Vân Khinh thay y phục, theo thói quen đưa tay dò tìm trong ngực áo muốn ngắm vật kia trước khi đi ngủ một lát. Một lúc sau sờ mãi vẫn không thấy, lại đổi sang tìm hai bên tay áo cũng không có. Vân Khinh có chút hoảng loạn bèn thoát hết y phục mò mẫm trong đống quần áo, rũ lên rũ xuống cũng không có vật gì rơi ra. Nàng vội lật tung hết đống hành lý lên không bỏ sót một ngóc ngách tìm đến nửa ngày cũng không thấy, lúc này đồ đạc y phục đã bị nàng bới tung bày bừa đầy trên sàn.
Cuối cùng nàng đành phải mặc lại y phục chạy qua phòng Như Ý hỏi.
“Như Ý, lúc ngươi thu thập đồ của ta có thấy cái khăn tay thêu hoa cùng với cây ngọc trâm nào không?”
Như Ý có chút ngạc nhiên đáp “Không có a, ta chưa từng thấy qua… Thiếu chủ! Thiếu chủ! Ngươi đi đâu vậy?! Đợi ta với!”
Như Ý còn chưa dứt lời thì Vân Khinh đã quay người chạy đi. Như Ý bèn gọi Cát Tường phòng kế bên một tiếng rồi vội vã đuổi theo.
…
“Đông! Đông! Đông!” Trong màn đêm tĩnh lặng tiếng đập cửa dồn dập vang lên.
“Đến đây đến đây!” Tiểu nhị một tay cầm đèn cầy vừa khoác áo vừa chạy ra mở cửa.
Đập vào mắt là một người một thân hắc y phục, mái tóc tựa mực đổ xõa dài có chút rối loạn gần như hòa lẫn trong màn đêm, ánh đèn leo lắt từ cây đèn cầy hắt lên khuôn mặt trắng bệch của người kia khiến cho tiểu nhị lá gan nhỏ giật mình thiếu chút thì la lên.
“Ta muốn lấy lại chút đồ.” Người mặc hắc y nhàn nhạt không đầu không đuôi nói, vừa dứt lời đã lướt qua người tiểu nhị đi vào trong.
Như Ý Cát Tường ngay lập tức cũng bám sát theo sau Vân Khinh.
Tiểu nhị kịp phản ứng lại thì người sớm đã đi vào trong không còn bóng dáng, lúc nhìn thấy cặp song sinh long phượng đi theo sau thì mới liên tưởng đến hắc y thiếu nữ ban sáng. Vụ việc ban sáng đối với tiểu nhị mà nói là một kỷ niệm nhớ đời và hiện tại thì nàng đang bị lão bản phạt trực đêm trong suốt một tháng tới không công.
Tiểu nhị vừa chạy lên đến lầu hai thì đã thấy ngoài hành lang ba người đang đứng
“Tiểu nhị, phòng này có người thuê rồi sao?” Vân Khinh hướng tiểu nhị hỏi.
“Đúng vậy, vị tiểu thư đây lại muốn trú lại? E rằng không được rồi, phòng này có người trú mất rồi, phòng trống cũng không còn…”
“Không, ta có đồ vật để quên trong đó. Vị khách nhân phòng này có từng nói qua nhặt được đồ hay gửi lại gì không?”
“Không có.” Tiểu nhị lắc đầu.
Nghe vậy, Vân Khinh liền quay sang gõ cửa, bên trong vẫn còn ánh đèn hắt ra hẳn người bên trong vẫn còn thức.
Tiểu nhị phát hoảng đi đến muốn ngăn nàng lại, nhưng còn chưa kịp chạm vào người nàng thì đã bị Như Ý đứng một bên giữ lại, giãy mấy lần cũng không được bèn cố lên tiếng khuyên giải.
“Vị tiểu thư này xin đừng làm khó chúng ta nữa. Muộn thế này có lẽ vị khách nhân bên trong hẳn đang nghỉ ngơi. Có việc gì đợi ngày mai nói không được sao?”
Vân Khinh tay vẫn đập cửa, không quay đầu lại nói “Không thể chờ đến mai được.”
Đúng lúc này cánh cửa bật mở.
“Ai vậy? Có biết hiện tại là giờ nào rồi không hả?” Tiểu Hà miệng vừa làu bàu vừa mở cửa.
Nhìn thấy người trước mắt thì ngạc nhiên kêu lên “A! Là hái hoa tặc!” Thực ra thì hắn cũng không có ác ý gì khi thốt ra lời này, chỉ đơn giản là không biết nên xưng hô như thế nào và có lẽ ấn tượng ban đầu đã quá sâu nên buột miệng gọi ra, mặc dù biết rõ không phải là vậy.
