Vương Gia Lạnh Lùng Chỉ Sủng Vương Phi Bị Bỏ

Chương 92: Trí nhớ mông lung – 1



Hôm sau tỉnh lại đã là buổi trưa.

Bụng đói đến cồn cào, Tiếu Tuyết ngồi trên giường lười biếng vươn vai, ngửa mình về phía sau, đây là thói quen trong trí nhớ, hay là tại thời này... đã lười biết như vậy lại không biết.

Bất giác sờ soạng bên cạnh, không có người, hắn đi đâu? Trong lòng nghi vấn, nhưng vẫn tiếp tục động tác vặn mình, tựa như bị tiềm thức chi phối.

Tình nhi đẩy cửa tiến vào, yên lặng giúp Tiếu Tuyết thay quần áo, tắm rửa. Trong gương hé ra một khuôn mặt có chút tiều tụy, lại không mất hết vẻ khuynh thành.

Tiếu Tuyết như cũ vẫn kinh ngạc dung nhan xa lạ mà quen thuộc trong gương, chậm rãi dùng tay xoa lên dung nhan tuyệt thế.

Thì thào lẩm bẩm "Vì sao chủ nhân khuôn mặt này lại không được sủng ái vậy?"

"Tiểu thư, người cơ hồ đã một ngày chưa ăn cái gì, Tình nhi phân phó phòng bếp dọn chút điểm tâm lên." Tình nhi yên lặng nhìn hành động của tiểu thư nhà mình. Biết nàng vẫn vì chuyện mất trí nhớ mà bất an, bất quá cho dù tiểu thư mất trí nhớ, nhưng vẫn không thể phủ nhận, Tình nhi ngược lại lại thích ‘tiểu thư’ thế này.

Nàng không giống những chủ tử bình thường khác luôn tỏ vẻ xu nịnh người, cũng không giống tiểu thư chân chính của Tướng Quân phủ, nàng là một nữ tử có dung mạo và trí tuệ, có chủ kiến tư tưởng, nội liễm cùng bình tĩnh ngài khác không có, tiểu thư như vậy mới là ngài Hạo Vương chân chính yêu thương, nếu là tiểu thư thật, chỉ sợ Hạo Vương sẽ không hề liếc mắt một cái.

Nhưng những điều này tiểu thư không biết, phải làm sao để nói cho tiểu thư chân tướng sự thật đây?

Nhìn ánh mắt Tình nhi lúc sáng lúc tối, Tiếu Tuyết thản nhiên cười ra tiếng "Tình nhi đúng không? Muội chắc đang suy nghĩ sao bỗng nhiên tỷ lại biến thành tiểu thư của muội? Đúng không?"

"Tiểu thư, người tuy rằng từng mất trí nhớ, nhưng là Tình nhi không nghĩ thế, Tình nhi rõ ràng nhớ rất rõ từng chuyện của tiểu thư."

"Tình nhi đang nói tiểu thư trước kia của muội sao?" Tiếu Tuyết ôn nhu nhìn nha đầu tấm lòng lương thiện này, cảm thấy nha đầu kia có gì muốn nói lại thôi, mỗi lần nhìn thấy nàng đều có cảm giác thân thiết tự nhiên.

"Tiểu thư, nô tỳ nhớ rất rõ những ngày được cùng người ở chung, lại không nhớ rõ được Mị Nhi tiểu thư, nếu như không phải dung mạo này, sợ là cũng mơ hồ mà thôi." Tình nhi thản nhiên nói tới.

"Trước kia Lý Mị Nhi không tốt sao? Hay là…" Tiếu Tuyết có chút buồn bực hỏi, phải biết rằng Tình nhi nghe nói là nha đầu tùy thân của Lý Mị Nhi.

"Tiểu thư, người muốn biết sao?" Tình nhi chống lại ánh mắt sâu xa của Tiếu Tuyết.

"Muội có thể nói cho tỷ biết sao?" Tiếu Tuyết đột nhiên rất muốn biết nhận thức cùng việc làm của chủ nhân thân thể này. Có lẽ là tò mò, cũng có một chút hóng chuyện.

Tình nhi đỡ Tiếu Tuyết ra cửa phòng, đến một cái đình trong viện, phóng mắt nhìn ra xa, là từng mảng bụi hoa cùng cây đa, tay vịn cùng đá sỏi vây xung quanh bụi hoa cùng cây đa đã bám đầy dây leo, quấn lên nhau.

