Đoàn người Tô Tần đi tới 1 gian khách sạn ở, Tô Tần thay đổi thân nam trang, cấp Hạnh Nhi mua cho mọi người tân xiêm y, thuận tiện cũng gọi Như Ca
rửa mặt, đổi thân y phục xuống lần nữa gặp mọi người.
Nàng cũng không muốn dọa tân cố chủ, mặc dù Cổ Nguyệt không để ý, nhưng không có nghĩa là người khác không để ý.
Đợi 1 hồi, Tần Như Nguyệt kéo tay Tần Như Ca từ trên lầu đi xuống.
Thoáng chốc, Tô Tần chỉ cảm thấy trước mắt sáng ngời, chớp mắt, trước mắt liền xuất hiện 1 đôi kim đồng ngọc nữ.
_ Oa, oa, oa! - Tô Tần liên tiếp phát ra 3 âm thán phục- Không nghĩ tới chỉ mới rửa mặt lại xuất chúng như vậy!
Tần Như Ca 1 thân trắng tinh như tuyết, màu đồng cổ da thịt nổi lên ánh
sáng màu khỏe mạnh, bên hông phối lấy đai lưng xanh đen sắc, dùng ngọc
thạch quấn tóc đen, không có tóc dài phiêu dật, lại có tức khắc tinh
luyện tóc ngắn, lại mang theo ngân sức vòng tai, cái loại này mang theo
hơi thôn quê gợi cảm bị hắn thuyết minh vô cùng nhuần nhuyễn.
Tô Tần chưa bao giờ nghĩ tới hắn lại tuấn lãng như vậy, bỏ hắn tương đối
thấp bé, gầy yếu 1 điểm, hình như hắn còn thật sự có hương vị nam nhân,
hiện tại hắn còn nhỏ, nếu như nới rộng ra, vậy còn không mê đảo 1 đống
người.
Nghĩ tỉ mỉ 1 hồi, hình như, nàng đã từng đem hắn đặt ở dưới thân, cái kia, cái kia…
Ngẩng đầu nhìn lại thiếu niên ở trước mắt, nghĩ nghĩ, Tô Tần 2 gò má hơi có chút nóng lên, ha hả, hảo xấu hổ, hảo 囧…
_ Ca ca…- Tần Như Nguyệt nhìn thấy Tô Tần kia trong mắt phát sáng, giống
như là nhìn thấy bảo vật cực hưng phấn, nàng không khỏi kéo tay ca ca,
rất sợ 1 không cẩn thận, ca ca liền bị nàng câu đi.
Tô Tần lúc này lấy lại tinh thần, nhìn đứng ở bên người Tần Như Ca – Tần
Như Nguyệt, nàng cũng là 1 thân tuyết trắng, chỉ là hơn điểm hồng nhạt
vị đạo, làm cho nàng cả người thoạt nhìn mềm mại như hoa, thương hại
động lòng người, làm cho người ta nhịn không được muốn hảo hảo mà đau
tiếc.
Nói chung 1 câu, 2 huynh muội này tương lai tuyệt đối sẽ là khuynh quốc
khuynh thành đại soái ca cùng đại mỹ nhân, nói cách khác, nàng vẫn là
buôn bán lời, nếu có thể mở cái mị phường gì, 2 vị này tuyệt đối là nhất đẳng đứng đầu bảng.
Tô Tần lại 1 lần nữa chứng minh ánh mắt của mình chính xác, vì thế thêm 1 phen đắc ý.
_ A, Hạnh Nhi, mặt của ngươi thật là đỏ a, thân thể không thoải mái sao? - Tô Tần vừa quay đầu, liền nhìn thấy Hạnh Nhi vẻ mặt đỏ bừng, chính nhìn chằm chằm Như Ca phát ngốc.
Nghe vậy, Hạnh Nhi đỏ mặt, cúi đầu nhìn xiêm y của mình- Tiểu thư, thân y
phục này hảo xinh đẹp a! - Nàng chưa bao giờ mặc qua y phục xinh đẹp như vậy.
Ngạch, Tô Tần thẹn thùng, nha đầu kia cũng học được bản lĩnh nói sang chuyện khác a!