Bị gọi thẳng vào mặt là hái hoa tặc khiến Vân Khinh mặt biến đen như đít nồi. Nàng đập bàn tay đang chỉ thẳng vào mũi mình của Tiểu Hà xuống, giọng âm trầm dọa nạt “Tiểu tử, ăn có thể ăn bậy nhưng nói không thể nói bậy. Ta còn nghe thấy từ miệng ngươi phát ra cụm từ đó một lần nào nữa ta sẽ khâu mỏ ngươi lại!”
Tiểu Hà tính ra tuổi vẫn còn nhỏ, nghe Vân Khinh vẻ mặt hung dữ dọa dẫm ngây thơ tưởng thật vội lấy hai tay bụm miệng lại, ánh mắt sợ hãi nhìn nàng.
Vân Khinh cười nhạt hài lòng trước phản ứng của tiểu chính thái, ừm, trẻ nhỏ dễ dạy.
“Ngươi… ngươi muốn làm gì? Không được vào.” Mắt thấy Vân Khinh thản nhiên đẩy mình qua hiên ngang bước vào phòng, Tiểu Hà tuy có chút sợ hãi thiếu nữ này, cũng biết mình không phải là đối thủ của nàng ta nhưng vẫn cố lấy chút dũng khí chắn đường không cho nàng tiến vào.
Nhưng ngay lập tức Tiểu Hà lại bị Cát Tường giữ lại, không còn cách nào khác đành hướng tiểu nhị trợ giúp.
“Tiểu nhị! Sao còn đứng đó giương mắt ếch ra nhìn hả? Các ngươi để người lạ quấy rầy khách nhân như thế này ư?”
Không phải là ta không muốn giúp mà là không thể a, tiểu nhị khóc không ra nước mắt. Người nàng lúc này sớm đã bị Như Ý điểm huyệt động cũng không thể động, nói cũng không thể nói.
“Là ngươi!” Một giọng nói ngạc nhiên chợt vang lên xen lẫn sự vui mừng ngoài ý muốn.
Thiếu niên nghe bên ngoài tiếng tranh cãi càng lúc càng ồn đành khoác lại y phục chỉnh tề tự ra mặt. Không nghĩ tới vừa bước ra đã nhìn thấy người mà mình đang nghĩ đến, trái tim trong lồng ngực bỗng run lên đập thình thịch. Lúc này hắn vừa bất ngờ lại vừa nghi hoặc lý do tại sao nàng lại xuất hiện ở đây vào giờ này.
“Công tử, sao người lại ra đây?”
Lai giả bất thiện, thiện giả bất lai. Những người này đêm hôm khuya khoắt xông vào phòng người khác chắc chắn cũng chẳng phải mục đích gì tốt đẹp. Lẽ nào hắc y nữ tử này nhìn trúng nhan sắc của công tử nên muốn mạnh mẽ đoạt người đi? Tiểu Hà càng nghĩ càng khẩn trương, ra sức vùng giãy khỏi sự kềm giữ của Cát Tường mà không được.
Vân Khinh thấy vậy bèn hướng Cát Tường gật đầu ra hiệu thả người.
Tiểu Hà ngay lập tức chạy đến giang hai tay che chắn bảo hộ chủ tử phía sau lưng, vẻ mặt thận trọng nhìn Vân Khinh như nhìn phường ác bá.
Vân Khinh nhìn một màn gà mẹ bảo vệ gà con trước mặt, bỗng cảm giác bản thân như con sói hung ác, có chút nhức đầu giải thích “Ta không có ý gì xấu, chỉ là đến tìm lại đồ bỏ quên thôi.”
Nghe vậy thiếu niên vô thức đưa tay chạm lên đầu, Vân Khinh cũng đưa mắt nhìn theo. Phát hiện ra vật kia bị người khác động đến, mày đẹp nhíu lại thành hình chữ xuyên lạnh lùng nói “Trả cho ta!” Giọng điệu bảy phần nộ khí ba phần ra lệnh.
Từ nhỏ đã luôn được mọi người xung quanh yêu thương nâng như nâng trứng, hứng như hứng hoa. Nay lần đầu tiên có người hướng hắn lớn tiếng tức giận không tránh khỏi có chút giật mình.
Mắt thấy chủ nhân bị dọa nạt đến sững sờ cả người, Tiểu Hà cũng chẳng quản đối phương đáng sợ thế nào hung hổ nói“Chỉ là một cây trâm nho nhỏ mà thôi, ngươi làm gì mà lớn tiếng như vậy? Công tử nhà ta đã vừa ý cây trâm này rồi. Nói đi! Bao nhiêu tiền thì ngươi mới chịu bán? Một trăm lượng?”
Nhìn bạch ngọc trâm kia, lúc này Như Ý chợt nhớ tới nhiều năm về trước thiếu chủ đã từng bỏ ra rất nhiều công sức mới mua về được một khối bạch ngọc quý hiếm. Một thời gian dài sau đó thì luôn tự giam mình trong phòng làm gì không rõ. Giờ thì nàng đã thông suốt…
“Wei! Sao không trả lời? Chê ít sao? Vậy thì năm trăm lượng? Một vạn lượng?” Tiểu Hà thấy Vân Khinh vẫn trầm mặc không nói nghĩ nàng không bằng lòng với số tiền mình đưa ra bèn mạnh miệng tăng giá.
