Ngạch, đây là… …- Dạ Lãnh chớp mắt chần chừ- Ta mua cho mình thuốc! Là thuốc của ta! _ Con ngươi của ngươi đang thu nhỏ lại!
_ Cái gì?
_ Kia nói lên tuyến thượng thận kích thích tố của ngươi đang tăng nhanh!
_ Có ý gì?
_ Nói rõ ngươi đang nói dối! - Tô Tần nhíu mày.
_ Ta, ta không có, ta tại sao phải nói dối? - Dạ Lãnh hắng giọng 1 cái, thanh âm có chút khàn khàn.
_ Ngươi thanh âm thay đổi, nói rõ ngươi có chút khẩn trương, dẫn đến hầu
kết trên dưới lăn, khẩn trương là vì ngươi tán thành đối với thuyết pháp của ta! - Tô Tần nói xong hướng hắn lộ ra 1 cái mỉm cười.
_ Tần nhi, ngạch… …
_ Quan trắc hành vi của 1 người cũng có thể phán định người đó có đang
nói dối hay không! - Tô Tần cười nói- Được rồi, Dạ Lãnh ngươi bây giờ có thể nói cho ta biết ngươi vì sao phải nói dối không? Còn có đây là cái
gì?
Dạ Lãnh ho khan mấy cái, hắn mở lòng bàn tay ra, mặt trên là 1 cái hộp, Dạ Lãnh mở hộp, bên trong có 1 viên trân châu.
_ Này, đây là? - Tại sao lại là trân châu, 1 đại nam nhân cho hắn trân châu làm gì!
_ Ta, ta mua cho… …- Dạ Lãnh có chút xấu hổ, trắng bệch trên mặt cư nhiên hiện lên 1 tia mây đỏ khả nghi – Ta mua cho Hi Liên!
_ Ngươi mua lễ vật cho Hi Liên! - Tô Tần có chút giật mình, há mồm ra,
ngơ ngác nhìn hắn, trong lúc nhất thời không thể kịp phản ứng.
_ Sao chứ, ta không thể mua cho nàng lễ vật? - Dạ Lãnh ngẩng đầu nhìn nàng.
_ Nga, không, đương nhiên có thể, ta chỉ là, chỉ là… … …- Tô Tần liếm môi- Có chút giật mình, ha hả… …
Xin tha thứ loại khoa trương phản ứng này của nàng, dù sao, bọn họ chỉ là
vừa mới nhận thức không lâu, mà Dạ Lãnh lại thuộc loại người 1 số lúc
gần như lạnh lùng, cư nhiên sẽ mua lễ vật cho Hi Liên, cho dù là ai cũng sẽ cảm thấy kinh ngạc vạn phần!
_ Ta hình như vừa nhìn thấy Âu Dương tuần bổ, nàng sao không cùng ngươi
đi chung? - Dạ Lãnh nhìn chung quanh hạ, hắn hi vọng mượn đến để hòa
hoãn không khí khẩn trương, lại không biết 1 câu trong lúc vô tình này
của hắn lại làm cho nguyên bản không có lòng nghi ngờ Tô Tần lại lần thứ 2 nổi lên lòng nghi ngờ.
_ Âu Dương Phi? - Tô Tần nhíu mày- Nga, nàng có việc mới vừa đi, chúng ta đi về trước đi!
_ Hảo! - Dạ Lãnh khẩn trương theo sát ở phía sau Tô Tần, xoa xoa mồ hôi
trán, thở ra 1 hơi, thấp giọng nói, hoàn hảo, nàng không chú ý tới!
Hắn vươn tay sờ sờ trước ngực, kỳ thực trong tay của hắn cầm chính là 1
chiếc hộp khác, mà người áo đen kia cho mình là ở trước ngực, mà lễ vật
này thì hắn muốn mua cấp… …
Dạ Lãnh ngẩng đầu nhìn người đi ở phía trước, đáy mắt phất qua 1 mạt thất
lạc, nghe nói nàng thích trân châu sáng long lanh, thế là hắn ta tặng
rất nhiều dạ minh châu cho nàng, hắn chỉ là, chỉ là muốn làm theo như
vậy… …
Thế nhưng hắn vẫn không thể đưa ra, rất buồn cười, đích xác rất buồn cười, coi như là hắn lưu cho mình kỷ niệm đi… …
Có ít thứ thích hợp mai táng, thích hợp nhớ lại, lại không thích hợp triển lộ ở giữa ánh nắng… … …
Buổi tối Tô Tần đúng giờ đi tới hẻm nhỏ ước định.
_ Ngươi rất đúng giờ, ta rất thích! - Quần áo tử y như trước thẳng đứng ở trong góc khuất âm u, cặp kia dài nhỏ đan phượng trong mắt lại là nhàn
nhạt hào quang, băng lãnh, vô tình.
