“Phụt” Đi được một đoạn thì Thiếu Kì phụt máu ra khỏi miệng, y phục màu trắng bây giờ đã loang lổ toàn là vết máu. Nhược Nhan thấy vậy vội chạy đến bên cạnh đỡ Thiếu Kì
“Thiếu Kì có sao không”
“Hắn là do gắng gượng quá sức mới dẫn đến tình trạng thổ huyết” Thiếu Hàn lạnh lùng trả lời
“Gắng gượng quá sức” Nhược Nhan nghe Thiếu Hàn nói vậy nước mắt lại càng trào dâng
“Nhan Nhan nàng đừng khóc, ta không sao nàng yên tâm”
Vì lí do Thiếu Kì bị thương nên mọi người phải mau chóng trở về kinh thành để chữa trị
Thiếu Hàn vừa về đến nơi thì Lạc Yên Hồng đã đứng ở cửa tam vương phủ tiếp đón
“Vương gia người đã trở về”
Thiếu Hàn lạnh lùng nhìn Lạc Yên Hồng nói
“Tại sao ngươi lại ở đây”
“Vương gia hoàng thượng đã sắc phong ta là sườn phi của người”
“Sườn phi”
“Đúng vậy vương gia”
“Ta có đồng ý sao”
“Vương gia ta là được đích thân hoàng thượng sắc phong, việc này người có muốn hay không cũng không thể làm trái lệnh hoàng thượng” Lạc Yên Hồng cười thầm trong lòng. Lý do nàng được làm sườn phi chính là có hoàng thượng của Lạc Tiêu Quốc ra mặt, nên vua của Lăng Nhật Quốc không thể không nể mặt
Thiếu Hàn sau khi nghe Lạc Yên Hồng nói vậy đã lập tức vào cung gặp hoàng thượng, nhưng cuối cùng cũng không thể làm trái lệnh, tiểu thiếp hay sườn phi thì cũng vậy, chỉ cần vương phi là Nhược Y là có thể được
Lúc này ở Cửu vương phủ chín vị tiểu thiếp đã đứng vây quanh Thiếu Kì, Liễu Nhược Phi cố tình đẩy Nhược Nhan ra để đến gần Thiếu Kì
“Vương gia người có bị sao không”
Thiếu Kì thấy Nhược Nhan bị đẩy ra như vậy, vội vàng cố hết sức tách ra khỏi đám tiểu thiếp nhưng vì vết thương vẫn chưa khỏi lên có phần khó khăn
“Nhan Nhan nàng đừng hiểu lầm”
Nhược Nhan lúc này lấy tay kéo Nhược Phi ra tiến gần đến chỗ Thiếu Kì
“Các ngươi mau lui ra, vương gia cần nghỉ ngơi”
Liễu Nhược Phi không chịu thất thế tiến đến kéo một bên tay Thiếu Hàn
“Vương gia để ta lo được rồi”
“Ngươi lo, dựa vào cái gì?”
Thiếu Kì biết Nhược Nhan đang rất tức giận, không muốn đứng đây để Nhược Phi đổ thêm dầu vào lửa, nên quay lại nói với Liễu Nhược Phi
“Ngươi mau lui ra”
“Vương gia…”
Nhược Phi chưa kịp nói hết câu Thiếu Kì và Nhược Nhan đã rời đi
“Nhan Nhan đau quá”
Nhược Nhan lúc này mới để ý trên cánh tay bị thương của Thiếu Kì đang chảy rất nhiều máu, có lẽ vừa nãy do mải tranh dành với Nhược Phi lên không để ý đến Thiếu Kì đang bị thương cứ kéo hắn đi
“Chàng không nói sớm”
“Nữ nhân ghen tuông đúng là phải có máu đổ a”
“Chàng nói cái gì vậy, mau đi nghỉ ngơi ta quay về phòng”
“Nàng ở đây nghỉ ngơi cùng ta được rồi” Thiếu Kì gương mặt đáng thương nhìn Nhược Nhan
“Không chỗ này chật quá, nhỡ ta đè vào vết thương thì tính sao”
Thiếu Kì nằm sắt vào góc giường nghiêng mình sang một bên, để lại một khoảng rất rộng
“Như thế này chắc chắn sẽ không động vào vết thương của ta được, nàng mau lại đây”
“Không được, ta là nên trở về”
“Nhan Nhan nếu ta đột nhiên vết thương sâu dẫn đến sốt cao lúc đó không có ai bên cạnh ta làm cách nào, nếu nàng không ở đây ta sợ…”
Nhược Nhan nghe Thiếu Kì nói cũng có lý, nằm xuống giường