_ Hạnh Nhi, bây giờ là thời đại mới bắt đầu, ta và ngươi cũng phải đi ở
ngay phía trước mới có thể dẫn dắt thủy triều, mới có thể hấp dẫn ánh
mắt của người khác! - Tô Tần nói 1 đống lớn hiện đại hóa từ ngữ, Hạnh
Nhi đầu óc mơ hồ choáng váng- Bất quá, chính yếu là, ngươi có thể hấp
dẫn người khác thưởng thức!
Nói xong Tô Tần hướng Tần Như Ca chỉ chỉ, Hạnh Nhi mặt càng thêm đỏ, đầu cúi thấp hơn.
Tần Như Ca thì lại là điệu bộ chẳng đáng nghiêng đi mặt nhìn Cổ Nguyệt- Đa tạ.
_ Khách khí, thân trang này rất thích hợp với ngươi- Cổ Nguyệt nhẹ nhàng
cười, quay mặt sang hướng Tô Tần nói- Người bạn này của ta ở chỗ này mở
cái tiểu điếm, hôm nay nếu như thuận tiện, ta liền mang ngươi đi gặp hắn 1 lần.
Dàn xếp hảo tất cả xong, bọn họ liền theo Cổ Nguyệt 1 đạo đi tìm cái vị
bằng hữu mà nàng nói kia, trước khi đi, Tô Tần công đạo Hạnh nhi cùng
Tần Như Nguyệt đứng ở khách sạn chờ bọn họ.
Không tới nửa canh giờ, các nàng liền tìm được địa phương.
_ Ngạch, không phải chứ, đây là Cổ cô nương ngươi nói cái kia bằng hữu
khai tiểu…điếm a! - Tô Tần đứng ở trước 1 đại tửu lâu, nghẹn họng nhìn
trân trối.
Này trong miệng nàng “Tiểu” điếm thật đúng là không nhỏ a!
Ngôi tửu lâu này lớn đến nỗi cơ hồ chiếm nửa con đường, tượng như Tô Tần cho dù có mù đường cũng có thể tùy ý đi vài vòng liền tìm được, kia chỉ có
thể nói ngôi tửu lâu này là nơi phồn hoa nhất tụ hội nhiều người nhất,
chính xác là chẳng khác trung tâm thành phố.
Trong tửu lâu tự nhiên là khách quý chật nhà, sinh ý náo nhiệt.
_ Vị khách quan kia, ngài muốn dùng gì? - Mới vừa vào môn, liền có cái tiểu nhị ca mang theo vẻ mặt tiếu ý tiến lên đây hỏi.
_ Ân, chúng ta là tìm đến người- Cổ Nguyệt lấy ra 1 phong thư, giao cho
tiểu nhị ca- Làm phiền tiểu nhị ca đem phong thư này giao cho chưởng quỹ các ngươi- Sau đó lại lấy ra 1 ít bạc vụn giao cho hắn.
Tiểu nhị ca tiếp nhận phong thư vừa nhìn, khi hắn nhìn thấy trên mặt thư kia cái huyết hồng trăng non ấn ký xong, mắt hơi hé ra, tiện đà lại khôi
phục nhiệt tình như trước.
_ Nga, hảo, mấy vị xin đợi, ta lập tức đi thông báo ngay- Tiểu nhị ca lập tức đôi khởi 1 bộ khuôn mặt tươi cười.
Cũng không lâu lắm, 1 vị nhìn như bất quá hơn 20, thanh huyền sắc trường bào liền theo tiểu nhị từ trong buồng đi ra.
Khi hắn nhìn thấy Cổ Nguyệt xong, trong mắt xẹt qua vẻ kinh ngạc, lập tức lại khôi phục thần thái bình thường.
_ Các vị hảo, ta là chưởng quỹ khách điếm này- Chưởng quỹ thần thái ôn hòa, cười hỏi- Mấy vị là tìm đến chủ nhân nhà ta?
_ Phải, không biết chưởng quỹ có thể hay không thông truyền giúp ta 1 tiếng? - Cổ Nguyệt khẽ mĩm cười nói.
_ Thật không đúng dịp, chủ nhân nhà ta gần đây đều không có ở đây vì bên
trong trang có chuyện, vậy nên không thuận tiện gặp khách- Hắn cự tuyệt
uyển chuyển.
_ Nga, như vậy a, như vậy có phương pháp nào có thể nhìn thấy chủ nhân
nhà ngươi không? - Cổ Nguyệt trong mắt ý cười thản nhiên thêm 1 tia lãnh ý.