_ Ta đúng hẹn, ngươi cũng nên tuân thủ ước định dẫn ta đi gặp Như Ca! -
Tô Tần không thích ánh mắt hắn, như vậy băng lãnh không có cảm tình,
giống như là tọa khắc băng bàn, làm cho người ta cho dù không tới gần
cũng cảm thấy lạnh lẽo.
Tử sắc càng thêm phụ trợ hắn kia băng hàn khí chất, có lẽ đây chính là
nguyên nhân hắn thích tử sắc, cái loại này sắc điệu được hắn xuyên lại
tạo nên 1 loại ý vị băng thiên tuyết địa.
Lãnh thiên khí chết tiệt!
Tô Tần vô ý thức lôi kéo cổ áo, phòng ngừa hàn khí quán nhập, bất quá thân thể vẫn nhịn không được đánh cái rùng mình.
Lãnh Dạ Hoàng chậm rãi theo trong góc tối đi ra, tử sắc trường bào khoác
trên người của hắn, càng phụ trợ ra 1 loại kiệt ngạo khí chất, trong ánh mắt của hắn có loại ngạo nghễ xem thường, đây là ấn tượng đầu tiên hắn
tạo ra, kiệt ngạo lạnh lùng, dường như cô ưng trong bóng đêm, vô pháp
tới gần, cặp kia hàn băng trong mắt là băng toái bàn lạnh lùng, làm cho
người khác vô pháp nhìn thẳng.
_ Ngươi rất đặc biệt! - Lãnh Dạ Hoàng đến gần nàng, thấy Tô Tần không sợ
nhìn mình, khóe miệng của hắn câu dẫn ra 1 mạt cười lạnh, lại không có ý vị châm chọc.
_ Vậy sao, ta không cảm giác mình chỗ nào đặc biệt!
_ Biết không, không người nào dám ở dưới mí mắt của ta đùa giỡn dối gạt,
mà ngươi còn là nữ nhân thứ nhất dám làm như thế, ngươi nói ngươi như
vậy còn chưa đủ đặc biệt sao! - Lãnh Dạ Hoàng lúc này lại cười lãnh
khốc.
Hắn kia 1 đạo ánh mắt lợi hại nhìn Tô Tần khiến nàng đáy lòng thẳng đổ mồ
hôi, bất quá nàng vẫn là cố gắng trấn định- Đùa giỡn dối gạt, ta không
rõ ngươi nói cái gì, ta chỉ thấy ngươi muốn chơi xấu! Cho dù ngươi không tính dẫn ta đi gặp Như Ca, cũng không cần vụng về mượn cớ như vậy!
Lãnh Dạ Hoàng nheo mắt lại, hơi thở nguy hiểm ở lan tràn.
Tô Tần mồ hôi lạnh liền chảy ròng ròng, nàng vô ý thức lui về phía sau mấy bước- Ngươi rốt cuộc có dẫn ta đi gặp Như Ca hay không!
_ Dẫn, bất quá… …- Lãnh Dạ hoàng lại đột nhiên vươn tay, đem Tô Tần kéo lại gần, cúi đầu hôn xuống.
Hôn không nóng bỏng, mang theo gió đêm băng lãnh quán nhập trong miệng của
nàng, hàn triệt thấu xương, nụ hôn của hắn không nhiệt tình, không ôn
nhu, thuần túy là loại nghi thức, Tô Tần cảm giác được hắn đem cái gì
nhét vào trong miệng của mình, sau đó hắn vươn tay đem hàm dưới của nàng nâng lên, ép buộc chính mình nuốt xuống.
_ Ngươi làm gì! - Tô Tần đẩy hắn ra, vươn tay dùng sức ở trong miệng móc- Oẹ, ngươi tên điên này, biến thái, tâm thần! - Tô Tần bởi vì nụ hôn này của hắn dưới đáy lòng đem hắn tổ tông 18 đời đều ân cần hỏi thăm 1 lần.
Lãnh Dạ Hoàng 2 tay hoàn trước ngực, đứng ở 1 bên thờ ơ lạnh nhạt, sắc mặt
lại là càng ngày càng khó coi, nữ nhân này, nụ hôn của hắn làm cho nàng
khó chịu đến như vậy sao! Bộ dáng của nàng giống như là hôn phải 1 động
vật cực kỳ buồn nôn!
_ Ngươi rốt cuộc cho ta ăn cái gì? - Tô Tần dùng sức lau miệng.
_ Tên điên! - Tô Tần cả kinh- Tên điên này, nào có ai liên tiếp 2 lần cấp cùng 1 người hạ độc! - Không phải điên chứ là cái gì!
