Trong bất tri bất giác, nàng lui về phía sau vài bước, đáy lòng không hiểu,
hắn vì sao phải sinh khí, nên sinh khí là nàng mới đúng nha, vì sao hắn
lại so với chính mình còn tức giận hơn!
_ Làm gì! - Tư Mã Hằng lại đột nhiên cười lạnh lùng- Ngươi không phải là
vì làm cho ta mắc câu, không tiếc hi sinh tất cả sao! Vậy thì hi sinh
thêm 1 hồi nữa để cho ta xem!
Rùng mình ————
Tô Tần lui về phía sau thân thể đã đến cạnh giường, đã không thể lui được
nữa, tiền có khốn thú, hậu không có đường lui, nàng lại 1 lần rơi vào
hoàn cảnh tiến thoái lưỡng nan.
Chỉ là, lần này, hắn thực sự tức giận a, thực sự phi thường sinh khí!
_ Kia, kia cũng chỉ có thể trách là ngươi lừa dối ta trước! - Hắn làm được mùng 1, vì sao nàng không được làm 15!
_ Nhan Phi Tuyết! - Tư Mã Hằng đột nhiên phát ra rống giận trầm thấp như khốn thú.
Ngay sau đó Tô Tần chỉ cảm thấy trước mặt bỗng tối sầm, thân thể liền bị
nhấc bổng lên, 1 thiên toàn địa chuyển, liền rơi vào trên giường!
Thân thể hắn cũng nặng nề mà đè lên.
Tô Tần 2 tay bị hắn nắm lấy, giơ cao lên đỉnh đầu, đặt ở trên giường.
_ Tư Mã Hằng! - Tô Tần lập tức hô- Buông tay!
_ Tư Mã…ngô…- Lời của nàng toàn bộ bị hắn nuốt vào trong miệng.
Ngô ——————
Hôn giống như mưa to, mang theo trừng phạt, hỗn loạn phẫn nộ, hướng nàng kéo tới.
Tô Tần bị nụ hôn của hắn ép thở không nổi, lời nói, giữa triền miên nức nở tinh tế hé ra.
Tựa hồ là trừng phạt nàng, hắn dùng đầu lưỡi bá đạo đẩy ra hàm răng của
nàng, quét ngang nhập vào trong miệng của nàng, dây dưa lưỡi đinh hương
của nàng, từng chút từng chút như muốn thức hết vẻ đẹp của nàng hảo.
Trong đầu của hắn không ngừng mà tái diễn câu nói kia của nàng —— “Thật làm
bộ lúc giả cũng thành thật, giả tác thật thì thật cũng như giả, vương
gia chẳng lẽ chưa nghe nói qua sao, không có xuất sắc hành động, làm sao có thể lừa được vương gia ngươi!”
Nàng nói đây hết thảy bất quá chỉ là màn kịch, nàng trước động tình bất quá
là vì muốn hắn mắc câu! Nàng làm tất cả bất quá chỉ là vì lừa dối hắn!
Đương lúc trong đầu hiện lên cái ý niệm này, phẫn nộ tựa như hồng thủy vỡ đê làm lý trí của hắn trong nháy mắt mai một.
Phẫn nộ chiếm cứ hắn tất cả!
Nhan Phi Tuyết! Ngươi đúng thật là có bản lĩnh làm cho ta phát điên!
Hôn ngày càng sâu, ngày càng điên cuồng, Tô Tần trực giác được thân thể đã
trầm xuống, đầu óc cũng không có cách nào tự hỏi, tất cả khí lực đều ở
trong nháy mắt bị hắn lấy đi, khô nóng giống như ngọn lửa ở trong người
chạy như điên, thân thể khi hắn hôn sâu, liền giống như bông gòn mềm
mại, khí lực động đậy cũng không còn.
Tư Mã Hằng đem thân thể chăm chú đè lên nàng, chặt đến nỗi không để lại 1
khe hở, như là hận lúc đó không thể đem nàng nhu tiến vào trong thân
thể.
Xẹt… ———— 1 thanh âm vang lên, xiêm y Tô Tần liền bị hắn xé cái nát bấy.
