Vương Gia Muốn Xuất Giá

Chương 11: Thất tịch



Hôm nay là Ngày Thất tịch.

Tại Hà thành, người dân trang hoàng giăng những dải hoa nhiều màu sắc trên mái nối hai bên đường với nhau, những đèn lồng đỏ được treo rải rác, nhìn từ xa giống như một con cầu hoa lớn vô cùng bắt mắt. Hai bên đường là những hàng quán, tửu lâu nhộn nhịp. Người đi đường qua lại tấp nấp, ai nấy đều mặt mày rạng rỡ vui vẻ.

Tuy chỉ là một thành nhỏ ven biên giới nhưng không khí vào ngày này cũng rất đông vui náo nhiệt không kém gì những nơi khác. Đưa mắt nhìn đâu cũng thấy từng nhóm nam tử phục sức trang điểm xinh đẹp, nữ tử thì tiêu sái anh tuấn. Có không ít những đôi tình nhân ‘tình nàng ý nô’ đang sóng vai nhau dạo bước.

Vân Khinh phấn khích ghé vào hết hàng này đến hàng khác, tây sờ thứ này đông chạm thứ nọ. Chỉ khổ cho Như Ý Cát Tường phải luôn căng mắt bám sát theo sau vì chớp mắt một cái là dáng ảnh nho nhỏ của nàng có thể biến mất giữa dòng người đông đúc. Nhưng thực ra hai người lúc này tâm trạng cũng phấn khích chẳng kém gì Vân Khinh, sẵn lòng theo nàng đi khắp mọi ngõ ngách thăm thú.

Trên tầng hai gần cửa sổ của một khách điếm.

Lãnh Nguyệt đưa mắt nhìn theo dáng ảnh Vân Khinh như chim nhỏ sà từ sạp hàng này sang sạp hàng khác, mân môi nói “ Xem nàng kìa, vui đến thế sao?” Cứ như là chim sổ lồng vậy, làm như bị giam giữ lâu lắm rồi không bằng. Lại nhìn Vân Nhiên vẫn ngồi điềm tĩnh thưởng trà đối diện trêu chọc nói “Vừa ngồi được một lúc đã bỏ ra ngoài vui đến quên trời quên đất, bỏ luôn phụ thân là ngươi ở đây rồi.”

Hằng năm sinh thần của Vân Nhiên cũng như mỗi người khác trong Huyết Nguyệt lâu tổ chức rất đơn giản đến không thể đơn giản hơn, thậm chí có khi còn cho qua, hắn cũng không thích quá phô trương rắc rối nên chỉ có ba người Vân Khinh, hắn và Lãnh Nguyệt ngồi quây quần cùng ăn mỳ trường thọ là xong. Nhưng năm nay vừa hay sinh thần hắn lại trùng đúng Ngày Thất tịch, vì vậy Vân Khinh bàn với Lãnh Nguyết quyết định làm đặc biệt một chút, bao trọn khách điếm này chọn làm địa điểm tổ chức sinh thần cho Vân Nhiên, tiện thời hòa với không khí lễ hội trong thành.

Nghĩ đến đây, Vân Nhiên cười thầm. Có lẽ cái thứ hai mới là lý do chủ yếu mà Vân Khinh muốn đi.

Vờ như không biết ý trêu chọc của Lãnh Nguyệt, Vân Nhiên đáp “Lâu lâu mới có dịp thế này, tùy tiện nàng đi.”

Lời Lãnh Nguyệt nói cũng không đúng, thật ra ba người bọn hắn (Vân Khinh, Vân Nhiên, Lãnh Nguyệt) cùng với mọi người trong Huyết Nguyệt lâu đã sớm ăn mừng xong. Ngồi được một lúc mọi người bị không khí Ngày Thất tịch rộn ràng náo nhiệt bên ngoài hấp dẫn đã sớm rục rịch ngồi không yên rồi. Nhưng mắt thấy chủ trì không mở lời cũng không ai dám ho he. Vân Khinh cũng nóng lòng chẳng kém, bèn lên tiếng muốn cùng Vân Nhiên ra ngoại dạo chơi. Hắn không muốn chen chúc trong dòng người hỗn độn đông đúc nên nói mọi người đi trước. Tất cả liền không nói hai lời rủ nhau thành từng nhóm lục tục kéo ra ngoài. Cuối cùng chỉ còn lại hắn và Lãnh Nguyệt ngồi lại ở đây.

