Vương Gia Lạnh Lùng Chỉ Sủng Vương Phi Bị Bỏ

Chương 99: Lại tiến cung – 2



Hoàng đế Liệt Tuấn chờ trước cửa thành, nhìn thấy Liệt Hạo ôm Tiếu Tuyết ra khỏi xe ngựa, Liệt Tuấn tiến lên mỉm cười nói "Hoàng huynh, hoàng tẩu đã tới?" Ánh mắt dịu dàng hoàn toàn không rời khỏi Tiếu Tuyết.

Mấy tháng không gặp, nàng hiện tại có thai, thế nhưng lại không mất đi vẻ đẹp, nàng mang thai, trên mặt tràn đầy hạnh phúc, là ánh sáng của tình mẫu tử sao. Xem ra hắn đã quyết định đúng, tối thiểu nàng cùng hoàng huynh ở chung một chỗ là hạnh phúc.

Mà hoàng huynh vì nàng, bỏ qua tất cả khiến người khác rung động.

Tiếu Tuyết mỉm cười nhìn vị hoàng đế Liệt Quốc vạn dân kính ngưỡng, khom người xuống, hành lễ.

"Hạo Vương Mị phi tham kiến Hoàng Thượng, ngô hoàng vạn tuế, vạn tuế vạn vạn tuế."

Liệt Tuấn nâng bàn tay mềm mại của Tiếu Tuyết ôn nhu nói "Nàng là hoàng tẩu, hiện nay lại đang mang thai, trẫm cho phép Mị phi không cần hành lễ."

"Tạ Hoàng Thượng."

"Mị phi, nàng nhìn xem trẫm hôm nay dẫn theo người nào gặp nàng?"

Tiếu Tuyết di chuyển mắt nhìn nữ tử mĩ lệ, mềm mại sau lưng hoàng đế.

"Nàng là?"

Lệ Quý phi mỉm cười nhìn Tiếu Tuyết "Mị Nhi muội muội, nhìn muội như đã nhớ rõ mọi chuyện, sao lại quên Lệ tỷ tỷ rồi."

Nữ tử tuyệt sắc nói ra như tiếng hót của hoàng điểu, nhất thời làm cho lòng người rung động không dứt.

Tiếu Tuyết nhìn người trước mắt, có chút quen thuộc, nhưng cảm giác quen thuộc bị thay thế bởi cảm giác xa lạ nhiều hơn.

Liệt Hạo kế bên nói "Nàng là Quý phi của hoàng đế, Lệ phi."

"Mị Nhi không biết Lệ Quý phi, kính xin Quý phi tha lỗi!"

"Muội muội không cần chú trọng lễ nghi như thế, tỷ cùng muội là có duyên làm tỷ muội, bất đắc dĩ, muội muội mệnh khổ, thế nhưng lại mất trí nhớ, tỷ tỷ đau lòng còn không kịp đây, sao lại quy tội muội muội sai sót vô lý này?" Lệ phi đỡ Tiếu Tuyết dậy.

Hoàng đế ra lệnh một tiếng, bãi giá hồi cung.

Trong Liệt Càn Cung, Ngự Thiện Phòng đã sớm chuẩn bị xong đồ ăn.

Chờ Thái Hậu giá lâm thì cung nữ, thái giám đồng loạt lui vào sau các triều thần, cẩn thận phục vụ.

Tiếu Tuyết nhìn đến Thái Hậu thì giật mình không nhỏ, lịch sử có ghi lại, Thái Hậu hơn phân nửa không phải là ruột thịt của hoàng đế, mà quyền chấp chưởng hậu cung to lớn nhiều năm khiến Thái Hậu âm hiểm, cá tính xảo trá, vậy mà hôm nay thấy Thái Hậu này, Tiếu Tuyết buông xuống bất an che dấu trong lòng.

Mặt mày hiền lành, đôi mắt dịu dàng như nước, dáng vẻ phượng nghi thiên hạ, mọi điều đều cho thấy phán xét của mình đối với lịch sử không đúng.

Thái Hậu nhẹ nhàng nói cho Tiếu Tuyết, bà đem con trai của mình giao vào tay nàng, thần thái tựa như mẹ chồng rưng rưng đem hạnh phúc của nhi tử mình nuôi lớn nhiều năm giao vào tay mình.

Tiếu Tuyết cảm động, trong hoàng thất còn có thể có thân tình không khỏi cảm khái ngàn vạn, nén lệ nhào vào trong ngực Thái Hậu mềm mại kêu một tiếng "Mẫu hậu."

Thái Hậu nhẹ nhàng an ủi sau lưng nàng, ngày sau cần có thể vào cung, nơi này chính là ‘nhà’.

Đúng, là nhà, một mái nhà cung đình ấm áp.

Thái Hậu dặn dò Tiếu Tuyết có mang huyết mạch hoàng thất, không thể quá mức mệt nhọc, sai người dọn dẹp An Hoà Cung cách Thái Hòa Cung không xa, cho Liệt Hạo cùng Tiếu Tuyết tối nay ở tạm.

Vốn là Liệt Hạo nghĩ muốn dắt Tiếu tuyết trở về Hạo Vương phủ, bất đắc dĩ Thái Hậu không muốn Tiếu tuyết chịu trên đường lắc lư quá mức, mà Tiếu Tuyết không đành lòng thấy đôi mắt thất vọng của Thái Hậu, nên đành đáp ứng ngày mai mới lên đường trở về Hạo Vương phủ.

Gió ban đêm có chút mát mẻ, Tiếu Tuyết bị Liệt Hạo an trí dưới giường êm ở An Hòa Cung, cơ hồ cả ngày làm bạn với Thái Hậu mà lạnh nhạt Liệt Hạo, Liệt Hạo lúc này mới ôm lấy Tiếu tuyết vào ngực, mặt có chút thối, thần sắc bất mãn.

"Hạo, chàng cũng quá trẻ con rồi đấy… Mẫu hậu khó được gặp một lần, chàng cứ như vậy, Thái Hậu đem hạnh phúc của chàng phó thác cùng thiếp. Cái người này làm nhi thần ngược lại một chút phong độ cũng không có." Tiếu Tuyết cười quyến rũ.

"Cái gì gọi là bổn vương không có phong độ, rõ ràng là Mẫu hậu chiếm đoạt nàng, cũng không phải là về sau không thấy được, nàng nghĩ tới thăm Mẫu hậu, hoặc là Mẫu hậu muốn gặp nàng, chúng ta tùy thời có trở về gặp người mà."

"Vâng vâng vâng, Hạo nói đều có lý, được chưa, thiếp bây giờ không phải là đang ở trong ngực của chàng à?" Tiếu Tuyết làm nũng ở trong lòng Liệt Hạo, thân thể trong ngực Liệt Hạo không ngừng vặn vẹo.

"Đừng động." Tiếng nói khàn khàn dục vọng, ngăn cản nàng không ngừng cọ xát trên thân thể hắn mà chế tạo nhiệt lượng.

"Cái gì?" Tiếu Tuyết bất mãn đô đô cái miệng nhỏ nhắn la hét, không có ý thức được động tác của mình đối với hắn tạo thành cái dạng hậu quả gì.

"Tuyết nhi, đừng trách bổn vương, là nàng chọc ta,,,," nói xong cúi đầu hôn đôi môi hồng mềm mại kia.

Đêm, dài mà vắng lạnh, trong gian phòng hai người đang trình diễn tình và ái kết hợp không chán.

_________________

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.