Trước ngực 1 mảnh mỏng lạnh, Tô Tần đảo hít 1 hơi khí lạnh, tảng lớn da thịt tuyết trắng hiện ngay trước mắt hắn.
_ Tư Mã Hằng, ngươi là tên khốn kiếp! - Thật vất vả che được khe hở, Tô
Tần giận dữ hét- Đã cứu ta, rồi lại muốn tổn thương ta! Đây coi là cái
gì!
_ Cứu ngươi, thế nhưng ngươi quan tâm sao!
_ Ta…
_ Ngươi không phải là không quan tâm thân thể của mình bị thương thành
cái dạng gì sao, không phải dám hi sinh thân thể của mình vì muốn dẫn ta mắc câu sao! - Tư Mã Hằng 2 mắt đỏ bừng, đáy mắt hiện lên hỏa niệm ~
muốn, hung hăng nhìn thẳng nàng nói- Đã như vậy, chúc mừng ngươi, ngươi
đã thành công, bây giờ ta đối thân thể của ngươi phi thường cảm thấy
hứng thú! Ta đảo muốn nhìn, ngươi vì muốn dẫn ta mắc câu, có thể làm
được đến loại trình độ nào!
Nói xong, hắn cúi người hướng cổ của nàng hung hăng hôn xuống, tay xoa da thịt như tuyết của nàng…
Run rẩy lập tức như điện lủi qua tứ chi bách hải, thân thể khẽ run lên, nước mắt lưng tròng ngập hết khóe mắt.
_ Tư Mã Hằng!!!!! - Tô Tần kinh hô ra, kiên quyết ra sức rút từ trong tay, bột phấn trong tay lập tản ra.
Ba ———— bột phấn liền bay tán loạn, màu trắng của bột phấn rơi lả tả ở trong không khí.
_ Mềm kinh tán! - Tư Mã Hằng cười lạnh câu dẫn ra môi nói- Âu Dương Phi
đưa cho ngươi, thế nào, đem để trị hái hoa tặc là ta sao!
_ Phải, ngươi ngoại trừ khi dễ ta, gạt ta, còn làm được gì nữa chứ, cứu
ta 1 lần, liền có thể tùy tiện khi dễ ta sao! Ô ô, ô ô…ngươi là đại hỗn
đản! Hỗn đản lớn nhất toàn thế giới! - Nước mắt cứ như vậy không ngừng
chảy ra.
Thật hảo mà, vũ khí cuối cùng cũng chẳng công dụng gì cả!
_ Hỗn đản! Đại hỗn đản! - Tô Tần nức nở, không ngừng mắng- Chỉ biết khi dễ ta đại hỗn đản!
Nha nha, ngựa chết, cả 2 đều là ngựa chết vô lương tâm!
_ Ngươi…- Nước mắt của nàng tích lạc ở gò má của hắn, trượt rơi vào trong miệng của hắn, hơi có chút mặn chát.
Nguyên bản liễm khởi 2 tròng mắt hé ra, hắn bỗng nhiên ngẩng đầu, lại nhìn
thấy nàng không để ý hình tượng, bộ dáng khóc bù lu bù loa.
Nàng thu hồi linh răng lợi trảo, giống như là 1 con thỏ cái nhỏ bị thương, 1 bộ dáng xinh đẹp đáng thương thật là chọc người trìu mến.
Ai ————————
Tư Mã Hằng cho dù có lửa giận lớn hơn, gặp nước mắt của nàng, lúc này chỉ
sợ cũng không còn lại cái gì, nhìn nàng giống như đứa nhỏ nép vào trong
ngực của hắn làm nũng, hắn bất đắc dĩ lắc đầu.
Nước mắt của nàng làm cho lửa giận của Tư Mã Hằng thoáng cái lắng đi 1 nửa,
đáy mắt dục triều ~ muốn còn chưa thối lui, nhưng phẫn nộ lúc nãy lại ở
nhìn thấy nước mắt của nàng 1 khắc kia, hơi hòa hoãn.
_ Tư Mã Hằng, ngươi là đại hỗn đản, ngươi nếu dám đụng đến ta, ta tuyệt
đối sẽ không tha thứ ngươi! Ta sẽ hận ngươi cả đời! - Tô Tần 1 bên khóc, 1 bên còn chưa quên hung hăng mắng hắn, sau đó còn đem nước mũi cùng
nước mắt cùng nhau hướng trên người hắn lau đi- Hỗn đản, ta sẽ hận ngươi cả đời!