Thấy Vân Nhiên không hưởng ứng, Lãnh Nguyệt xì một tiếng, cho một khối điểm tâm vào miệng nhàm chán nhai, lại đưa mắt ngắm cảnh vật bên ngoài.

Ba người Vân Khinh, Như Ý Cát Tường đi hai bên, mỗi người tay đều cầm một cây kẹo hồ lô vừa đi vừa ăn ngon lành. Tay còn lại Như Ý Cát Tường còn ôm nhiều những món quà vặt, đồ chơi linh tinh lạ mắt khác do Vân Khinh mua.

“Thiếu chủ! Thiếu chủ! Như Ý! Cát Tường! Đợi chúng ta với!”

Nghe thấy giọng nói quen tai, ba người quay lại nhìn nhưng chỉ thấy đông người tấp nập qua lại.

“Bên này bên này!” Một cánh tay thò lên vẫy, sau đó mới nhìn ra Trang Minh Vệ đang luồn lách chen chúc qua được đám đông, một tay nắm tay Ảnh Dạ, tay kia Ảnh Dạ nắm tay Mộ Lan đi đến.

“Thiếu chủ, người ta gọi ngươi muốn rát cả họng, mấy lần mất dấu các ngươi rồi. Lúc đi cũng chẳng thèm gọi ta một tiếng gì cả.” Trang Minh Vệ làm bộ lau mồ hôi trán ai oán trách.

Vân Khinh phì cười, người đông ồn ào thế này thì sao mà nàng nghe thấy tiếng hắn gọi được. Ngay lập tức giơ tay đầu hàng “Hảo hảo, là ta sai.” Đoạn quay sang lấy từ trong tay Như Ý ra một gói giấy, mở ra phát cho mỗi người Trang Minh Vệ một cây kẹo hồ lô.

Trang Minh Vệ đắc ý nhận lấy “Thế này mới phải.”

Nhìn bộ dạng tiểu nhân đắc chí của Trang Minh Vệ, Ám Dạ nhún vai bất đắc dĩ.

Đưa cây kẹo cho người cuối cùng, lúc này Vân Khinh mới nhìn kỹ đối phương: Tuyết phu hoa mạo (da thịt như tuyết, dung mạo như hoa), thần hồng xỉ bạch (môi hồng răng trắng.). Vì chưa đến tuổi cài trâm nên hôm nay hắn chỉ buộc gọn nửa phần tóc trên, còn lại thả sau lưng, hai lọn tóc mai tùy ý thả hai bên sườn mặt. Áo trong màu trắng, khoác thêm áo ngoài màu thiên thủy họa tiết chìm. Nhìn qua vô cùng thanh nhã nổi bật giữa những nam tử trang phục sặc sỡ.

Vân Khinh thưởng thức thầm giơ ngón tay cái, cho một like. Tạo hình thế này vô cùng phù hợp với khí chất thanh nhã tự nhiên của Mộ Lan.

Thấy Vân Khinh không chút kiêng dè quan sát mình từ trên xuống dưới, Mộ Lan ngượng ngùng cúi đầu liếm cây kẹo trong tay, trong lòng lại thấy vui vẻ ngọt ngào như hương vị của cây kẹo đang ăn.

Cũng nhìn ra vẻ tán thưởng của Vân Khinh, Trang Minh Vệ lại được dịp đắc ý nói “Thế nào, thiếu chủ thấy hôm nay Mộ đệ rất đẹp đúng không? Tất cả là do một tay tài hoa của ta…” Nghe Ảnh Dạ bên cạnh ho một tiếng bèn vội bổ sung “… và đương nhiên không thể thiếu sự giúp đỡ của Ảnh Dạ rồi.”

Vân Khinh gật gật đầu tán thành “Ừm, rất đẹp.”

Trang Minh Vệ có chút tiếc nuối nói tiếp “Nhưng là nếu Mộ đệ để cho ta trang điểm một chút có lẽ còn đẹp nữa.”

Vân Khinh không cho là đúng “Ta thích mặt mộc của hắn, để như vậy đã rất đẹp rồi. ” Mộ Lan khí chất thanh nhã tự nhiên không thích hợp phấn son. Hơn nữa làn da hắn cũng trắng mịn hoàn mỹ, môi cũng hồng sẵn rồi, không cần thiết trang điểm.