Tiếu Tuyết ngồi trên bàn bát tiên trong đình, nhìn thấy đình viện giống cảnh trong mơ của mình, cảm giác quen thuộc lại đến.

Trên bàn bát tiên đầy cái món điểm tâm tinh xảo, hoa quả ngon miệng, chỉ sau chốc lát một nô tỳ đưa tới một cái chén nhìn như canh. Này...

"Đây là gì?" Ánh mắt Tiếu Tuyết nhìn nha đầu đưa canh đến.

"Hồi Vương phi, đây là Vương gia dặn dò nhất định phải để Vương phi uống hết, là tổ yến bổ khí bổ huyết!" Nói xong đem tổ yến đặt trước mặt Tiếu Tuyết, quỳ xuống đất, không dám nhìn ánh mắt Tiếu Tuyết.

"Muội làm gì vậy… nhanh đứng lên đi… không cần như vậy…" Tiếu Tuyết nhìn nha đầu đang nơm nớp lo sợ, cảm giác mình như là một vị chủ tử bóc lột người, lại bất đắc dĩ, nàng chưa từng làm cho người khác sợ hãi như vậy.

"Tạ Vương phi, nhưng là Vương gia đã dặn nhất định phải hầu hạ Vương phi thật tốt, bằng không…." Tiểu nha đầu quỳ xuống đất, đột nhiên dừng lời nói, tại khóe mắt xuất hiện từng giọt trong suốt rọi xuống.

Tiếu Tuyết tiện tay lấy khăn vuông ra, đưa tới cho nha đầu quỳ trước mặt, thản nhiên nói "Đứng lên đi. Ta sẽ không trừng phạt ai, người với người vốn nên ngang hàng, tin tưởng cha mẹ các muội nhìn thấy các muội như vậy cũng sẽ đau lòng, về phần Vương giabên kia, ta sẽ cùng chàng nói chuyện, nếu là do chàng phân phó, ta sẽ uống nó, bất quá về sau thấy ta, không cần khẩn trương như vậy, khiến ta cũng rất không thoải mái, tốt lắm, muội đi xuống đi, một mình Tình nhi ở đây là được."

Nha đầu quỳ dưới đất liên tục khấu tạ, kia thần sắc như là Tiếu Tuyết ban cho rất nhiều ân huệ, Tiếu Tuyết biết ở cổ đại nếu muốn nói nam nữ ngang hàng chính là đầm rồng hang hổ, lắc đầu thở dài, muốn thích ứng cuộc sống như thế phỏng chừng còn phải tốn thời gian dài đây.

Chỉ là nghĩ đến Liệt Hạo, khóe miệng Tiếu Tuyết chậm rãi nhếch lên độ cong, dưới ánh mặt trời thật là mê người.

Uống xong tổ yến, lại ăn chút điểm tâm, Tiếu Tuyết chậm rãi ngẩng đầu nhìn phía Tình nhi vẫn im lặng.

"Có thể nói cho tỷ biết chưa?" Giọng nói ôn nhu, mặt mang mỉm cười.

Vì thế Tình nhi đã nói về tình cảnh mới đầu gặp Tiếu Tuyết, sau khi nói xong, Tiếu Tuyết cứ tưởng như là đang nghe chuyện xưa, có cảm giác nào đó tận đáy lòng tràn ra, tràn đầy trong lòng.

Chỉ là Tiếu Tuyết không biết, Tình nhi cũng không có nói hết toàn bộ, chỉ nói đại khái một chút, dấu đi những gì thương tâm, khổ sở đã qua.

Thẳng đến khi mặt trời lặn, Tiếu Tuyết vẫn trầm tĩnh trong những lời Tình nhi nói, nếu đây là sự thật, vậy chính mình đột nhiên xuất hiện, có phải đã làm hư chuyện lớn gì, nhưng là vì sao lại mất đi trí nhớ, liền ngay cả Tình nhi cũng không thể nói rõ.

Mà Tình nhi không biết để tiểu thư biết chuyện này rốt cuộc là đúng hay sai, nhưng là nếu không nói, luôn cảm thấy đối với tiểu thư rất bất công, để cho tiểu thư tự mình quyết định đi…

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.