Được rồi, khổ nhục kế không xài được, đành tạm xài chiêu bài nước mắt này
vậy! Mưu kế không mang lại tác dụng, nàng Tô Tần tuyệt đối sẽ không thèm làm cho hắn xem!
Hoàn hảo là Tư Mã Hằng không có thuật đọc tâm, nếu hắn biết cho tới giờ khắc này Tô Tần vẫn còn đang diễn trò, phỏng chừng là sẽ bị nàng làm cho tức đến lục phủ ngũ tạng đều nổ tung!
_ Cả đời sao…- Vậy mà, Tư Mã Hằng lại đột nhiên nghiêng người nằm thẳng lên.
Tô Tần thấy hắn không còn tức giận, thân thể vừa được thả lỏng, liền bắt đầu muốn di động, muốn tránh thoát khống chế của hắn.
Nàng cứ như thế lung tung làm 1 động tác đẩy ra hắn, làm cho 2 cỗ thân thể
tướng thiếp nguyên bản đã chặt chẽ nhẹ nhàng ma sát với nhau, Tư Mã Hằng lập tức cảm giác được 1 cỗ nóng rực liền từ bụng dưới lủi khởi, hạ thân lập tức trở nên buộc chặt.
Tô Tần cũng lập tức cảm giác được thân thể hắn biến hóa, như bị điện giựt, lập tức đỏ mặt che lại khuôn mặt nhỏ nhắn, nàng lập tức liền dừng lại
động tác.
_ Ngươi mau đi xuống! - Nha nha, hắn đi xuống, không phải không có việc gì rồi sao!
_ Vừa ngươi lừa ta, đây là đối với ngươi trừng phạt! - Tư Mã Hằng hung
hăng cắn 1 chút vành tai của nàng, tà tà ở bên tai nàng thổi khí- Phạt
ngươi cả đời đều không được phép quên ta!
_ Thiên tài mới muốn cả đời nhớ kỹ ngươi! - Tô Tần 1 bên đỏ mặt, 1 bên
còn không quên quở trách hắn- Ta nhớ kỹ ai cũng sẽ không nhớ kỹ ngươi!
Nhớ kỹ hắn cả đời, nàng cả đời còn phải nhớ kỹ rất nhiều chuyện, làm gì có
phần hắn chứ! Khi dễ nàng, còn muốn nàng nhớ kỹ hắn cả đời, hắn đây là
đang nằm mơ sao!
Ngạch ————————
Tư Mã Hằng không nói gì, vì sao sự tình lại phát triển trở thành tình
huống như bây giờ chứ, vì sao ở trước mặt nàng, hắn luôn luôn đáng ghét, hắn từ lúc nào đã triệt để trở thành người xấu!
Đúng lúc này, môn phanh 1 tiếng bị người dùng lực đá văng ra, bình phong cũng bị đạo cường nội lực này quật ngã xuống đất.
_ Buông nàng ra! - Ngay sau đó 1 đạo hồn hậu hữu lực thanh âm vang lên.
Lập tức nhìn lại, 1 đạo thân ảnh quen thuộc xuất hiện ở cửa đại môn.
Dựa vào! ——————
Đây là phản ứng đầu tiên của Tô Tần sau khi nhìn thấy người tới!
Trước đây lúc nàng xem phim hình sự trên ti vi, tổng cảm thấy kết thúc nào
cảnh sát cũng làm quá tốt, nha nha, đại chiến đánh đá xong mới đến nhặt
xác!
Bây giờ xem ra, tên quỷ mặt người này cũng không sai biệt lắm, tới cũng
thật là đúng lúc, chỉ thiếu 1 tiếng sấm mưa to làm nền thôi!
Hoàn hảo, may là nàng đủ thông minh mà đem Tư Mã Hằng giải quyết xong, nếu
không, chờ hắn tới cứu, phỏng chừng đã sớm bị tên này cấp ăn tươi nuốt
sống mất rùi!
Quả nhiên, nam nhân đáng tin, heo mẹ sẽ lên cây!