Câu nói này của nàng càng làm cho Mộ Lan trở nên ngượng ngùng, trong lòng hoan hỷ không thôi.

Trang Minh Vệ hừ một tiếng ghen tị nói “Thiếu chủ, hôm nay hai người chúng ta cũng diện y phục mới trang điểm xinh đẹp mà ngươi chẳng ngó ngàng gì đến cả. Ngươi đây rõ ràng là có người mới quên người cũ, nhất bên trọng nhất bên khinh a.” Nói xong như oán phu dùng tay áo lau lau nước mắt không hề tồn tại trên mặt.

Ảnh Dạ vô thức lùi về sau đứng cách xa hắn hai bước, vẻ mặt ta không quen kẻ dở hơi này.

Như Ý Cát Tường mím môi cười trộm.

Vân Khinh đầu đầy hắc tuyến.

Thực ra hai người Trang Minh Vệ và Ảnh Dạ xứng đáng được xếp vào hàng mỹ thiếu niên, mỗi người một vẻ. Trang Minh Vệ khuôn mặt tựa búp bê khả ái kiều tiểu linh lung khiến người ta muốn yêu thương che chở. Ảnh Dạ mi thanh mục tú có chút kiên nghị trầm ổn cũng thu hút không ít ánh nhìn hâm mộ.

Trang Minh Vệ vờ vịt thút thít một hồi mãi không thấy Vân Khinh lên tiếng an ủi như dự kiến, bèn hé mắt qua kẽ tay nhìn, chỉ thấy mỗi Ảnh Dạ đứng đó, ngơ ngác hỏi “Hả? Người đâu?”

“Sớm đi rồi.” Có ngốc mới ở lại để ngươi dày vò à, Ảnh Dạ nghĩ thầm.



Trời tối, trăng tròn đầy chiếu sáng, vắt ngang qua dòng sông là một con cầu hình bán nguyệt.

Hiện tại càng có nhiều ngươi tập trung tại hai bên bờ sông bắt đầu thả thuyền hoa đăng. Mỗi người đều viết ước nguyện của mình lên một tờ giấy nhỏ bỏ lên thuyền, sau đó thả trôi vào dòng sông.

Trên sông dần xuất hiện chi chit những đốm sáng tựa như bầu trời đêm được điểm xuyết bởi vô số những ngôi sao lấp lánh. Giống như trên mặt đất có thêm một bầu trời đêm thu nhỏ vậy.

Vân Khinh khẽ đẩy con thuyền của mình trôi theo dòng nước, nhắm mắt chắp tay cầu nguyện. Mong rằng mọi người luôn bình an, cuộc sống luôn tiêu dao tự tại như thế này.

Xong xuôi đứng dậy, lúc này mới thấy Mộ Lan đang lặng lẽ đứng phía sau.

“Mộ Lan, ngươi cũng đến thả thuyền hoa đăng?” Vân Khinh lên tiếng hỏi.

Mộ Lan khẽ lắc đầu “Không, ta đứng nhìn được rồi.”

“Ngươi vẫn chưa có? Vậy ta đi mua giúp ngươi.” Nói đoạn quay người đi.

“Không cần.” Mộ Lan vội ngăn lại, nhàn nhạt nói “Ta không tin vào những điều này.” Ánh sáng mờ mờ từ những chiếc thuyền hoa đăng hắt lên khuôn mặt còn non nớt của hắn, trong đôi mắt trong suốt điểm vài đốm sáng nhỏ li ti. Tuy đẹp là vậy nhưng chỉ có thể thấy sự hờ hững lạnh nhạt phản chiếu trong đó.

Không hiểu sao Vân Khinh lại cảm nhận được tia bi thương đè nén trong câu nói của hắn. Trong lòng chua xót, rốt cuộc đã phải trải qua những gì mới khiến cho một đứa trẻ trở thành vô cảm lạnh nhạt như vậy. Nàng chợt nhớ đến tình cảnh lần đầu tiên gặp hắn…

“Mộ Lan, ngươi có biết vì sao mọi người lại làm những chuyện như thế này không?”