“Tiểu Hà, đừng…” Thiếu niên lên tiếng khuyên can, nhưng còn chưa nói hết thì như một cơn gió bật chợt ập đến, mái tóc dài của hắn không còn bị cố định bỗng xổ tung xõa xuống.
Định thần lại thì phát hiện ra ngọc trâm cài trên đầu hắn đã yên vị ở trong tay Vân Khinh tự bao giờ.
Vân Khinh nắm chặt ngọc trâm ôm vào ngực, cố kiềm chế nộ khí âm ỉ trong người gằn lên từng tiếng “Ta! Không! Bán!”
Nếu như không phải vì thế giới này âm dương đảo ngược, nam nhân yếu hơn nữ nhân thì nàng đã sớm đá bay tên tiểu tử trước mặt này rồi, chứ chẳng đời nào lại đứng đây nghe hắn lảm nhảm trả giá.
Thiếu niên kinh ngạc tròn mắt nhìn từng lọn tóc dần rơi xuống trên vai. Lần đầu tiên trong đời hắn bị đối xử như vậy, trong lòng vừa cảm thấy bẽ bàng uất ức vừa xấu hổ tủi nhục. Hơn nữa người mang đến cho hắn những cảm xúc tồi tệ này lại là nữ tử đầu tiên mà hắn đang để ý tới.
Tiểu Hà lo lắng nhìn thiếu niên, thấy mắt đẹp đã đỏ ngầu như sắp khóc thì càng thêm hoảng hốt “Công… công tử, người đừng khóc mà.” đoạn lấy ra khăn tay muốn lau nước mắt an ủi hắn.
Vân Khinh vừa nhìn là nhận ngay ra thứ trong tay Tiểu Hà liền nhanh chóng phi đến giật lại. Thấy khăn tay bị vò nhàu nhăn nhúm, mày thanh nhíu lại tức giận nhưng tay vẫn nhẹ nhàng vuốt khăn lại cho phẳng rồi gấp gọn gàng cất vào ngực áo.
“Ngươi làm cái gì vậy hả?!” Nhìn một loạt những động tác tựa mây trôi nước chảy của Vân Khinh, Tiểu Hà tức giận la lên.
“Cái này cũng là của ta!” Vân Khinh lạnh lùng đáp. Đã tìm lại được vật cần tìm, nàng cũng không còn lý do gì để lưu lại bèn hướng hai người khẽ gật đầu “Đã quấy rầy.” đoạn quay người bước đi.
Tiểu Hà giậm giậm chân tức tối, trên đời này tại sao lại có loại nữ nhân như vậy?!
“Đứng lại!”
Tiểu Hà ngạc nhiên quay sang nhìn chủ tử nhà mình, đây là lần đầu tiên hắn thấy công tử luôn văn nhã hiền thục lại phá vỡ hình tượng la lớn tiếng như vậy.
Thiếu niên mi mắt đã ướt đẫm nhưng vẫn quật cường không để nước mắt rơi xuống, người run run hướng Vân Khinh sinh khí chất vấn “Ngươi không thấy ngươi thật quá đáng sao? Ngươi là ai mà lại có thể sỉ nhục ta như vậy? Mau xin lỗi ta đi!”
Vân Khinh dừng bước, chậm rãi quay người lại, vẻ mặt không chút cảm xúc nhìn thiếu niên tuyệt luân đang rưng rưng nước mắt. Một lát sau mới chậm rãi mở miệng “Xin lỗi.”
Im lặng… Trong phòng không khí có chút ngượng ngùng xấu hổ.
Cái bản mặt vô cảm lạnh nhạt không có tý gì gọi là ăn năn hối hận như thế mà gọi là xin lỗi ư? Đây là suy nghĩ chung của tất cả mọi người đang chứng kiến.
Không nghĩ tới đối phương sẽ thật sự hướng mình xin lỗi, mặc dù lời xin lỗi này có vẻ như cũng chẳng mang chút thành ý nào, thiếu niên trở nên lúng túng nhất thời không biết nên xử sự như thế nào.
Đúng lúc này Vân Khinh lại nói tiếp “Nhưng không phải ngươi cũng có lỗi khi tự ý đụng vào đồ của người khác mà chưa được sự cho phép hay sao?” Và đây cũng là điều mà nàng rất ghét. Nghĩ đến chiếc khăn tay bất li thân bị người khác đụng đến lại chợt thấy trong người vô cùng khó chịu, lại thêm trâm ngọc vì người kia mà nàng vẫn luôn gìn giữ cẩn thận bị một nam tử khác sử dụng qua thì càng thêm sinh khí.