Quỷ mặt người lệ quang đảo qua người trên giường, khi hắn đưa mắt chuyển
qua trên người Tô Tần, 1 đạo mâu quang khác càng thêm mãnh liệt cắt đoạn tầm mắt của hắn.
Lệ quang đảo qua trên mặt quỷ mặt người, Tư Mã Hằng lập tức kéo qua chăn
đem Tô Tần đắp kín, sau đó xoay người xuống giường, ngạo nghễ mà đứng,
cùng quỷ mặt người đối diện.
_ Ngươi là ai! - Tư Mã Hằng liêu khởi mày kiếm, khoanh lại 2 tay, làm ra 1 bộ tư thái phòng ngự, như 1 con báo săn cảnh giác nhìn chằm chằm kẻ
địch từ bên ngoài đột nhiên xông vào lãnh địa của mình, đang chuẩn bị
tùy thời mà tấn công.
_ Ngươi không sao chứ! - Quỷ mặt người không trả lời, ngược lại nhìn về phía Tô Tần hỏi.
_ Lời vô ích, có việc ta có thể trấn định như vậy sao! - Tô Tần rất lớn
liếc hắn 1 cái, người này ánh mắt thật đúng là không tốt!
Không chỉ có ánh mắt không tốt, đầu óc cũng không có tác dụng! Hiện tại là
tình hình gì rồi còn hỏi những lời dư thừa như vậy! Câu hỏi cũng không
đúng trường hợp! Xem ra bây giờ còn ngốc hơn cả chuột…
_ Ngạch…- Quỷ mặt người cảm thấy hắn thực sự rất ngốc, hỏi ai cũng đừng
hỏi nha đầu này, hành động của nàng đã vượt ra khỏi phạm vi thường nhân
có khả năng thừa thụ.
Thế nhưng, lời nói kế tiếp của hắn, lại làm cho Tô Tần kinh hãi rất lớn,
_ Ta muốn mang nàng đi! - Quỷ mặt người chỉ vào Tô Tần nằm ở trên giường, chỉ lộ ra 2 con mắt, dùng 1 loại ngữ khí khẳng định đối Tư Mã Hằng nói.
Tô Tần trừng lớn 2 mắt, nhìn hắn, liền chớp mắt cũng đều quên mất, ngơ
ngác nhìn hắn, đáy lòng kinh hô, wow! Tối nay quỷ mặt huynh thật sự là
quá suất!
Trong đêm trăng, quỷ mặt người mặc hắc y như mực, dáng người cao ngất dưới ánh trăng càng thêm anh tuấn cao to.
_ Hằng vương gia, đối đãi với 1 cô gái yếu đuối như thế, thực không phải
việc quân tử nên làm, hơn nữa nàng đang bị trọng thương, vừa lúc tại hạ
cũng hiểu 1 chút y thuật, nên đem nàng giao cho tại hạ chiếu cố, thế
nào? - Ngữ khí ôn hòa, hắn mại khai bước chân, hướng phương hướng Tô Tần đi đến.
_ Không nhọc các hạ lo lắng, thê tử của ta, ta sẽ tự hảo hảo chiếu cố! -
Tư Mã Hằng 1 bộ biểu tình “Đây là gia sự của ta, nên đi chính là ngươi”.
_ Thê tử? - Quỷ mặt người dừng lại cước bộ, nghi ngờ nhìn về phía bọn họ.
_ Thê tử! - Tô Tần lại hoảng la lên- Ngựa chết, ngươi chớ nói nhảm, ai là của ngươi…ngươi, ngươi nói bậy!
Nghe vậy, Tô Tần lập tức bừng bừng nổi khí, nàng vừa mới “Vinh quang” trở
thành khí phụ bộ tộc, khi nào lại chuyển thành nương tử của hắn!
Trên giường có cái gì? _ Ha hả, chẳng lẽ ngươi đã quên, thệ ngôn vừa rồi của chúng ta, ta muốn
ngươi nhớ kỹ ta cả đời, mà ngươi cũng nói, ngươi sẽ nhớ kỹ ta cả đời! -
Tà mị cười mang theo mấy phần vui sướng- Ta và ngươi đều đã ưng thuận cả đời, chẳng lẽ nương tử còn giận vi phu không để ý tới sao!