“Để cầu nguyện.” Đưa mắt nhìn xung quanh, rất nhiều ngươi đang chú tâm thầm cầu nguyện. Mày thanh khẽ nhíu “Nhưng như vậy thì có ích gì?” Giọng nói ba phần giễu cợt bảy phần đau đớn, nếu cầu nguyện có thể đạt được như ý muốn, nếu như lời thỉnh cầu của hắn có thể đến tai ông trời, thì hắn đã thỉnh cầu cả trăm lần rồi. Nhưng rồi hắn nhận ra, tất cả chỉ là vô vọng. Từ lâu trong lòng hắn đã không còn tồn tại cái gọi là tín ngưỡng.

“Ta có chuyện này nghĩ muốn kể cho ngươi nghe.” Vân Khinh khẽ mỉm cười, thấy Mộ Lan không nói gì mới chậm rãi kể.

“Thời xưa, có vị tướng quyết tấn công địch dẫu quân địch mạnh hơn gấp nhiều lần. Trên đường tiến quân, ông dừng chân ở một đền thờ cầu nguyện, xin giúp đỡ. Sau đó, ông rút ra một đồng xu và nói lớn với quân sĩ:

– Bây giờ, ta sẽ lấy đồng xu để xin keo. Nếu là sấp, quân ta sẽ thắng còn ngửa thì quân ta sẽ bại. Chúng ta phó mặc mạng sống cho thần linh. Đồng xu bay lên, xoay mấy vòng và rơi xuống đất.

– Sấp rồi! Chúng ta sẽ thắng! Hãy xông lên chà nát quân thù! – Ba quân reo hò phấn khởi.

Sau trận chiến, toàn bộ quân địch hùng hậu đông đảo bị đánh bại hoàn toàn. Vị phó tướng vui vẻ nói với tướng quân:

– Không ai có thể thay đổi được bàn tay thần linh.

Tướng quân chỉ mỉm cười không đáp. Ông xoè tay đưa đồng tiền ra. Cả hai mặt đồng xu đều là mặt sấp.”

Nghe đến đây, đôi mắt Mộ Lan chợt mở lớn. Một lúc lâu sau vẫn một mực trầm mặc.

Thấy vậy, Vân Khinh cũng giữ im lặng, lẳng lặng đi đến một sạp hàng mua một chiếc thuyền hoa đăng.

“Của ngươi.” Vân Khinh một tay cầm thuyền, một tay cầm giấy bút đưa đến trước mặt Mộ Lan. Hắn có chút ngẩn người nhìn nàng, sau chuyển tầm mắt xuống những thứ trong tay nàng.

Vân Khinh cũng không nóng vội thúc giục, tay vẫn giữ trên không chờ đợi. Cuối cùng thì Mộ Lan cũng nhận lấy giấy bút trong tay nàng. Thấy vậy khóe môi nàng bất giác cong lên.

“Dựa tạm vào đây đi.” Thấy Mộ Lan quay trái quay phải tìm chỗ viết, Vân Khinh bèn xoay người lại, gạt tóc sang một bên đưa lưng cho hắn.

Cảm giác nhồn nhột truyền đến, Vân Khinh phải cố kiềm chế để người không run lên. Nàng có rất nhiều máu buồn a.

Cúi người đẩy thuyền nhỏ trôi theo dòng nước, đưa mắt nhìn nó dần lẫn theo những thuyền hoa đăng khác, Mộ Lan chợt lên tiếng “Cảm ơn.”

Vân Khinh không đáp chỉ hướng hắn mỉm cười. Nàng đâu có giúp được gì cho hắn, chuyện này phải do hắn tự mình nghiệm ra thôi. Con người cầu nguyện vì mong muốn đạt được ước muốn, như vậy họ luôn có niềm tin và sẽ nỗ lực để đạt được ước muốn đó. Ông trời luôn công bằng với tất cả mọi người, không thiên vị dành riêng cho ai. Sự giúp đỡ mình có được chỉ có thể từ chính bản thân mình thôi.

Lén lấy từ trong tay áo ra một thứ gì đó, chần chừ một lúc sau mới lấy hết dũng khí đưa cho Vân Khinh

“Cái này cho ngươi.”

Vân Khinh có chút ngạc nhiên nhận lấy. Là một chiếc khăn tay được thêu loài hoa màu trắng, từng đường kim mũi chỉ hết sức tinh tế sống động tưởng chừng như có thể nghe thoang thoảng trong không khí mùi thơm đâu đây.