_ Như vậy a…- Chưởng quỹ cúi đầu thoáng suy tư 1 hồi- Ta xem như vậy đi,
mấy ngày nay chủ nhân nhà ta mở cái lôi đài, quảng chiêu thiên hạ hiền
sĩ, các vị nếu có hứng thú không ngại đi thử xem, nếu như có thể vào
được môn của chủ nhân nhà ta, trở thành thực khách của ngài, cũng là có
cơ hội nhìn thấy ngài!
Nha! Nói đúng hơn, muốn tăng thêm số lượng người cạnh tranh!
Được rồi! Tô Tần cuồn cuộn nổi lên tay áo, thần khí ngẩng cao.
Không phải là cạnh tranh thi thố thôi sao! Trong tương lai cả thế giới đều
cạnh tranh tựa như chân giò hun khói bàn kịch liệt, nàng cũng ít khi nào thua, huống chi là với đống cổ nhân này!
Tô Tần lập tức tinh thần tỉnh táo, mặc kệ thế nào, điều này cũng là 1 ý
kiến hay, chí ít nàng có thể dựa vào 2 tay của mình đến thắng được 1
phần công việc.
Thật vất vả mới tới Tình Kiếm sơn trang dưới chân núi, đoàn người Tô Tần thế nhưng lại bị người chặn ngay chân núi!
Nguyên nhân rất đơn giản, nàng phải xếp hàng!
Bởi vì người đến “Nhận lời mời” rất nhiều, không có đặc thù chiếu cố, người ở đây đa số đều tuân thủ nguyên tắc bình đẳng tự do, nên nàng phải xếp
hàng!
Xếp hàng liền xếp hàng, phóng ngựa qua đây đi, nàng Tô Tần tiếp chiêu là được!
Nhưng mà 1 canh giờ trôi qua…
_ Đây là cái gì! - Tô Tần chỉ vào người trước mắt cao to như trâu, cơ bắp cứng như đá, khóe miệng co rúm.
Hắn cả người toàn cơ, nhất là cơ ngực, nhìn qua giống như là tảng đá, cứng rắn không thể xuyên thủng!
_ Đây là cửa thứ nhất, so về khí lực, ai có thể trong vòng 1 nén nhang,
đánh bại hắn, liền coi như thắng! - 1 quân sư bộ dáng nam tử đi lên phía trước giới thiệu sơ lược quy tắc thi đấu- N gười thắng được tiến vào
tiếp theo để kiểm tra tư cách, cũng…
Tô Tần nguyên bản vốn định rút lui có trật tự, thế nhưng nghe được câu phía sau, nàng lại tinh thần nữa rồi!
_ Được nhận 1 rương hoàng kim! - Ngay sau đó 1 rương ánh vàng rực rỡ liền xuất hiện ở trước mắt mọi người.
Là vàng a! 2 mắt toàn vàng, Tô Tần lập tức cảm thấy 1 cỗ cường hữu lực
tinh khí vọt tới trán, thân thể tràn ngập phấn khích, tinh thần tỉnh
táo!
_ Cùng 1 dinh thự, cộng thêm mấy nghìn mỹ nữ! - Oa, trong đám người bộc
phát ra từng đợt tiếng kinh hô, lần này đến tinh thần là nam nhân.
Hừ! 1 đám sắc quỷ! Tô Tần dưới đáy lòng cực độ khinh bỉ bọn họ 1 hồi, trước cũng không thấy các ngươi kích động, vừa nghe đến có mỹ nữ liền nha nha chảy nước miếng!
_ Được rồi, các vị nếu đã rõ, như vậy thi đấu bắt đầu, ai muốn khiêu chiến đây!
Mọi người mặc dù yêu vàng, dinh thự cao cấp, mỹ nữ, nhưng nhìn đến cái kẻ
người đây cơ bắp 2 vai toàn chuột với chuột, lập tức chân mềm lại, lui
về phía sau mấy bước.
Vàng là hảo, khu nhà cấp cao cũng tốt, mỹ nữ rất tốt, thế nhưng ai dám lấy mệnh đi đổi chứ!
Ngay khi Tô Tần cũng muốn lui về phía sau, thân thể lại bị người đẩy ra ngoài, lảo đảo mấy bước liền vọt tới đằng trước!