Ngạch ——————
Tô Tần quả thật muốn té cái gầm, vừa rồi nàng đã nói là, nàng sẽ hận hắn
cả đời, ai nói là nhớ hắn cả đời! Người kia, thật là bừa bãi!
Còn nương tử! Vi phu gì gì! Thật muốn làm nàng nổi da gà cả người mà!
_ Ta là nói, ta sẽ hận ngươi cả đời! - Tô Tần vội vàng giải thích- Uy,
quỷ mặt người, ngươi đừng nghe hắn nói bậy, vội vàng dẫn ta đi! - Còn
không đi nữa, ai biết được quỷ mặt người kia sẽ lại làm ra cái hành động gì kinh khủng!
Lúc này, so sánh giữa Tư Mã Hằng tà mị, thì quỷ mặt người lãnh khốc lại làm cho nàng cảm thấy an toàn kiên định!
_ Ngươi dám! - Tư Mã Hằng đột nhiên phát ra rống giận trầm thấp, nàng cư
nhiên ngay trước mặt hắn kêu nam nhân khác mang nàng đi, nàng còn đem
lời nói của hắn từ lỗ tai này chạy qua lỗ tai kia, thổi qua coi như xong sao!
_ Ta đảo muốn nhìn, đêm nay ai có thể đem ngươi theo bên cạnh ta mang đi! - Lúc nói chuyện, Tư Mã Hằng mâu quang nóng nãy đảo qua nam nhân trước
mắt này.
Sẵng giọng, lợi hại, mang theo phẫn nộ hướng quỷ mặt đảo qua.
_ Nếu như này là ý nguyện của nàng, như vậy ta sẽ không tiếc tất cả giúp
nàng đạt thành! - Quỷ mặt người như trước 1 bộ bình tĩnh “Bất động như
núi”.
_ Vậy thể hiện bản lĩnh đi! - Lúc nói chuyện, Tư Mã Hằng liễm nổi lên ánh mắt tà mị biếng nhác, so với lúc mới gặp gỡ, cái loại ánh mắt sẵng
giọng này thật làm cho người ta cả lưng đều chảy ròng ròng đổ mồ hôi
lạnh.
_ Như vậy tại hạ nhất định phụng bồi! - Trongng giọng nói là kiên định không sợ.
_ Uy…- Tô Tần vừa mới muốn mở miệng, lại bị Tư Mã Hằng điểm huyệt đạo, không thể động đậy, cũng không thể cất nên lời.
_ Ngoan ngoãn ngồi 1 chỗ, chờ ta trở lại! - Tư Mã Hằng hôn 1 chút trán
của nàng, cười nói- Nếu như, ngươi ngoan ngoãn chờ ta trở lại, ta sẽ nói cho ngươi biết 1 việc!
Nói xong, hắn liền xoay người ly khai.
Trong bóng đêm, 2 đạo nhân ảnh trước sau bay khỏi khách điếm, ngay sau đó kịch liệt tiếng đánh nhau vang lên.
Uy ——————
Tô Tần không nói gì 2 mắt nhìn chằm chằm nóc giường, các ngươi đánh nhau làm gì chứ, ai sẽ tới giúp ta giải huyệt đây a!
Lảm nhảm mấy câu, trước mắt đột nhiên hiện lên 1 trận ửng đỏ mơ màng, ngay
sau đó, Tô Tần chỉ cảm thấy 1 trận mùi thơm quanh quẩn ở giữa hơi thở,
lập tức 2 mắt liền không hề nghe theo điểu khiển của mình, chậm rãi nhắm lại.
Thật thoải mái ————
Giữa mơ hồ, Tô Tần cảm giác được 1 trận thấm lạnh theo miệng vết thương trên vai chậm rãi chảy xuôi ra, cảm giác ôn nhu giống như là có 1 song tay
dịu dàng vì mình làm xoa bóp nhẹ nhàng quanh thân.
Khóe miệng chậm rãi vung lên, nàng rất là hưởng thụ loại cảm giác kỳ diệu
này, thật lâu, nàng mới chậm rãi duỗi lại cái thắt lưng.