_ Lúc trước ngươi căn bản không trúng độc! - Lãnh Dạ Hoàng cúi đầu nhìn
nàng, người trước mắt có 1 đôi mắt giảo hoạt, cặp mắt kia lý lóng lánh
quang mang khiến cho người khác không thể nào đơn giản quên được, nhưng
lại có thể mê hoặc người, hắn cũng là 1 trongng những người bị nàng thu
hút.
Bầu rượu kia hắn rõ ràng hạ độc, hắn cũng nhìn nữ nhân này uống vào, nhưng
nàng lại không có trúng độc, lần đầu tiên trong đời có người dám cả gan ở trước mặt của hắn đùa giỡn dối gạt, còn là 1 nữ tử, không thể không
nói, nàng rất đặc biệt!
Tô Tần tâm bỗng nhiên nhảy 1 chút, âm thầm kinh ngạc, chính mình khi đó ở
lúc uống rượu đùa bỡn 1 tiểu xiếc ———— treo đầu dê bán thịt chó, đem
rượu có độc đổ xuống, kết quả người kia vẫn là phát hiện!
_ Như vậy hiện tại ngươi hài lòng! - Không nghĩ tới hắn cư nhiên như vậy cẩn thận- Có thể dẫn ta đi gặp Như Ca được chưa!
Lãnh Dạ Hoàng đạm cười nhạt- Tự nhiên là có thể, bất quá xét thấy phía trước ngươi biểu hiện bất lương, ta thận trọng vẫn là tốt hơn!
_ Có ý gì? - Tô Tần còn chưa lấy lại tinh thần, trước mặt bỗng tối sầm,
người liền mất đi tri giác, trước khi khép mắt lại, nàng chỉ thấy kia
quần áo nhàn nhạt tử y đem chính mình vây quanh.
Lãnh Dạ Hoàng ôm Tô Tần chui vào trong 1 chiếc xe ngựa cuối phố, buông mành- Đi!
Xa phu vung lên trường tiên, hung hăng quất ở trên lưng ngựa, con ngựa hí
dài 1 tiếng, vung lên móng trước, hướng phía trước chạy đi.
Bên trong xe ngựa xóc nảy, Lãnh Dạ Hoàng 1 tay chống cằm, tựa ở án kỷ thượng, 1 tay ôm vai Tô Tần, lẳng lặng nhìn nàng.
Chập chờn ánh nến buộc vòng quanh hé ra tinh xảo khuôn mặt, 2 mắt chăm chú
nhắm lại, lông mi thật dài như cánh bướm trong gió run rẩy, quỳnh mũi
lăng môi, tiếu ý đẹp đẽ như trước đọng ở bên miệng.
Ở trong mộng gặp người nào sao? Cười như vậy ngọt ngào.
Hắn cười khẽ 1 tiếng, vốn tưởng rằng là quốc sắc thiên hương cỡ nào có thể
làm cho tên tiểu tử kia nhớ mãi không quên, lại chỉ là như vậy 1 tiểu
nha đầu, bất quá nàng đích xác cũng rất đặc biệt, có thể ở dưới mí mắt
mình treo đầu dê bán thịt chó, còn dám đan thương thất mã đến gặp mặt, 1 nữ tử như vậy trí mưu cùng dũng khí đủ vượt qua bất luận thứ gì.
Chẳng lẽ đây là thứ ngươi hấp dẫn tên tiểu tử kia?
Xe bỗng nhiên 1 xóc nảy, Lãnh Dạ Hoàng thình lình ngã nhào người về phía trước, đôi môi vừa vặn đặt ở trên môi Tô Tần.
1 đạo lôi điện lập tức hiện lên trong đầu, toàn thân như bị điện giựt bàn run rẩy 1 chút, hắn lập tức ngẩng đầu, có chút bất khả tư nghị nhìn
người trong lòng.
_ Gia, phía trước hình như đụng phải vật gì! - Xa phu thanh âm từ bên ngoài truyền đến.
Lãnh Dạ Hoàng lúc này mới lấy lại tinh thần, nghiêm nghị đáp- Đi xem!
_ Tuân mệnh! Xa phu xoay người nhảy xuống xe, đi về phía trước.
Lãnh Dạ Hoàng nhấc lên màn xe hướng ra ngoài nhìn, nguyên bản 1 mảnh rừng
rậm cư nhiên có 1 gian phòng, chặn đường, tuấn mi ninh khởi, ở đây khi
nào có như thế 1 gian phòng, hơn nữa ở đây vốn là đại lộ đường thẳng
tắp, đường không thấy, lại có gian phòng.
Trong bóng đêm, bầu không khí trong rừng rậm dị thường quỷ dị, trong phòng
lóe ra ngọn đèn dầu, xem ra có người ở bên trong, xa phu cẩn thận từng
bước chân, hướng gian phòng đi đến.
