Tây Môn Tĩnh Hiên hiểu nhầm suy nghĩ của Lâm Hinh Nhân, còn nghĩ nàng đang tức giận vì hắn đánh giá nàng như thế, ở trước mặt mọi người nhục nhã nàng.
"Bổn vương vốn tưởng rằng, cho dù người đi đứng không tiện, nhưng dù sao cũng là nữ nhân, đối với việc động phòng cũng không có ảnh hưởng lớn, xem ra bổn vương lầm rồi. Bổn vương thấy cho dù ngươi có luyện tập nhiều hơn nữa, chưa chắc đã làm bổn vương hài lòng, một người không thể làm hài lòng bổn vương những chuyện bình thường nhất sao có thể đủ tư cách làm vương phi của ta?" Lời nói của Tây Mô Tĩnh Hiên đều là chế giễu Lâm Hinh Lâm, nhưng mà giọng nói nhẹ nhàng, giống như hắn bất đắc dĩ phải nói ra.
Đường đường Hiên Vương cưới nữ nhân như Lâm Hinh Nhân chính là hạ thấp mình, mà nữ nhân này ngay cả thu hút thỏa mãn nhu cầu của nam nhân cũng không làm được, như vậy Hiên Vương càng thêm oan ức, hơn nữa trong ngày đầu tiên sau tân hôn, không biết từ đâu xuất hiên thi thể của một nữ nhân liền ứng nghiệm với tin đồn Lâm Hinh Nhân là sao chổi.
Cho nên người trong Hiên Vương phủ thấy, cho dù bây giờ Hiên Vương hạ lệnh, đuổi Lâm Hinh Nhân tới ở tại Thiên viện cũng không có gì là quá đáng, cho nàng là Hiên Vương phi chính là ban cho nàng ân huệ lớn nhất, cho phủ thái sư mặt mũi thật lớn.
"Nô tỳ khiến vương gia thất vọng rồi." Nghe Hiên Vương nói xong, Lâm Hinh Nhân hơi hơi vuốt cằm, lùi về phía sau vài bước, cúi chào Tây Môn Tĩnh Hiên, trong giọng nói dường như mang theo sự oan ức cùng cam chịu.
Mọi người đều nghĩ lúc này Lâm Hinh Nhân đã muốn nhận lỗi rồi, Lâm Hinh Nhân đột nhiên ngẩng đầu lên, nhìn thẳng vào Tây Môn Tĩnh Hiên nói, "Nô tỳ cũng muốn tiến bộ, thể hiện tốt hơn một chút, làm tốt bổn phận thê tử hầu hạ vương gia, xin hỏi vương gia, nô tỳ nên tìm ai luyện tập hoặc là học tập đây?"
Ánh mắt Lâm Hinh Nhân vừa bình tĩnh lại thản nhiên, bộ dáng hiếu học thành khẩn, làm cho người ta thấy có chút buồn cười, làm cho Tây Môn Tĩnh Hiên nghe thấy có chút tức giận, không nghĩ tới nữ nhân này có thể hỏi vấn đề như vậy, chẳng lẽ trong lòng không cảm thấy xấu hổ?
"Vương gia, nô tỳ biết ít nhiều cũng lọt vào mắt xanh của vương gia nên mới có vinh hạnh được Hiên Vương phi, cho nên, nô tỳ chắc chắn nghe theo lời vương gia dạy bảo, cố gắng gấp đôi, nhất định làm cho vương gia hài lòng." Lâm Hinh Nhân tiếp tục nói.
Đỏ ửng trên mặt đã sớm biến mất, nói tới nói lui cũng ngày càng trôi chảy, thật sự là trong lòng chịu đựng bao nhiêu, ở bên ngoài biểu hiện da mặt dày bao nhiêu. Hình như là vì bảo vệ vị trí Hiên Vương phi, mặc kệ như thế nào cũng không cảm thấy thiệt thòi.
Thấy Tây Môn Tĩnh Hiên không có trả lời kịp thời, Lâm Hinh Nhân biết trong lời nói của mình đã làm cho Tây Môn Tĩnh Hiên âm thầm dự liệu không kịp, cầu là do hắn đánh trước, ném lại cho hắn, xem hắn đỡ như thế nào?
Nếu như mình giống như quả hồng mềm bị lăn qua lăn lại trong Hiên Vương phủ, như vậy sao có thể mượn thân phận Hiên Vương Phi tiến cung làm việc?
Tây Môn Tĩnh Hiên nghe Lâm Hinh Nhân nói giống như vừa mới bị đụng đầu vào tường vậy, chớp mắt lẳng lặng nhìn chằm chằm vào nàng một chút, dường như trong mắt của nàng hiện ra mấy phần tỏa sáng, nhưng khi nhìn kĩ lại thì biến mất, khiến cho hắn nghĩ mình bị ảo giác, chẳng qua là đang suy nghĩ muốn bắt được nữ nhân của Thủy Nguyệt cung kia, nên mới cảm thấy Lâm Hinh Nhân chính là người đàn bà kia chăng?
"Ngươi khiến bổn vương nghĩ tới một người." Tây Môn Tĩnh Hiên nhìn Lâm Hinh Nhân, dường như không thèm để ý tới nàng, tùy ý nói.
"Là ai?" Lâm Hinh Nhân tò mò hỏi, thực ra là xuất phát từ sự cảnh giác, Tây Môn Tĩnh Hiên vẫn nhìn chằm chằm vào nàng, chẳng lẽ hắn đã phát hiện ra điều gì?