Mọi người lại là 1 trận thổn thức, hướng nàng cái nhìn ngạc nhiên, thêm 1 phần kính phục!
Vị huynh đệ kia thật can đảm! Tham tiền đến không muốn sống!
Nha ! Mới vừa rồi là ai đẩy ta!
Đương lúc Tô Tần muốn mắng ra 1 câu như vậy, đúng lúc tên quân sư kia đứng thẳng người lập tức tuyên bố.
_ Rất tốt, vị tiểu huynh đệ này rất có đảm lược, như vậy xin mời bắt đầu thi đấu đi!
Bây giờ là trạng huống gì, không trâu bắt chó đi cày!
_ Ha hả…- Tô Tần lần này đúng là khổ không nói nên lời!
Nàng là rất yêu tiền, bất quá, yêu mệnh nhiều hơn!
_ Vị huynh đài này, đắc tội! - Kẻ cơ bắp 2 tay ôm quyền, lập tức triển khai tư thế nghênh chiến.
_ Chờ 1 chút! - Tô Tần đành phải kiên trì, bất quá, nàng cũng không ngốc
đi dùng sức mạnh để đấu trận này, vì thế, nhất định phải dùng trí!
_ Vị huynh đài này, có chuyện gì?
_ Ta muốn hỏi 1 chút, lần này so là so khí lực?
_ Phải!
_ Như vậy vô luận ta dùng phương thức gì, chỉ cần khí lực hơn ngươi, thì
là thắng đúng không! - Tô Tần cười cong mày, tràn ra tiếu ý.
_ Phải! - Trả lời vô cùng kiên định.
_ Hảo! - Tô Tần lúc này trong lòng liền có đối sách, quên đi bộ dạng
khiếp đảm khi nãy, nàng ngẩng đầu đi lên phía trước- Như vậy xin cho ta 1 cái ghế.
Lời vừa nói ra, mọi người đều kinh ngạc, 2 mặt nhìn nhau, nhưng lại không rõ chân tướng.
Cổ Nguyệt liễm khởi 2 tròng mắt, nhìn kỹ, cặp kia con ngươi sâu tựa như u
đầm chăm chú khóa chặt thân ảnh trước mắt, khóe miệng như có như không
bất giác hiện ra 1 mạt tiếu ý.
Mỗi khi nàng hành động luôn luôn ngoài dự đoán của mọi người nhưng lại mang đến kết quả không ngờ được, mà không biết từ khi nào, thần kỳ của nàng
đã không ngừng tác động đến tầm mắt của mình…
Chiếc ghế được mang đến trước mặt Tô Tần trong ánh mắt nghi hoặc cùng xoi mói của mọi người.
Tô Tần đứng lên trên, sau đó hướng mãnh nam vẫy vẫy tay nói- Ngươi qua đây.
_ Làm chi? - Mặc dù nghi hoặc, hắn vẫn là nghe theo, đứng ở trước mặt Tô Tần.
Hắn nhìn quân sư ở phía sau, quân sư hơi nheo mắt, gật gật đầu.
Đem ngón trỏ điểm vào giữa trán hắn, thản nhiên nói- Trong vòng 1 nén
nhang, ngươi nếu có thể đứng lên thì thắng, nếu là ngươi không thể đứng
lên, liền là ta thắng, thế nào!
Mọi người nghe vậy, đều âm thầm giễu cợt, tưởng cái phương pháp gì cao
minh, hóa ra lại là cái này, đối với mãnh nam như cự thạch đó có phải
quá đơn giản không, sao có thể bại được chứ.
Tất cả mọi người đều nhận định Tô Tần thất bại, thái độ chẳng đáng, thì cũng là ánh mắt trào phúng.
Tần Như Ca vẻ mặt cũng bắt đầu khẩn trương, nhìn chằm chằm nàng, trong lòng âm thầm hằng đảo.
Duy Cổ Nguyệt 1 người như trước đạm nhiên, chỉ là lẳng lặng nhìn, mi giữa suy nghĩ lại không giảm.
Thời gian trôi, đã hơn 1 nén nhang, mãnh nam thái dương đã mồ hôi đầm đìa,
mà, Tô Tần chỉ dùng 1 ngón tay, vẫn đặt ở chỗ cũ, như cũ không hề di
chuyển.
