Màn đêm buông xuống, Tiểu Vũ ngoắc ngón tay, mỗ Hắc liền tự giác dẫn nàng chạy về phía Hoàng thành.
Ngựa quen đường cũ đi tới Cung Hoa Hiên, Tiểu Vũ giống như được trở về nhà của mình vậy, lập tức đặt cái mông nhỏ lên chiếc giường êm áo, tùy tiện cầm một quả bồ đào nhét vào trong miệng, vẫy vẫy tay đuổi Tiểu Hắc tự đi về trước.
“Hả? Ta đi trước à? Vậy còn ngươi làm gì?”
“Đêm nay ta ở chỗ này, không quay về!”
“...?”
Tiểu Hắc đờ đẫn, khônghiễu rõ nàng có ý gì. Tiểu Vũ vô lực đảo cặp mắt trắng dã, hàm hồ giải thích: “Không phải tình cảm giữa ta và công chúa rất tốt sao! Ngày mai nàng phải lập gia đình rồi, nên ta phải ở đây với nàng!”
“Nhưng, nhưng mà...”
“Nhưng gì mà nhưng! Không có nhưng mà gì hết á!”
Có chút không kiên nhẫn khoát tay, Tiểu Vũ bắt đầu lên tiếng đuổi người! Tiểu Hắc rõ ràng chần chờ. Tuy rằng mấy ngày nay, mỗi buổi tối hắn đều lén lút dẫn Tiểu Vũ đi ra ngoài để “tản bộ”, ở mặt ngoài thì tất cả mọi người đều chẳng hay biết gì, nhưng thật ra thì lão đại đều đã biết rõ. Hắn một người khôn khéo như vậy, nhất định là đã ngầm giám thị nhất cử nhất động của họ từ lâu rồi.
Tiểu Vũ không biết, nhưng hắn lại rất rõ ràng. Sở dĩ hắn có thể thuận thuận lợi lợi dẫn Tiểu Vũ đi ra ngoài, cũng là bởi vì lão đại tín nhiệm hắn. Tin tưởng hắn có thể bảo vệ Tiểu Vũ thật tốt, có thể bình an dẫn đi ra ngoài, cũng có thể bình an dẫn về Vương phủ! Nhưng mà hiện tại...
“Ngươi thực phải ở lại chỗ này sao? Không thể thương lượng thêm chút nào nữa hả?” Mỗ hắc chưa từ bỏ ý định tiếp tục hỏi.
“Không được! Không thể thương lượng thêm chút nào nữa hết!” Mỗ Vũ dứt khoác trả lời.
“Vậy được rồi! Ta cũng ở lại đây, không đi nữa!”
“...”
Tiểu Vũ cũng không ngờ tới hóa ra Tiểu Hắc cũng có tình tình ngang ngược này! Nhìn thấy vẻ mặt nghiêm túc của hắn, nàng không khỏi đứng lên, đến gần hắn, khó hiểu hỏi: “Ngươi ở lại đây làm gì?”
“Bảo vệ ngươi!”
Tiểu Vũ nghe vậy cả kinh, liếc mắt nhìn công chúa nào đó đang im lặng đứng ở một bên để xem kịch miễn phí, ánh mắt chợt hoảng hót, hồ nghi nhìn mỗ Hắc nói: “Ngươi... Chắc không phải là đã thích ta rồi chứ?”
Chậc, tuy rằng diện mạo của Tiểu Hắc ngươi cũng không tệ, hơn nữa võ công lại cao, làm người lại trung hậu thành thật. Quả thật là là một người phu quân rất tốt! Nhưng mà... Lòng của bổn cô nương đã có chủ rồi, đành phải nói tiếng thực xin lỗi với ngươi thôi.
Mỗ Vũ ở trong lòng lẩm bẩm lời kịch tiếp theo, vừa định há mồm nói ra, đã thấy Tiểu Hắc lấy thế sét đánh không kịp bưng tai lắc mình đi ra ngoài điện, trên mặt tràn đầy vẻ sợ hãi.
