Dứt lời, hắc y nhân nhún chân nhảy qua cửa sổ, bóng dáng dần hòa lẫn với màn đêm bên ngoài.
Ngồi bên thư án, Phượng Thiên Tường vẫn là một thân tử bào như cũ chưa kịp thay ra, ánh mắt đăm chiêu, tư thế bất động không thay đổi.
Bỗng có tiếng gõ cửa vang lên trong không gian tĩnh lặng. Cánh cửa bật mở, một nam tử mày rậm mắt to bước vào phòng.
Vừa thấy người nọ, Phượng Thiên Tường liền đứng dậy đi đến, đưa tay đỡ hắn, nói “Cẩn thận bậc cửa.”
“Muộn thế này sao còn chưa nghỉ, đến đây làm gì? Chẳng phải ta đã nói đừng chờ ta rồi sao? Chàng phải nghĩ cho đứa bé chứ.” Tuy mang ý tứ trách móc nhưng giọng điệu Phượng Thiên Tường lại mười phần dịu dàng ân cần.
Nam tử này chính là Lăng thị - chính quân của Tuyên vương.
Lăng Hiên mỉm cười, tay vịn lên cánh tay Phượng Thiên Tường để mặc nàng đỡ ngồi yên vị, theo thói quen lại xoa xoa cái bụng bắt đầu nhô lên của mình, nói “Nàng đừng lo, ta sẽ chú ý. Ta chỉ muốn mang chút đồ ăn khuya đến cho nàng thôi.”
Một nam hầu xách hộp đồ ăn, nhanh nhẹn sắp ra đĩa bày lên.
Vừa thấy bát canh quen thuộc trên bàn, Phượng Thiên Tường nhíu mày nói “Chàng lại xuống bếp? Ta đã nói chàng đang mang thai, mấy việc vặt này để người hầu làm là được.”
“Nhưng ta chính là muốn tự tay làm cho nàng ăn mà. Chẳng phải trước đây nàng nói ngày nào cũng chỉ muốn ăn đồ ăn ta làm hay sao?”
Không nói lại được Lăng Hiên, Phượng Thiên Tường thở dài nói “Thôi được, tùy ý chàng vậy. Nhưng mỗi lần xuống bếp phải luôn có người trông chừng bên cạnh. Về sau cũng không cần mang bữa khuya nữa, chàng phải đi nghỉ sớm cho ta.”
“Được được, ta đã biết. Nàng mau dùng đi kẻo thức ăn nguội mất.” Lăng Hiên đáp ứng qua quýt, tay lôi kéo Phượng Thiên Tường ngồi xuống, rồi múc một bát canh cho nàng.
Chống tay nhìn Phượng Thiên Tường uống canh, trong lòng Lăng Hiên dâng lên cảm giác ngọt ngào hạnh phúc.
Thấy vậy, Phượng Thiên Tường cũng múc một bát canh đưa cho hắn, nói “Đừng chỉ nhìn ta ăn như vậy, chàng cũng ăn cùng ta đi.”
“Được.”
…
Thượng triều.
“Sự việc hôm qua xảy ra là do trẫm tiếp đãi không chu toàn, mong Thiên Vân Thái nữ không để tâm.”
Vân Tuyết Cảnh hướng nữ hoàng chắp tay, đáp “Nữ hoàng đừng nói vậy, lúc đó Tuyết Cảnh vì quá lo lắng nên cũng cư xử không đúng mực. Nữ hoàng không lưu tâm điều đó là tốt rồi.”
Chuyện đã được hòa giải trong êm đẹp, nỗi lo âu trong lòng được buông xuống. Nữ hoàng nhẹ nhõm trao đổi vài câu khách khí, không quên hỏi thăm “Không biết hoàng tử hiện tại như thế nào? Có bị thương chỗ nào không?”
“Tạ nữ hoàng đã quan tâm, xá đệ may mắn không có tổn thương gì nghiêm trọng. Chỉ có lúc đó bị kinh hách, hiện tại vẫn ổn.”
“Lát nữa trẫm sẽ cho tuyên ngự y đến bắt mạch cho hoàng tử. Nếu cần thêm thứ gì, Thái nữ cứ nêu ra.”