Lãnh Dạ Hoàng nheo mắt lại, thẳng tắp nhìn chằm chằm gian phòng trước mắt,
kia lóe ra chập chờn ánh nến lại có vẻ như vậy yêu dị bất định, trong
giây lát, hắn mở lớn 2 mắt, quát lớn- Không tốt, đây là huyễn ảnh, Phi
Ảnh, lập tức quay lại!
_ Không còn kịp rồi! - Không trung lại truyền đến 1 trận réo rắt thanh
âm, cảnh vật trước mắt nhoáng lên, giống như mở đại mạc đem xa phu cùng
gian phòng cùng nhau bọc ở tại đại mạc lý, biến mất ở trong bóng đêm mịt mờ.
_ Tả sứ đại nhân đã lâu không gặp, biệt lai vô dạng! - Lãnh Dạ Hoàng rất
nhanh liền khôi phục trấn định, hướng vắng vẻ rừng rậm trung liền 1
tiếng chim hót, thú thanh cũng không có, vắng vẻ làm cho người ta sợ
hãi, chỉ có đạo réo rắt dư âm kia gấp khúc.
_ Lãnh vương gia cũng biệt lai vô dạng, hiếm khi đến Khưu Hoàng quốc 1 lần, vì sao lại đi vội vã như vậy!
Lãnh Dạ Hoàng buông màn xe, xốc lên tấm ván gỗ, dưới đáy xe ngựa xuất hiện 1 hầm vuông lớn, khổ vừa vặn dung nạp 1 người, hắn cấp tốc đem Tô Tần bỏ
vào trong hầm vuông đó, sau đó đắp lên tấm ván gỗ, cái cửa động bí mật
kia lập tức bị thảm phủ lên, căn bản tra không ra bất kỳ vấn đề gì, ai
sẽ nghĩ tới ở dưới đáy xe ngựa lại có cái ám cách, Lãnh Dạ Hoàng lấy tốc độ nhanh nhất phô hảo tất cả hậu, lập tức ra
Nàng bị bắt cóc?
_ Giai nhân ước hẹn, ta há có thể để cho giai nhân khổ chờ! - Lãnh Dạ
Hoàng dùng 1 bộ dáng hoa hoa công tử, xoay người xuống xe ngựa, ngẩng
đầu hướng không trung nhìn.
_ Nga? - Trong gió đột nhiên phiêu khởi 1 chút bạch tuyết, hỗn loạn phiêu nhứ trung, Tư Mã Hằng huy tay áo mà rơi, đáp xuống đất, hắn đứng chắp
tay, lạnh lùng sắc bén ánh mắt hướng trong xe bắn phá mà tới- Lãnh vương gia, vị giai nhân kia cũng không ở trong xe sao?
_ Ha ha, tả sứ đại nhân thật biết nói đùa, bất quá, tả sứ đại nhân nếu
thật sự không tin, liền mời lên xe xem thử! - Lãnh Dạ Hoàng 2 tay nâng
lên, rộng rãi ý bảo hắn lên xe kiểm tra.
Tư Mã Hằng không nghĩ tới hắn cư nhiên như thế mời mình, đang chần chừ,
Lãnh Dạ Hoàng lại cười nói- Thế nào, nhìn bộ dáng tả sứ đại nhân, chẳng
lẽ đang tìm người sao?
Tư Mã Hằng nhìn hắn 1 cái, không nói gì, trực tiếp đi tới trước xe ngựa,
nhấc lên màn xe hướng bên trong nhìn, không có 1 bóng người, chẳng lẽ là Mị nhìn lầm!
_ Thế nào, tả sứ đại nhân, còn có việc sao, nếu không có, bản vương còn
phải gấp rút lên đường, giai nhân ước hẹn, thật lỡ không được! - Lãnh Dạ Hoàng nhẹ lay động chiết phiến, cười nhìn hắn.
Tư Mã Hằng nhíu chặt chân mày, suy tư 1 chút- Quấy rầy, vương gia xin mời! - Nói xong hắn buông xuống màn xe, mở ra 1 con đường.
_ Còn có phiền trả lại xa phu của bản vương!
_ Si, thả người! - Đi về phía trước vài bước, Tư Mã Hằng liền xoay người
nhìn về phía hắn- Lãnh vương gia, đường đêm khó đi, nên cẩn thận 1 chút!
_ Đa tạ tả sứ đại nhân nhắc nhở! Bản vương sẽ cẩn thận! - Lãnh Dạ Hoàng
cũng chắp tay cúi đầu, 1 tay chống thành xe, nhảy lên xe ngựa, lúc liêu
khởi màn xe, hắn quay đầu nhìn về phía bóng lưng Tư Mã Hằng, khóe miệng
câu dẫn ra.