“Tiểu Vũ, cô nãi não của ta! Cơm có thể tùy tiện ăn bậy, nếu không đủ, thì mỗi ngày ta đều chạy tới ngự phòng ăn trộm thức ăn ngon cho ngươi nhấm nháp cũng được mà! Nhưng mà lời nói vừa rồi, dù sap thì ngươi cũng không được nói lung tung như vậy!”
Trên trán Mỗ Vũ ẩn ẩn hiện hiện lên gân xanh:“Làm gì vậy chứ? Chỉ nói ngươi thích ta thôi mà, có cần phải có phản ứng lớn như vậy không? Tuy rằng ta không có dáng vẻ khuynh quốc khuynh thành, nhưng cũng không đến mức không giống người đi? Nói ngươi thích ta, có thể khiến ngươi thấp thỏm lo âu như vậy sao?”
Tiểu Hắc vội vàng xua tay, lắc đầu như trống bỏi vậy:“Không đúng không đúng! Ngươi đừng hiểu lầm! Không phải ta nói ngươi không tốt, mà là...”
Ối giờ ôi! Nên giải thích thế nào thì mới được đây? Hắn không sợ bị người ta nói hắn thích Phượng tỷ hay Phù Dung tỷ gì đó, nhưng chỉ là tuyệt đối không thể nói hắn thích Tiểu Vũ được! Nói hắn thích Phượng tỷ hay Phù Dung tỷ, nhiều nhất cũng chỉ bị những người sùng bái họ cười nhạo mà thôi. Nhưng khi nói coi trọng ngươi, thì hậu quả tuyệt đối còn bi thảm hơn cả việc bị sét đánh đó…..
Nhớ tới khóe miệng hơi nhếch lên của Lưu Quang, cộng thêm ánh sáng đỏ ngầu trong đôi mắt, cả người mỗ Hắc không khỏi run run một cái. Vừa lui về sau cánh cửa đại điện vừa nói với Tiểu Vũ: “Chuyện này, chuyện này! Ta về trước đây. Ta sẽ không đi xa, sẽ tới chỗ gần đây để đợi ngươi, ngày mai sau khi công chúa xuất giá, ta sẽ dẫn ngươi về Vương phủ! Ách, liền cứ như vậy đi!”
Tự nhiên nói một hơi hết lời, Tiểu Hắc lắc mình một cái lập tức hoàn toàn biến mất trong màn đêm. Tiểu Vũ đầu đầy hắc tuyến đứng ở kia, gió lạnh thổi qua, hoàn toàn ngây ngốc...
...
Hôm sau, các cung nữ đã sớm rời giường, đi vào cung điện trang điểm cho thất công chúa. Không hơi trong chốc lát, một người mặc hỉ phục đỏ thẫm, đầu che khăn đỏ được cung nữ dìu ra ngoài điện.
Ngồi trên hỉ kiệu, một đường lảo đảo diễn tấu sáo và trống, đoàn người có chút khí thế, cứ rời khỏi Hoàng Thành đi tới phủ đệ của Diệp gia như vậy.
Ngay tại thời điểm kiệu hoa vừa mới ra khỏi Hoàng thành, một đạo bóng đen vù hiện lên, nhìn đại đội vừa mới xuất phát, sau đó thì bay tới cung Hoa Hiên.
Giờ phút này, có lẽ đại đa số mọi người đều đi xem náo nhiệt. trước cửa cung Hoa Hiên không có một cung nữ nào, ngay cả thủ vệ thị vệ, cũng đứng không yên lòng hết nhìn đông tới nhìn tây.
Không có Tiểu Vũ ở bên, nên Tiểu Hắc không bao giờ dùng công phu “điểm nguyệt” nữa. Một ánh sáng chợt lóe lên, lập tức xuyên qua cánh cửa, trực tiếp tiến vào trong điện.
Còn chưa kịp cảm khái thuật xuyên tưởng đã lâu không dùng này, thì mỗ Hắc đã ngơ ngác đứng ở tại chỗ, hoàn toàn ngây ngẩn cả người.
“Thất, thất công chúa??? Sao ngươi lại ở đây vậy???”
