Dương Xuyến Xuyến dừng một chút, nói: "Chỉ là nhàm chán thôi, bên trong không quen ai, có vẻ có chút đột ngột, cho nên, mới muốn ra ngoài đi một chút......"
"...... Cũng giống ngươi!"
Tô Cảnh Lương đột nhiên đáp lại một câu.
Hai người nháy mắt trầm mặc.
Sau một lúc lâu, Tô Cảnh Lương mới lại ngẩng đầu, nói:
"Trong điện người nhiều như vậy, người đến người đi, trên mặt của mỗi người, đều là vui mừng, nhưng ta lại tìm không thấy bất cứ niềm vui nào........"
Lúc nói tới đây, Tô Cảnh Lương nhẹ nhàng thở dài một hơi.
Cũng không có bất cứ cảm xúc gì trên mặt, mang theo ý mờ mịt.
Nói: "Kỳ thật, nơi này vô cùng tốt, trước đây, lúc ta nhìn Cẩm Lý và mẫu phi thân mật như thế, ta sẽ trốn ở chỗ này......"
Dương Xuyến Xuyến ngẩn người, chợt đột nhiên nhớ tới mẫu thân đã từng nhắc đến với mình.
Hoàng Hậu chết sớm, nhưng mà, tình cảm với hoàng thượng cực kì thân mật.
Cho nên, hai mươi năm nay, hoàng thượng đều không có lập hoàng hậu.
Thậm chí, hoàng thượng trực tiếp không có bất cứ do dự nào lập Đại hoàng tử Tô Cảnh Lương làm thái tử.
Nhất thời, đáy lòng Dương Xuyến Xuyến khó tránh khỏi có chút ngại mặt, mình xuyên tới thời này lâu như vậy rồi......
Nàng, cũng thật sự có chút nhớ nhà rồi.
Tô Cảnh Lương dù sao cũng là thái tử, lớn hơn Tô Cẩm Lý ba tuổi, tâm tư kín đáo, còn nhỏ mất mẫu hậu, khó tránh khỏi tâm trí cũng hiểu được tùy mặt gửi lời.
Nhìn biểu cảm của Dương Xuyến Xuyến, nhất thời đã sáng tỏ bảy tám phần, ôn nhu hỏi: "Nhớ nhà sao?"
Dương Xuyến Xuyến ngẩn người, tự nhiên có người hỏi đến, nàng cũng sẽ không che giấu bất cứ cái gì nữa.
Chỉ là, nhà mình nhớ chính là nhà lúc chưa xuyên không.
Thở dài một hơi," Vâng...... Thần có chút nhớ mẹ thần!"
Dương Xuyến Xuyến nói tới đây, bỗng nhiên ngừng miệng.
Cảm thấy mình nói có chút đường đột rồi!
Biết rõ thái tử đã mất mẫu hậu, mình lại cứ nhắc tới như vậy.
Mà còn, vừa rồi lời hắn nói, cũng không nói đến Tô Cẩm Lý cùng vương phi nương nương sao?
Chẳng lẽ, đêm khuya hắn đứng ở chỗ này, là đang nhớ mẫu thân của mình sao?