúc mông lung này, chẳng lẽ nàng thật sự mất đi toàn bộ trí nhớ về thời đại này sao? Nàng từng sống trong thời đại này sao? Nếu không phải, làm sao giải thích trong phút chốc khi nhìn thấy hắn, nàng lại thấy kích động, có cảm giác như đã lâu mới gặp lại, cảm xúc cứ tuôn ra trong đầu? Lại nên giải thích dung nhan tuyệt thế này thế nào? Nếu nam nhân ở trước mắt là thật lòng yêu chính mình, hơn nữa chính mình cũng thật sự thương hắn, vậy mình mất trí nhớ khiến hắn chịu đả kích đến mức nào?

Nhưng mình tại sao lại mất trí nhớ đây???

Nghĩ như thế, Tiếu Tuyết càng ôm chặt Liệt Hạo, chậm rãi đem đầu vùi vào trong ngực hắn, cọ cọ như một chú mèo, khóe miệng không tự giác cong cong. Không vì lý do gì, không ý thức, cực kì tự nhiên, đến ngay cả Tiếu Tuyết cũng không biết, kỳ thật sâu trong tâm nàng, hiện ra một hình bóng, mơ hồ lại ôn nhu.

"Vương phi xem ra đã không còn đáng ngại, lão nạp cũng muốn đi ngao du tứ hải, gặp Vương phi cũng là phúc khí của lão nạp, cũng coi như là cơ duyên, Vương phi nghe lão nạp một lời, không nên cố chấp quá, dùng tâm cảm thụ, làm theo trái tim mách bảo là được rồi!" Hành Ân nói xong, hướng Hoàng Thượng cùng Vương gia gật đầu, rời khỏi phòng. Thẳng đến lúc bóng dáng đã đi xa, Tiếu Tuyết mới từ trong lòng Liệt Hạo ngẩng đầu, suy nghĩ lời Hành Ân nói.

Cũng muốn làm rõ suy nghĩ của mình.

"Tuyết nhi, không cần nghĩ nhiều, bổn vương sẽ không bức nàng, sẽ cùng nàng chậm rãi tìm về trí nhớ của hai ta, được không? Cứ tin tưởng bổn vương!"

Tiếu Tuyết chống lại ánh mắt sâu như biển của Liệt Hạo, tựa như sóng lớn, đánh thẳng vào Tiếu Tuyết.

Vô thức gật đầu, là vì nàng không muốn nhìn thấy ánh mắt thất vọng của hắn, không muốn nhìn thấy ánh mắt hắn thương tâm, thống khổ.

Chậm rãi thu lại cảm tình, ánh mắt lại nhìn thấy ba đôi mắt ẩn chứa đau đớn, nhiễm lệ...!

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.