Không chỉ có Tiểu Hắc há hốc mồm, mà khi thất công chúa Mộ Dung Phiêu Tự nhìn thấy hắn, cũng ngây ngẩn cả người.
“Ngươi không phải là Hắc hộ vệ hay đi theo Tiểu Vũ sao? Sao ngươi lại ở chỗ này thế?”
Cùng một câu hỏi như nhau, khiến hai người giai giật mình ở tại chỗ, trong lúc nhất thời ai cũng không lên tiếng. Thật vất vả Tiểu Hắc mới khôi phục thần trí, vỗ vỗ đầu vốn không chút thông minh, nhíu mày nói: “ Đợi, đợi chút! Trước tiên thì nguoi7khoan hả hỏi ta, mà hãy trả lời vấn đề ta hỏi trước đã! Sao ngươi lại ở chỗ này? Hôm nay là đại hôn của ngươi mà! Ta, vừa rồi ta tận mắt thấy người ngồi lên kiệu hoa rời khỏi hoàng thành mà!”
Mộ Dung Phiêu Tự trừng mắt nhìn.”Như thế nào? Ngươi không biết sao?”
Tiểu Hắc mơ màng: “Biết? Ta biết cái gì! Làm ơn, muốn ta gọi ngươi là tỷ tỷ hả? Ngươi lập tức nói rõ ràng với ta đi!” Nói xong, hắn nhìn trái phải trước sau nói: “Còn có! Tiểu Vũ đi đâu vậy?”
Mộ Dung Phiêu Tự thấy hắn không giống dáng vẻ biết rõ còn cố hỏi, cho nên sững sờ nói: “Cái kia, ta thấy quan hệ của người và Tiểu Vũ rất tốt, còn tưởng rằng nàng sẽ nói tất cả kế hoạch cho người biết nữa. Chậc... sở dĩ ta lại ở chỗ này, là vì tân nương tử vừa ra ngoài kia không phải ta, mà là... Tiểu Vũ!” (O_O)
Vừa nói xong, Tiểu Hắc bỗng nhiên cảm thấy trước mắt tối sầm lại, có một loại xúc động muốn té xỉu.
“Ý của ngươi là... Nàng, nàng thay thế ngươi đi lập gia đình à?”
“Trên nguyên tắc mà nói, là như vậy! Chỉ là Tiểu Vũ đã nói, nàng đã thương lượng thật kỹ càng với tỷ tỷ và Diệp công tử rồi, nàng chỉ chịu trách nhiệm là giả thành ta để bái đường với DiệpTử Lan mà thôi, sau đó nàng sẽ lén trốn đi. Tỷ tỷ sẽ mắc hỉ phục của nàng, mượn thân phận của ta để thành thân và sống chung với Diệp Tử Lan! Mà ta đây, chỉ cần ngoan ngoãn trốn trong cung điện này vài ngày mà thôi! Chờ bên kia bọn họ gạo nấu thành cơm rồi, ta chạy ra giải thích với thập tứ đệ, đến lúc đó cho dù Thập Tứ đệ tức tới thổi râu trừng mắt, cũng không thể làm gì!”
Mộ Dung Phiêu Tự nói đạo lý rõ ràng, nhưng Tiểu Hắc cũng rất đau đầu.
Ôi mẹ ơi! Tiểu Vũ muốn bái đường với Diệp Tử Lan à? Nếu lão đại đã biết, mà vẫn làm bộ, thì cũng sẽ muốn giết người diệt khẩu đi?
Vẫn là ngoan ngoãn chạy nhanh về vương phủ báo cho lão đại biết thôi! Hắn cũng không có lá gan giấu diếm.Bây giờ mà báo cáo, thì hình phạt tử hình của hắn còn có thể tạm hoãn, còn nếu chờ bên kia bái đường xong rồi mới báo cáo, thì có lẽ hắn sẽ chết không toàn thây rồi…..
Ô ô ô... Hắn chỉ là một Quỷ Soa mà thôi, lại gặp phải hai vị chủ tử như vậy, nên hắn rất dễ dàng có được! Đủ loại phiền phức đấy! Tổn thương nghiêm trọng đến mức không sống dậy nổi!