Thân là Thiếu cung chủ của Thủy Nguyệt cung, trước đó vẫn lấy chuyện luyện tập võ công đặt lên hàng đầu, chưa bao giờ tham gia nhiều vào chuyện trong cung, cho đến một ngày sư phụ đột nhiên ngã bệnh, ngày càng xấu đi, nàng với Hoàng Phủ Yến và Tinh Dao, Nguyệt Dao dưới sự ủng hộ của đám thuộc hạ, lấy danh nghĩa thiếu cung chủ quyết định mọi chuyện trong cung, tuy rằng từng giao thủ với nhiều người, nhưng mà đối mặt với một đối thủ thực lực mạnh như Tây Môn Tĩnh Hiên vẫn là lần đầu tiên, với lại còn tác động đến quan hệ giữa Thủy Nguyệt cung và hoàng gia, lại còn thất bại hai lần trước mặt hắn,làm cho nàng không thể không cẩn thận.
Nếu cho nàng cơ hội lựa chọn lại, nàng vẫn muốn xuống tay với thái tử trước, cũng sẽ không tự mình chuốc lấy khổ cực bị người ta chế giễu, vì cùng một mục đích, đương nhiên nàng sẽ chọn con đường dễ đi hơn, chỉ có thể nói hành động của Tây Môn Tĩnh Hiên làm cho người ta khó có thể lường trước được, vừa nói một câu đã khiến nàng lộ ra sơ hở, đem hai người không hề quen biết trở thành một người.
"Ngươi không phải muốn xem xét thi thể sao? Bổn vương liền cho ngươi toại nguyện, để xem ngươi có thể nhìn ra cái gì?" Tây Môn Tĩnh Hiên không có trả lời Lâm Hinh Nhân, chuyển đề tài, ra hiệu quản gia tránh ra.
"Tiểu thư?" Yên Nhi nhẹ nhàng kéo kéo góc y phục Lâm Hinh Nhân, lắc đầu, muốn bảo nàng từ chối. Cỗ thi thể kia đã dọa Chỉ Kì phu nhân hôn mê, còn có tiếng hét thảm thiết vang xa như vậy, nghĩ lại vẫn đáng sợ.
Lâm Hinh Nhân nhìn Yên Nhi cười, bảo nàng yên tâm, xoay người nhanh chóng đi đến chỗ thi thể.
Trong nháy mắt, Lâm Hinh Nhân mới không cẩn thận nhận ra, trong lúc Tây Môn Tĩnh Hiên chuyển vấn đề đẩy sang cho nàng, không trả lời nàng vấn đề kia, còn có "ý tốt" thỏa mãn "mong ước" của nàng, thật sự là rất quá mức!
Lâm Hinh Nhân không thể không thừa nhận, mặc dù lớn hơn tám tuổi, so sánh với Tây Môn Tĩnh Hiên đã trải qua nhiều mưa gió, kém rất nhiều.
Nghĩ đến điều này, Lâm Hinh Nhân âm thầm nắm chặt tay trong áo, đời người cần phải có tích lũy, thế nhưng võ công lại có hạn, nàng nhanh chóng luyện thành Thủy Nguyệt thần công, không thể thua chính mình.
Nàng thấy rất rõ ràng, cỗ thi thể kia cả người xích lõa, hai chân bị người ta cố ý bẻ gãy, bộ mặt vặn vẹo dữ tợn đáng sợ —— rõ ràng chính là người đàn bà đã bị nàng giết!
"Tiểu thư!" Yên Nhi muốn đến dìu Lâm Hinh Nhân, nhưng mà do dự không dám tới gần.
"Phát hiện cái gì?" Tây Môn Tĩnh Hiên đến bên cạnh Lâm Hinh Nhân hỏi.
"Nàng.......... hẳn là.............. bị người ta bóp chết." Lâm Hinh Nhân nuốt nước bọt, dường như cố gắng làm cho mình hoảng sợ rồi tự trấn an.
"Quan sát không tồi, như vậy nhìn lại xem hung thủ là nam nhân hay là nữ nhân?" Tay Tây Môn Tĩnh Hiên đặt lên vai Lâm Hinh Nhân, hơi dùng sức, liền làm nàng không thể không cúi người xuống.
Tới gần khuôn mặt vặn vẹo kia, có đầy vết máu tràn ra ở khóe môi dơ bẩn, khiến cho người ta cảm thấy buồn nôn.
"Nô tỳ nhìn không ra." Lâm Hinh Nhân lắc đầu, muốn đứng lên.
"Là một nữ nhân." Tây Môn Tĩnh Hiên thay nàng trả lời, buông lỏng bả vai nàng, "Chân của nàng ta bị phế đi, không biết nàng ta có phải đi đứng bất tiện giống ngươi?"
"Hẳn không phải đi, có lẽ là du hung thủ cố ý làm." Trong lòng Lâm Hinh Nhân gợn sóng, lời nói của Tây Môn Tĩnh Hiên lại phát ra tín hiệu nguy hiểm.
"Nếu ngươi là hung thủ, người đã bị giết chết, tại sao lại còn phế chân hủy đi dung mạo?" Tây Môn Tĩnh Hiên giống như không có việc gì, nghiêm túc cùng Lâm Hinh Nhân thảo luận về cái nữ thi này.
Edit & Beta: Bạc Hà
- Xin chào mọi người, mình là Bạc Hà đây. Có lẽ đây cũng là chương truyện cuối cùng được edit và đăng trong năm 2017. Cám ơn các bạn đã đồng hành cùng truyện trong thời gian vừa qua. Nghe như kiểu sắp end truyện hoặc dừng đăng rồi ý nhỉ? Nhưng mà truyện còn dài lắm a~ *cười gian*. Có nên dừng lại? À mà thôi mới đăng có được độ 23 chương mà. Trong năm tới các ban mong ước điều gì?