_ Ngươi đã tỉnh, cảm giác khá hơn chút nào không? - Bên tai đột nhiên
vang lên 1 trận thanh âm như sáng sớm cam lộ tích lạc lá sen bàn nhẹ
nhàng linh hoạt u việt.
Hảo thanh âm ôn nhu a, Tô Tần lần đầu tiên cảm giác có người nói chuyện cư
nhiên cũng có thể ôn nhu như vậy, ôn nhu tựa như nước, chậm rãi chảy
xuôi tiến vào trong lòng.
Thế nhưng, là thanh âm của ai!!!!!!
Bỗng nhiên 1 cái giật mình, Tô Tần vội mở 2 mắt ra, lại như chìm vào trong 1 đôi mắt sáng như ánh sao đêm lại trong suốt như ngọc.
_ Là ngươi! - Tô Tần ngạc nhiên hô lên- Thế nào lại là ngươi!
1 vòng trăng tròn treo trong màn trời đêm, gió đêm như điên, tàn sát bừa bãi mà đi.
Giữa ánh sáng của mặt trăng, 1 người cao ngạo mà đứng, 1 đôi con ngươi lưu
ly lưu chuyển mang theo quang mang lạnh lùng sắc bén cùng lửa giận bốc
lên.
Tư Mã Hằng đứng ở ngoài phòng, lạnh lùng nhìn gian phòng 1 mảnh đống hỗn
độn, 2 mắt chăm chú nhìn chằm chằm 1 vật trên giường lớn, tay chậm rãi
nắm chặt lại.
Trong phòng 1 đoạn tay áo đỏ chói theo gió đêm diêm dúa lẳng lơ vũ động, toàn bày, gấp khúc, chậm rãi rơi vào trong lòng bàn tay của hắn.
_ Hồ — Thanh — Ca! - Tư Mã Hằng chăm chú nắm chặt ống tay áo đó trong
tay, 2 mắt phụt ra nóng giận ánh mắt tựa hồ phải đem tên lãnh dã yêu kia làm thịt kho tàu rồi cho chó ăn.
Gió đêm như 1 vũ điệu tàn sát bừa bãi, cuồn cuộn nổi lên như tiếng rống giận của hắn, hướng lên trời như muốn phá đi màn đêm.
☆☆☆☆☆☆☆
_ Tha thứ hắn, không tha thứ hắn, tha thứ hắn, không…
Tô Tần lúc này lại đang ngồi ở trên đầu thuyền “Phẩm Hương các”, cầm trong tay 1 đóa hoa cúc bị nhổ hết cánh hoa, tay kia chính đang nắm chặt cánh hoa trắng cuối cùng như muốn xé nát nó.
_ Nooo, tha thứ cho hắn sao…- Tô Tần nhìn cánh hoa trong tay, thần tình có chút buồn bã.
Mặc dù Tư Mã Hằng rất đáng ghét, rất phúc hắc, từ lúc vừa mới thấy mặt, hắn liền trêu chọc mình, thích khi dễ chính mình, thế nhưng…
Nàng lại phát hiện mình thật không thể hận hắn, không chỉ không thể hận, còn có 1 chút, nói sao nhỉ, 1 chút cảm giác thích, thích hắn phúc hắc,
thích hắn trêu chọc, thích hắn nhìn mình bằng ánh mắt đó, nhất là thích
hắn…
2 tay xoa đôi môi của mình, nơi đó tựa hồ còn lưu lại hơi thở của hắn, bá đạo của hắn, hắn ôn nhu…
_ Tiểu thư, 20 cánh tha thứ, 30 cánh không tha thứ, còn muốn tiếp tục không? - Hạnh
Nhi đứng ở đầu thuyền, cúi đầu hướng xuống nước nhìn, sau khi đếm xong
liền hỏi.
_ Ai, Hạnh Nhi, ngươi nói ta rốt cuộc có nên hay không tha thứ hắn đây? - Tô Tần than nhẹ 1 tiếng, cầm cuống hoa trong tay ném vào trong nước,
nhìn chằm chằm cánh hoa cuối cùng trong tay kia, trong lòng quấn quýt,
nàng nên làm như thế nào đây!