Vị tả sứ đại nhân này cũng không quá giống như trong lời đồn như vậy khôn
khéo, chỉ là lược thi tiểu kế đã liền lừa gạt được hắn, xem ra lời đồn
vẫn là lời đồn, Lãnh Dạ Hoàng vừa mới buông mành, ánh mắt ở lúc quét qua nội thất trong xe 1 hồi, 2 mắt mở lớn, sàn thảm che đậy ở trên xe cư
nhiên xê dịch ra ngoài 1 chút, mâu quang chợt tắt, hắn bỗng nhiên vén
rèm xe lên, nhìn về phía ngoài xe.
Xa xa, đạo kia sâu thẳm dáng người, ở trong bóng đêm ngày càng đen tối khó phân biệt
Tư Mã Hằng, ngươi quả nhiên… … …
Nhìn xa mã lần thứ 2 chạy vội mà đi, Tư Mã Hằng 2 tay khoanh sau lưng, tay
áo bay tán loạn, nhìn phương hướng xe biến mất, liễm nổi lên 2 tròng
mắt.
_ Chủ tử, không đi truy sao? - Si đứng ở phía sau hắn, thần tình khẩn
trương nhìn chằm chằm xe ngựa sắp biến mất ở chỗ sâu trong rừng rậm, chủ tử rõ ràng biết Tô tiểu thư ở trongng xe, ngài vì sao không đem nàng
cứu ra, không những không cứu trái lại còn để Lãnh Dạ Hoàng chạy thoát.
Tư Mã Hằng lãnh lập trong gió đêm, kia hân trường dáng người ở trong bóng
đêm càng phát ra cao ngất thon dài, chỉ là mang bóng đêm trầm trọng, còn có vẻ có chút cô tịch thưa thớt, thẳng tắp thân ảnh ở phía sau kéo thật dài 1 đường.
_ Có Mị tùy thân bảo vệ nàng, nàng tạm thời sẽ không có việc gì! - Tư Mã
Hằng ở lúc vén màn xe lên liền phát hiện xe trên sàn có tầng hầm, hắn
như trước bất động thanh sắc mà cười- Nàng luôn luôn có ý nghĩ của mình, ta không muốn ràng buộc nàng!
Hắn tin, nữ nhân Tư Mã Hằng hắn coi trọng nhất định sẽ không khiến chính mình thất vọng!
_ Chúng ta nên xuất phát, đêm nay Lãnh Dạ Hoàng ly khai Yên Sơn quan,
nhất định là phản hồi Thủy Nguyệt quốc, 1 trận này không thể tránh né,
nên tới thì sẽ phải tới! - Tư Mã Hằng hướng địa phương xe ngựa biến mất
liếc mắt lước nhìn, lập tức liền phất tay áo xoay người rời đi, không hề luyến tiếc, hắn sợ, sợ nếu như lại liếc mắt nhìn thêm 1 chút, hắn sẽ
liều lĩnh đi tìm nàng, kia 1 tay áo hắn là dùng hết khí lực bỏ xuống, vì thiên hạ, vì bách tính, hắn nhất định phải đam khởi ứng tẫn trách
nhiệm!
Tần nhi, ngươi phải tin tưởng ta, chờ ta!
_ Tuân mệnh! - Si chắp tay nói, ngẩng đầu thời gian, hắn nhìn phương
hướng Tô Tần biến mất, lại nhìn 1 chút bóng lưng Tư Mã Hằng, lắc lắc
đầu, than nhẹ 1 tiếng, hazz, lúc nào chủ tử cùng Tô tiểu thư mới có thể
chân chính sống hạnh phúc cùng 1 chỗ đây!
Chờ lúc Tô Tần tỉnh lại, lại đau đầu không dứt, như sóng kéo tới choáng
váng làm cho nàng trong lúc nhất thời có chút hoảng thần, thân thể mất
thăng bằng liền bổ nhào đi xuống, ngã tiến vào trong 1 lồng ngực dày
rộng rắn chắc, nghi ngờ ngẩng đầu, lại đối diện thượng cặp kia con ngươi đồng dạng kinh ngạc.
_ Lãnh Dạ Hoàng! - Chỉ sau chốc lát thất thần, Tô Tần lập tức kinh hô
lên, nàng giãy giụa nghĩ muốn đứng lên, xe lại bị xóc nảy nhoáng lên,
liền lại ngã vào trong lòng Lãnh Dạ Hoàng.
_ Ha hả… …- Đỉnh đầu truyền đến hắn trêu tức tiếng cười- Xem ra, ngươi đã định trước trốn không thoát ôm ấp của ta.
_ Đăng đồ tử! - Tô Tần liếc hắn 1 cái, vừa kia đứng quá nhanh làm cho
nàng đầu váng mắt hoa, lúc này cảnh vật trước mắt là 1 mảnh mơ hồ, đỉnh
đầu lẩn quẩn mấy con chim nhỏ, chính líu ríu hót không ngừng.