“Oa, đẹp quá! Cái này là người thêu sao Mộ Lan?” Ngón tay khẽ mân theo đường thêu mềm mại, thật sự tay nghề còn tốt hơn cả Trang Minh Vệ nữa.

“Đây là hoa lan đúng không?”

Mộ Lan có chút ngượng ngùng gật đầu.

“Nhưng mà tại sao lại cho ta?”

Mộ Lan khuôn mặt nóng bừng, hơi đưa mắt nhìn xung quanh, hiện tại có rất nhiều thiếu niên đang thẹn thùng trao khăn tay cho ý trung nhân của mình, có người còn bạo dạn trực tiếp nhét khăn tay vào tay nữ tử mình thích rồi xấu hổ chạy mất…

Vân Khinh nghi hoặc nghiêng đầu nhìn hắn, tuy nhiên do trời đã tối nên nàng không phát hiện ra khuôn mặt đã sớm đỏ ửng của hắn.

“Vì ta nên khăn tay của thiếu chủ không còn. Cái này coi như để bồi thường.” Ngập ngừng một lát mới trả lời. Trong lòng thầm nghĩ, lúc này vẫn chưa được, không nên nóng vội. Ta có thể đợi thêm vài năm nữa.

Vân Khinh à một tiếng, cười “Không cần khách khí như vậy. Nhưng dù sao thì cũng cảm ơn ngươi nhé, ta rất thích.” Nói đoạn gấp gọn lại cho vào ngực áo “Ta sẽ trân trọng nó.”

Mộ Lan mỉm cười mãn nguyện, rất muốn nói chỉ cần nàng muốn hắn nguyện năm nào cũng thêu một chiếc tặng nàng.

Lúc rút tay ra khỏi ngực áo vô tình Vân Khinh làm rơi ra một thứ lăn tới dưới chân Mộ Lan.

Mộ Lan cầm lên nhìn, là một chiếc mộc trâm thuôn dài đơn giản nhưng những đường hoa văn áng mây được chạm khắc vô cùng sống động phiêu dật.

Thấy Mộ Lan cứ mãi ngắm chiếc mộc trâm trong tay, Vân Khinh lên tiếng hỏi “Ngươi thích nó sao?” Nơi này âm dương đảo lộn, nam tử rất thích mất thứ đồ trang sức lụa là, trang điểm phấn son. Nhưng Mộ Lan bình thường luôn ăn mặc giản dị mộc mạc, cũng không hề có vẻ gì hứng thú với mấy thứ đồ kia giống như những nam hài đồng lứa khác. Hiện tại lại lộ vẻ ham muốn với một món đồ trang sức thực sự là chuyện chưa từng xảy ra.

Mộ Lan khẽ nhếch môi lắc đầu đem trâm trả lại cho Vân Khinh. Hắn biết đây là quà nàng chuẩn bị tặng cho Vân công tử, dù có muốn đến mấy cũng không được.

Vân Khinh nhìn chiếc trâm trong tay, lại nhìn Mộ Lan dường như đang tiếc nuối, nói “Nếu ngươi thích, đợi đến khi ngươi đủ tuổi cài trâm. Ta sẽ làm một cái khác tặng ngươi.” Lúc này Vân Khinh ngốc nghếch vẫn không hề biết việc một nữ nhân tặng trâm cài tóc cho một nam nhân có ý nghĩa như thế nào.

Thực ra đối với mấy món đồ trang sức hắn cũng chẳng có chút hứng thú gì, vừa vướng víu nặng nề lại chẳng hữu dụng gì. Điều khiến hăn thích mộc trâm kia chỉ vì nó được do chính tay nàng làm ra.

“Thật… sao?” Giọng Mộ Lan có chút run run không tin hỏi.

“Thật.” Vân Khinh gật đầu khẳng định. Nhìn bộ dạng đang cố kìm nén hưng phấn đến nỗi giọng lạc đi, hai mắt long lanh mở to nhìn nàng khiến nàng vừa có chút buồn cười vừa cảm thấy vui lây. Biểu cảm đáng yêu lúc này của hắn khiến nàng hận không thể đè hắn xuống hung hăng hôn mấy cái.

Nếu Mộ Lan biết suy nghĩ của Vân Khinh lúc này chỉ sợ cầu còn không được.

Có điều cả hai đều không biết rằng, phải rất nhiều năm sau lời hứa này mới được thực hiện.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.