Lần đầu tiên, nàng vì sự tình bên ngoài mà phiền não, hơn nữa còn là vì 1
người nam nhân mà phiền não, nếu đổi lại là lúc trước, nàng Tô Tần đã
sớm huy phất ống tay áo, coi mọi chuyện nhẹ như 1 đám mây trắng, xoay
người liền đem vấn đề phiền não ném bay đi, thế nhưng bây giờ, nàng lại
vì 1 tên nam nhân, không hiểu lại đi phiền não suốt 3 ngày, tròn 3 ngày
a! Phá, quá kinh khủng!
_ Tiểu thư, ngươi là trách ta tự mình làm chủ cầu Cổ tiểu thư tới cứu
ngươi sao! - Hạnh nhi cúi đầu, nhăn nhó xoa xoa vạt áo, nàng đương nhiên biết tiểu thư không thích vị Cổ tiểu thư, nàng cũng bị tình hình đêm đó sợ ngây người, chưa từng thấy qua Hằng vương gia phẫn nộ như vậy, nàng
rất lo lắng an nguy của tiểu thư, nhưng nàng có nghĩ đến thì cũng chỉ ra có 1 người là Cổ Nguyệt, nhưng cũng thật là đúng lúc nha, nàng vừa mới
chạy ra ngoài, liền gặp nàng ta, thế là nàng khẩn cầu Cổ tiểu thư đến
đây cứu tiểu thư của nàng.
_ Hạnh Nhi, ngươi muốn ta nói lại bao nhiêu lần…- Tô Tần vừa mới mở miệng, phía sau liền truyền đến 1 trận réo rắt thanh âm.
_ Hạnh Nhi, tiểu thư nhà ngươi sẽ không trách ngươi! - Tìm theo tiếng
nhìn lại, Cổ Nguyệt chính phe phẩy 1 phen như khói đàn hương, hướng các
nàng đi tới.
Cổ Nguyệt dịu dàng cười, nhìn về phía Tô Tần- Ngươi cứu tiểu thư nhà
ngươi, tiểu thư nhà ngươi cảm tạ ngươi còn không kịp, như thế nào sẽ
trách cứ ngươi
Tô Tần vừa quay đầu, liền nhìn thấy nàng 1 thân uốn lượn phục sức màu đỏ, đỏ có chút lãnh dã, hướng chính mình đi tới.
Lại là 1 nữ nhân yêu dã khác, Tô Tần đột nhiên nhớ tới, nếu như Tư Mã Hằng cũng thay nữ trang, đây chẳng phải là… .
Trong đầu đột nhiên hiện ra 1 thân phục sức màu đỏ, hắn lãnh mị tà mị, như
trước mang theo tiếu ý đầu độc, khóe miệng cũng mang theo cơn xoáy yêu
lê thật sâu rơi vào, chính hướng chính mình mỉm cười đi tới…
_ Yến tiểu thư, quần áo của ta có chỗ nào buồn cười sao? - 1 đạo thanh u
mang theo thanh âm hơi không vui vang lên bên tai, định nhãn nhìn lại,
lại là Cổ Nguyệt, làm gì có Tư Mã Hằng chứ, càng đừng nhắc tới 1 thân
uốn lượn phục sức màu đỏ!
_ Ha hả, không phải, ta cảm thấy hiếu kỳ, vì sao ngươi luôn luôn 1 thân
phục sức màu đỏ? - Tô Tần lập tức nói sang chuyện khác, kỳ thực nàng đối cách ăn mặc của Cổ Nguyệt đảo là không có ý kiến gì, thuần túy là xuất
phát từ hiếu kỳ mà thôi.
_ Nga? - Nàng đột nhiên cúi đầu nhìn phục sức màu đỏ trên người, mâu
quang lưu chuyển, đến gần Tô Tần mâu quang chợt lóe, yếu ớt cười nói-
Bởi vì, có người nói quá ta giống như là phi hàn anh nở rộ vào buổi tối, giống như yêu mị đẫm máu.
Hàn ——————
Tô Tần lúc này lại đánh cái rùng mình, thân thể không nhịn nổi run lên,
ngạc nhiên nhìn nàng ta trước mắt, 1 đôi đan phượng lưu chuyển mị quang
trong mắt chảy xuôi như ánh sáng ngọc quang mang, chỉ là đạo quang mang
kia quá mức nhiếp tâm, làm cho nàng kp khỏi nhớ tới ác mộng trước kia!