Chết tiệt, hắn nói trúng phóc, lần này thực sự là lật thuyền trong mương,
mất mặt đến mức chỉ muốn đào hố! Tô Tần âm thầm thóa mạ.
_ Ha ha! - Đỉnh đầu tiếu ý dũ nồng- Có ý tứ, thật sự không sai! - Nhuyễn ngọc ôm trong lòng, hắn lại phẩm ra khỏi 1 phen tư vị.
Tô Tần hung hăng trừng hắn 1 cái, có ý tứ cái đầu nhà ngươi, chờ bản tiểu
thư khỏe lại, nhất định liền cấp ngươi hảo xem! Quay lại phải kêu lão
ngoan đồng nghiên cứu chế tạo ra kiểu độc dược mới cho ngươi thử xem,
nhìn xem có hiệu quả không! Dù sao cũng có chuột bạch không lấy tiền,
không thử nghiệm, sẽ thật sự có lỗi!
Nghĩ đến Lãnh Dạ Hoàng trúng độc hậu sẽ có các loại biểu tình, Tô Tần khóe
miệng trong bất tri bất giác câu dẫn ra 1 độ cung, hắc hắc âm âm cười
mấy tiếng, kia mấy tiếng âm lãnh cười lại làm cho ở 1 bên Lãnh Dạ Hoàng
không hiểu nổi lên vướng mắc.
Vươn tay chỉnh lại cổ áo, Lãnh Dạ Hoàng cảm thấy kỳ quái, vì sao ở trong xe
như vậy ấm áp, hắn lại cảm thấy 1 cỗ lạnh lẽo khôn kể.
_ Uy, ngươi đây là muốn mang ta tới chỗ nào?
_ Thủy Nguyệt quốc!
_ Như Ca đâu, ta muốn gặp hắn! - Qủy mới đi theo ngươi tới cái Thủy
Nguyệt quốc kia, chờ gặp được Như Ca, nàng hạ chút độc, hung hăng trừng
phạt 1 chút tên điên này, sau đó mang Như Ca hồi Yên Sơn quan!
_ Đương nhiên là đi gặp hắn ta, bất quá ta khuyên ngươi đừng nghĩ cách
chạy trốn, ta đã hạ độc trên người của ngươi, không có giải dược của ta, ngươi chờ độc dậy thì vong đi! - Lãnh Dạ Hoàng tựa hồ xem thấu nàng-
Đến lúc đó đừng trách ta không thương hương tiếc ngọc!
_ Xì, ngươi nếu như biết thương hương tiếc ngọc, ta cũng đã không trúng độc! - Tô Tần rất lớn khinh bỉ hắn 1 hồi, giả quân tử!
_ Tô Tần, ngươi đến tột cùng là người như thế nào, vì sao ta chưa từng
thấy qua nữ tử giống như ngươi? - Lãnh Dạ Hoàng thấy xe ngựa rời khỏi
Yên Sơn quan, tảng đá lớn trong lòng cuối cùng cũng rơi xuống, thế là
liền cùng nàng trêu chọc đứng lên.
_ Nói chung không phải là người cùng ngươi đi chung đường! - Tô Tần chẳng đáng phiết qua hắn, nhìn về phía ngoài xe- Chúng ta đây là tới nơi nào?
Lãnh Dạ hoàng không trả lời nàng, chỉ là 1 tay đỡ cằm, tựa ở án kỷ khác,
nhìn nàng- Như Ca rất quan tâm ngươi! - Đương lúc tên tiểu tử kia nghe
nói mình muốn đem Tô Tần đưa tới, hắn lập tức nhảy lên, cặp kia mắt
giống như dã thú khát máu, dữ tợn thần tình tựa hồ muốn tùy thời xông
lên xé nát chính mình- Ngươi nếu như dám đả thương nàng, ta nhất định sẽ không bỏ qua cho ngươi!
_ Ta cảnh cáo ngươi, Như Ca là bằng hữu của ta, ta không cho ngươi thương tổn hắn! - Tô Tần lập tức cảnh giác.
_ Hừ, ngươi bây giờ đều ở trong tay của ta, dựa vào cái gì ra lệnh cho ta! - Không biết tự lượng sức mình!
_ Thì sao, cùng lắm thì đợi thời cơ! - Nha nha , ta cũng không tin, liều mạng vẫn không thể cùng ngươi đồng quy vu tận!
_ Ha hả, ngươi thế nào luôn luôn cho rằng ta là 1 người máu lạnh! - Từ
lúc gặp mặt khởi, nàng chưa từng dùng sắc mặt tốt nhìn chính mình.
_ Bởi vì ngươi độc chết muội muội của Như Ca, Như Nguyệt, ngươi còn dám nói ngươi là người tốt!
_ Cái gì! - Vậy mà Lãnh Dạ Hoàng sắc mặt lại chợt đại biến- Ngươi nói muội muội của Như Ca đã chết!
