Hắn rất ghét cảm giác này. Vì sao đến giờ phút này rồi mà tâm trạng của hắn vẫn bị nàng dễ dàng khống chế? Chán ghét sự yếu đuối này! Tô Cẩm Lí xoay người muốn rời đi. Nhưng Dương Xuyến Xuyến lại đứng lên cười nhạt. Không nhìn bóng dáng Tô Cẩm Lí đang định rời đi, chỉ nói với Tiểu Bích: "Chuẩn bị đồ đạc, hôm nay ta và ngươi cùng về Dương gia. Không nên làm cha mẹ ta lo lắng." "Tiểu thư, Vương gia..." Tiểu Bích lo lắng điều gì, Dương Xuyến Xuyến hiểu rõ. Nhưng lại cười cười nói: "Ta vui vẻ trở lại, họ thấy sẽ yên tâm." Dương Xuyến Xuyến cười rất gượng gạo. Nàng biết, mình không có quyền yêu cầu gì cả. Chỉ là đột nhiên muốn khóc, lòng tràn ngập ủy khuất và tâm sự bộn bề. Nhưng nước mắt chỉ dành cho nữ nhân vô dụng. Kìm nén đã trở thành thói quen khó sửa của Dương Xuyến Xuyến nàng. Bước đi, giao việc cho Tiểu Bích rồi trở về dọn đồ. Tô Cẩm Lí thấy vậy, ánh mắt hơi đổi, nàng yên tĩnh có chút đáng sợ. Tâm, hơi động một chút. Không có lý do rời đi mà cứ đứng đó. Dương Xuyến Xuyến nhanh chóng cầm đồ đạc ra ngoài, Tiểu Bích đi theo sau, nàng cười với Tô Cẩm Lí: "Vương gia, ta đi trước." Rồi sau đó bước ngang qua người hắn. Tô Cẩm Lí nhìn bóng dáng nàng đang xa dần. Tay Dương Xuyến Xuyến nắm chặt lại, không gọi nàng lại, cũng không dặn dò gì hết. Cười lạnh, Dương Xuyến Xuyến, nguơi dựa vào cái gì muốn Vương gia quan tâm ngươi? Bước chân nhanh chóng khiến bóng dáng nàng khuất dần khỏi tầm mắt của Tô Cẩm Lí. Ngồi trên xe ngựa, mắt nàng không có chút cảm xúc, một mảnh lạnh lẽo. Nàng chỉ nói với hắn một lần, hôm nay hắn không chủ động nói, vậy sau này nàng cũng không bao giờ chủ động nữa. Tô Cẩm Lí nhìn bóng dáng này, tâm tình rối loạn, không hiểu vì sao.