Thân thể vô ý thức lui về phía sau mấy bước, rất sợ mộng tỉnh trở thành sự
thật, lại đột nhiên từ trong mây mù kia vươn ra 1 tay, chăm chú ách ở cổ của nàng.
_ Yến tiểu thư, tựa hồ rất sợ ta? - Đối với vô lý của nàng, Cổ Nguyệt tựa hồ cũng không thèm để ý, tựa như từ lúc vừa mới bắt đầu, nàng ta nhìn
chính mình lúc đó cũng là bộ dáng như vậy.
_ Ngạch, không phải, ta chỉ là, chỉ là không có thói quen cùng người khác khoảng cách gần như vậy thôi- Tô Tần vội vàng tìm cái lý do qua loa tắc trách để lờ đi.
_ Ha hả, vậy là do ta không phải, mong rằng Yến tiểu thư thứ cho ta vì
quá đường đột- Cổ Nguyệt lập tức lui về phía sau 1 bước, rồi vừa vặn tìm 1 vị trí gần nàng ngồi xuống- Yến tiểu thư chuyến này là muốn đi đâu?
_ Nga, ta là muốn đi Yên Môn Quan- Tô Tần không muốn tiếp tục ở mãi trong kinh thành, nơi đó có hồi ức nàng không thích, cứ dựa theo quỷ mặt
người nói, đi Yên Môn Quan vậy, nơi đó tốt xấu gì cũng từng là thiên hạ
Yến gia, tổng cũng không đến mức bị người ta khi dễ quá mức đi.
_ Yên Môn Quan?! - Cổ Nguyệt 1 đôi mắt yếu ớt lập tức chợt lóe lên 1 đạo
tinh quang sâu trong đáy mắt- Yến tiểu thư là muốn đi tới đó làm cái gì?
_ …- Tô Tần cúi đầu, tựa hồ là đang suy tư cái gì, khi nàng lần thứ 2
ngẩng đầu lên, trong mắt có 1 phần kiên định- Ta muốn đi tới nơi đó để
tìm kiếm cái gọi là hạnh phúc thuộc về mình!
Nếu như, nơi đó là địa phương chính mình phải đi, như vậy, liền đi đi, có
lẽ, ở nơi đó nàng thật có thể tìm được 1 phần hạnh phúc chỉ thuộc về
mình kia.
_ Hạnh nhi, ngươi đây là đang làm cái gì? - Tô Tần phát hiện Hạnh Nhi từ sáng sớm đến bây giờ tất cả đều bận rộn.
_ Nga, không, không có gì! - Hạnh nhi ánh mắt né tránh, cầm vật gì đó trong tay.
_ Ngươi gần đây sức ăn rất lớn a, thế nào 1 người lại ăn được phần ăn 3
người? Ân? - Tô Tần vòng qua nàng, hướng phía sau của nàng nhìn nhìn,
nhất thời choáng váng.
_ Ngạch, này…- Hạnh nhi biết giấu giếm không được, đành phải thành thật
khai báo- Tiểu thư, chuyện là như vầy, ta nói, ngươi đừng nóng giận a…
_ Ta không tức giận, Hạnh nhi, ngươi muốn ta nói bao nhiêu lần, đối với
ngươi, ta thực sự không thể nổi được khí! - Tô Tần đối với 1 người chỉ
biết vâng vâng dạ dạ như Hạnh nhi, tất cả khí đánh tới nàng đều bị nàng
làm cho rớt xuống, chỗ nào còn có thể phóng đạn đi tiếp nữa.
_ Cái kia, tiểu thư, ngươi đi theo ta- Hạnh nhi mang theo Tô Tần vào phòng, đóng kín cửa, sau đó đứng ở trước giường.
_ Trên giường của ngươi có cái gì? - Tô Tần phát hiện, ban ngày ban mặt Hạnh nhi như trước buông sàng vi (Lớp rèm mỏng trước giường, người ta chỉ buông xuống khi đi ngủ hay làm chuyện bậy bạ…), chẳng lẽ trên giường có cái gì…