_ Ngươi vì sao giật mình như thế? - Tô Tần kinh ngạc vì hắn đáy mắt kia có phân tức giận, chẳng lẽ… …
_ Ngươi cho là ta hạ độc? - Lãnh Dạ Hoàng giờ mới hiểu được vì sao nữ
nhân này vừa thấy mình liền 1 bộ “Ngươi là hung thủ giết người”.
_ Không phải là ngươi sao! - Tô Tần nhíu mày, vừa thấy mặt đã hạ độc mình, nói ngươi chưa từng hại độc người khác, thật khó tin!
Lãnh Dạ Hoàng lại đột nhiên cười ha hả.
_ Có cái gì tốt cười !
_ Nói cho ngươi biết, coi như là hạ độc, ta cũng lựa đối tượng, không
phải là người nào cũng có thể đạt được đãi ngộ “Đặc thù” này của ta! -
Nói xong, ánh mắt của hắn hướng đôi môi Tô Tần quét tới, 1 bộ biểu tình
“Ngươi thật may mắn”.
Tô Tần lập tức che môi của mình, nhớ tới vừa rồi hắn nói “Đãi ngộ đặc
thù”, bên tai đỏ lên, hung hăng trừng hắn 1 cái- Vô sỉ! Ngươi cho là nói như thế ta sẽ tin, dám làm không dám chịu tiểu nhân!
Cực độ khinh bỉ ngươi! Tô Tần dưới đáy lòng đem Lãnh Dạ Hoàng hung hăng khinh bỉ 1 hồi.
_ Ngươi nói cái gì! - Lãnh Dạ Hoàng lại bỗng nhiên xụ mặt xuống, 1 tay
đem nàng lãm tiến trong lòng- Ngươi nói ta dám làm không dám chịu?! -
Trong giọng nói hơi thở nguy hiểm lan tràn ra.
Tô Tần kinh hô 1 tiếng, lại đối diện thượng hắn cặp kia cuồn cuộn sóng dữ con ngươi- Ta, ta không có nói sai!
_ Như vậy ta liền dám làm dám chịu 1 lần! - Nói xong hắn cúi đầu, hung hăng hôn lên đôi môi của nàng.
Tô Tần ngạc nhiên trừng lớn 2 mắt, cư nhiên quên mất luôn cả phản kháng, cứ như vậy bị hắn lần thứ 2 khinh bạc.
_ A, hỗn đản, lưu manh, hạ lưu bại hoại, chết bầm! - Khi nàng lấy lại
tinh thần, lập tức đẩy hắn ra, 1 cái tát đắp lên khuôn mặt tuấn tú của
hắn, Lãnh Dạ Hoàng cơ cảnh nghiêng người né qua, Tô Tần 1 chưởng phách
không, 1 cái lảo đảo, thân thể hướng phía trước ngã tới.
Mắt thấy sẽ thiếp sàn nhà, 1 cái bàn tay đúng lúc ôm hông của nàng, đem nàng lôi trở về.
_ Thế nào, nam tử bị miệng ngươi mắng thế nhưng rất phụ trách, ta sẽ
không trơ mắt nhìn ngươi rơi xuống đất mà không cứu ngươi, ta đây rất có trách nhiệm, nếu ta hôn ngươi, ngươi cũng phải chịu trách nhiệm!
Tô Tần nhìn hắn, khóe miệng co quắp, ngươi nha, nói lời gì vô vị, đã hôn ta còn muốn ta chịu trách nhiệm!
_ Thế nào, vừa rồi ngươi còn luôn miệng nói ta không chịu trách nhiệm,
bây giờ ngươi chiếm của ta tiện nghi lại tính thế nào đây? - Dài nhỏ đan phượng trong mắt, cư nhiên mơ hồ lộ ra mấy phần ủy khuất.
Tô Tần bị tức đến xém thổ huyết- Ngươi nha, mau nói rõ, rốt cuộc là ai
chiếm ai tiện nghi! - Nha nha, tên hỗn đản này, là điển hình chiếm tiện
nghi còn muốn khoe mã!
_ Đương nhiên là ngươi … …- Nói xong còn dùng mị nhãn liếc qua Tô Tần.
_ Ta! - Ngươi nha, Tô Tần bắt đầu hoài nghi mình có thể hay không kiên
trì đợi tới lúc cứu được Như Ca xong mới hạ độc hắn, hắn nha nếu như lại chọc tức chính mình, Tô Tần lo lắng mình 1 khi nhịn không được, trực
tiếp đem hắn xử sạch!
_ Đúng vậy! - Đan phượng con ngươi chớp a chớp- Ngươi xem ngươi đi, luận
tư thái, luận hình dạng, luận tài văn chương, luận thưởng thức… … chỗ
nào có thể với tới ta, ta hôn ngươi, không phải là ngươi chiếm ta tiện
nghi thì là gì!