“Nữ hoàng có tâm, Tuyết Cảnh rất cảm kích. Tuyết Cảnh không cầu gì cả, chỉ cần sau khi bắt được hung thủ thực sự, xin nữ hoàng hãy giao lại cho Tuyết Cảnh!”
Nữ hoàng có chút chần chừ, song cũng cũng không có biện pháp phải chấp thuận “Tốt, trẫm đáp ứng với ngươi.”
“Tạ nữ hoàng bệ hạ.”
Lúc này, nữ hoàng mới hướng Phượng Thanh La nói “Thanh La, việc này trẫm giao cho ngươi. Nhất định phải điều tra đến cùng.”
“Tuân lệnh!”
“Phượng Thái nữ, ngươi đang muốn đi thẩm vấn đúng không? Cho ta theo cùng được không?”
Việc này nhìn qua cũng biết không tránh khỏi là người của ta gây ra, xem ra Vân Tuyết Cảnh không hoàn toàn tin tưởng mình. Phượng Thanh La nghĩ thầm, đưa tay ra làm thế mời “Được thôi, thỉnh.”
“Thỉnh.”
Hai người vừa bước tới nơi, một cai ngục đã hớt hải chạy đến, hướng Phượng Thanh La nói “Thái nữ điện hạ, không tốt! Nghi phạm đã chết rồi!”
…
“Vậy là… nghi phạm đã bị trúng độc từ trước?” Vân Khinh nhíu mi hỏi.
Phượng Thanh La chán nản thở dài, gật đầu đáp “Theo kết quả xét nghiệm tử thi thì là vậy. Không chỉ có thế, ta cũng cho người kiểm tra thi thể hai kẻ còn lại. Quả nhiên như ta đoán cả ba cũng trúng một loại độc. Độc này đặc tính phát huy chậm, đến thời điểm nhất định không uống giải dược sẽ phát tác.”
Dừng lại nghĩ một lát, Phượng Thanh La nói tiếp “Xem biểu tình nghi phạm trước đó không có gì bất thường nên ta cũng không phát hiện. Dường như ngay bản thân nàng ta cũng không biết mình bị trúng độc.”
“Vậy mà ta cứ nghĩ lần này chúng ta đã nắm chắc được đầu mối rồi. Tuyên vương kia thật không dễ đối phó mà!” Vân Khinh cảm thán, uể oải gục đầu nằm dài trên bàn.
“Ừ, bên kia Vân Tuyết Cảnh cũng rất không hài lòng. Ta đang phiền não muốn chết đây!” Phượng Thanh La mệt mỏi nằm bò ra bàn theo.
Một lúc sau, Phượng Thanh La ngồi thẳng dậy vực lại tinh thần, nói “Than vãn đủ rồi, đến lúc phải đi thôi.”
Vân Khinh vẫn lười biếng không muốn cử động, đáp “Ừ, vậy tỷ đi nhé. Ta không tiễn.”
“Cái gì mà tiễn với không tiễn. Muội cũng phải đi cùng với ta. Nào, ngồi dậy mau!” Vừa nói Phượng Thanh La vừa kéo Vân Khinh ngồi dậy.
“Đi đâu a? Ta vừa mới chợp mắt được một lúc tỷ đã đến tìm rồi. Không đi! Ta muốn ngủ.”
“Ta còn chưa được chợp mắt chút nào này! Muội nghĩ ta cũng không muốn chắc? Nhưng mà Vân Tuyết Cảnh truyền lời cho ta nói hoàng tử kia muốn ta đưa muội đến.”
“Chắc muốn cảm ơn ta chứ gì? Tỷ chuyển lời giúp ta nói không cần cảm ơn. Thế nhé!” Dứt lời, Vân Khinh ngáp một cái, đứng dậy toan bỏ vào phòng ngủ.
Thấy thế, Phượng Thanh La vội bắt lấy nàng, lôi kéo nài nỉ “Khinh Khinh, tiễn phật tiễn tới Tây Thiên a. Giúp ta đi.”
“Không đi! Không đi! Nhất quyết không! Ta muốn ngủ!”