Theo thời gian trôi qua, mọi người chẳng đáng lúc đầu, giễu cợt đều liễm đi, thay vào đó là ngạc nhiên, thỉnh thoảng toát ra âm thanh kính phục.
Không biết Tô Tần dùng loại phương pháp nào, vô luận mãnh nam muốn đứng lên
thế nào, lại thủy chung bị Tô Tần lấy 1 ngón tay ngăn trở, lúc này hắn
sớm đã mồ hôi đầm đìa, mồ hôi hột chảy khắp cơ thể, chậm rãi hạ lạc,
nhìn lại Tô Tần, như trước vẻ mặt đạm tĩnh, không có chút nào thở mạnh.
Thời gian 1 nén nhang qua đi, mãnh nam thở dốc vù vù ngã xuống đất chịu thua.
Xôn xao…
1 trận ồ lên.
Đang lúc mọi người trong ánh mắt đều ngạc nhiên, Tô Tần mặt không đổi sắc,
chỉ là quấn quấn ngón trỏ đau xót, tiện thể buông lỏng 1 chút gân cốt.
Tư thái nhàn nhã nhảy xuống ghế, hướng mọi người chắp tay cười nói- Đa tạ, đa tạ! - Sau đó lại hướng Cổ Nguyệt giơ lên tiếu ý nghịch ngợm.
Kia chỉ 1 cái chớp mắt, ánh nắng ban mai như nhuộm vàng nụ cười của nàng, mê muội con ngươi nàng ta.
Trong mắt ngoài tiếu ý còn mang 1 loại cảm xúc mà chính nàng cũng rõ, lặng
yên sinh sôi, nhưng chì là trong 1 cái chớp mắt, đột nhiên tắt.
_ Oa, nữ nhân ngươi thực sự rất lợi hại a! - Tần Như Ca dùng sức vỗ 1 cái bả vai của nàng- Ngươi làm như thế nào!
_ Ôi, ngươi có thể hay không nhẹ chút, ta đây là da thịt, chứ không phải
làm bằng sắt! - Tô Tần xoa xoa bả vai, nói- Còn có, đừng gọi ta là nữ
nhân, ngươi không gọi thì người khác không biết ta là nữ nhân chắc, ta
có tên, thân thiết thì cứ gọi là Tần Nhi, trước mặt ngoại nhân ngươi
phải gọi ta Nhuế công tử! - Nói xong, nàng lại ưởn cao thân thể, ngẩng
đầu lên, 1 bộ “Ta chính là công tử nha”.
_ Phải, phải, Nhuế công tử! - Tần Như Ca 1 bộ biểu tình “Ta biết ngươi là lão đại”.
_ Vị công tử này, xin dừng bước- Vị kia quân sư dáng người cao lớn kia ngăn ở trước mặt bọn họ.
_ Chuyện gì?
_ Vị công tử này đã thắng ván đầu tiên, liền có quyền lợi cùng mấy vị khác cùng nhau tham gia vòng đấu kế tiếp.
_ Vòng đấu thứ 2 là thi gì? - Tô Tần có loại dự cảm bất hảo, tổng cảm thấy càng là đi xuống, càng là nhiều chuyện phiền phức.
_ Thỉnh! - Quân sư không có nhiều lời, chỉ là hơi chắp tay thi lễ ý bảo bọn họ đi theo.
_ Đây là ván thứ 2? - Tô Tần nhìn đại hán trước mắt, nhỏ 1 giọt mồ hôi, không phải lại muốn thi đấu khí lực 1 lần nữa đi, nàng còn chưa nghĩ ra chiêu mới nha!
_ Lần này là so cơ trí, xem ai có thể đủ thông minh không được dùng cân,
mà vẫn có thể đoán ra được thể trọng của hắn, như vậy liền xem như là
thắng- Quân sư lang lảnh thanh âm, ở trong lỗ tai Tô Tần nghe tới lại
như búa tạ đập ầm ầm, trầm trọng từng chữ.
Không phải chứ! Tô Tần dưới đáy lòng khóc thét, liền biết yến vô hảo yến, sẽ
không tốt đẹp như vậy mà, đời nào dễ dàng như vậy để ngươi thực hiện
được! Xem đi, lại ra quái chiêu!