Rắc rắc rắc ———————— Tô Tần nhắm lại mắt, thật sâu hít 1 hơi, sau đó liền
thở ra, mấy lần liên tiếp, nàng vẫn khó có thể đè xuống trong lòng kia
bụm hỏa lôi, rất nhanh nắm tay phát ra phẫn nộ tiếng vang.
_ Thế nào, Tô tiểu thư muốn nuốt lời? - Lãnh Dạ Hoàng lúc này lại hết sức đắc ý ưu nhã nằm trong xe, trêu tức nhìn nữ tử trước mắt vẻ mặt than
chì sắc, người thú vị, trêu chọc 1 phen cũng đủ để giải đoạn đường này
nhàm chán.
Mà hắn giờ phút này lại không biết, Tô Tần đang ở trong lòng giãy giụa mấy phen.
Giết đầu heo tự đại đáng chết này, độc chết ngươi, độc câm ngươi, không, bản tiểu thư muốn lột da ngươi, ném tới trong chảo ah!
Bất quá bây giờ không thể! Tô Tần bày 1 tư thế thái cực bình định thiên hạ, thật sâu hô hấp, lại thật sâu thở ra, cuối cùng nàng mới rốt cuộc đem
trong lòng kia hỏa khí cấp hòa hoãn lại, vậy mà nàng mới vừa bình tĩnh
xong, bên kia mỗ nam lại tiếp tục lên tiếng.
_ Tư thế như thế quái dị, thấy thế nào đều giống như cóc, thật khó nhìn! - Ngả ngớn chẳng đáng ngữ khí dật ra.
Rắc rắc —————— Tô Tần kiên trì cuối cùng bị đánh gãy, thế là mỗ nữ nổi giận!
_ Ngươi nha nha, lão nương không phát uy ngươi liền cho ta là bệnh mèo a, lão nương hôm nay không để cho ngươi 1 chút điểm màu sắc, ngươi thật
đúng là không biết trời đất!
Mỗ nam nhìn thấy nàng lúc này tiêu phong bộ dáng, nhất thời ngẩn mắt ra,
há to miệng, cằm càng khoa trương hơn như muốn rớt xuống, đây là cái nữ
nhân thôi, nữ nhân này trở mặt so với lật thư còn nhanh!
Tô Tần 1 chân đạp trên án kỷ, 1 tay triệt khởi tay áo, 1 cái tay khác đang siết chặt ngân châm, giữa lúc nàng chuẩn bị đâm xuống thời gian, lại
nghe được nam tử trước mắt cười lạnh 1 tiếng.
_ Ngươi thật cho là, ta là ngang với ngươi sao, ngươi cho là chỉ bằng mấy cây ngân châm của ngươi kia có thể đem ta thành thế nào? - Lúc ngước
mắt lên, đáy mắt trêu tức đã liễm khởi, lộ ra cặp kia ánh mắt lạnh lùng
cao ngạo Tô Tần lúc trước ở hẻm nhỏ nhìn thấy.
Tay dừng trên không trung 1 hồi, Tô Tần nao nao, người kia, hắn cư nhiên
vẫn luônđang diễn trò, hắn là ép tự mình ra tay, buộc chính mình đem lá
bài cuối cùng chưa lật lượng cho hắn nhìn! Thật sâu trầm tâm cơ a!
_ Lãnh Dạ Hoàng, ta không thể không bội phục ngươi, quả nhiên lắm trò! -
Tô Tần hừ lạnh 1 tiếng, ngay nàng cho rằng tính sai thời gian, xe ngựa
lại chấn động mạnh 1 cái, chấn động này hoàn toàn ngoài ý liệu của Lãnh
Dạ hoàng, không kịp đề phòng lúc, thân thể Tô Tần bỗng nhiên nghiêng về
phía trước, trong tay kia mấy cây ngân châm cứ như vậy chui vào trên vai vẻ mặt đồng dạng kinh ngạc Lãnh Dạ Hoàng.
Tô Tần quỳ ghé vào 2 chân Lãnh Dạ Hoàng, thân thể thì toàn bộ ngã xuống
trong ngực của hắn, kia tay cầm ngân châm lại tựa ở vai trái hắn.
Trát, trát tiến vào, thực sự trát tiến vào! Dễ dàng như vậy!
Tô Tần bất khả tư nghị nhìn hắn, trong lúc nhất thời thế nhưng không biết phản ứng thế nào.
Lãnh Dạ hoàng nằm mơ cũng không nghĩ tới, thượng 1 khắc, nữ tử còn bị chính
mình cười nhạo, sau 1 khắc lại đem độc châm đâm vào bả vai của mình, hơn nữa, bọn họ tư thế còn như vậy quỷ dị.