Vương Gia Ngoan Nào

Chương 12



"Phụ hoàng con đã làm theo lời người dặn cũng đã sắp xếp ổn thỏa mọi chuyện.Theo tình báo thì chúng sẽ tiến hành kế họach vào yến tiệc sắp tới,Hoắc thường tướng sẽ dẫn người xông vào đại điện,còn thuộc hạ của lão sẽ dẫn người bao vây hoàng cung".

Từ sáng sớm Dật Phong đã vào triều để bàn bạc cùng với phụ hoàng.

"Cuối cùng điều mà ta lo lắng đã xảy ra,lão ta là người rất gian xảo,nhiều thủ đoạn ác độc.Phong nhi con phải hành sự thật cẩn thận đừng để xảy ra chuyện gì cũng phải bảo vệ bản thân thật tốt ".Hiên Đế lo lắng nói.

"Phụ hoàng hài nhi nhất định hành sự cẩn thận không để người phải lo lắng,phụ hoàng nhi thần có việc muốn nhờ người".Hắn ngập ngừng nói.

"Được,con nói đi".

"Nghe nói mẫu thân đang ở chỗ người con có thể gập người không thật sự con rất nhớ người không biết người sao rồi".Thực sự hắn rất muốn gặp mẫu thân.

"Ha Ha tưởng có chuyện gì.ta đang định dẫn con đi gặp nàng.Nào nào tới đây ta dẫn con đi gặp nàng".Hiên Đế vui vẻ cười nói.

"Y Cẩm ta dẫn nhi tử tới gặp nàng"Hiên Đế nói.

"Hài tử đã lâu không gặp con sống tố không?"Y Cẩm xúc động nói.

"mẫu thân thực sự là người sao?Bao năm qua người đã ở đâu,người có sống tốt không..."Hắn nghẹn ngào hỏi.

"Thôi được rồi mẫu tử hai người đừng đứng đó nữa lại đây ngồi đi".Nhìn thấy hai mẫu tử gặp lại nhau Hiên Đế rất vui mừng.

"Tiểu thư sáng sớm  vương gia đã vào triều rồi,giờ ở đó chỉ có tiểu thiếu gia và nàng ta thôi chúng ta có thể đến đó dạy dỗ nàng ta".Nha hoàn kia ghé tai nói với Hoắc Ngọc.

"Được ta phải xem ả ta rốt cuộc là người như thế nào,dám tranh giành chàng với ta".Ánh mắt nàng ta tràn đầy hận thù.

"Mau đi,để chàng về sẽ không tốt".Ả ta rất muốn giết chết nàng.

"Vũ nhi à,con có muốn nghe bí mật của mẫu thân không".Nàng nghĩ mình nên nói cho hài nhi biết.

"Muốn ạ".Nó rất muốn biết bí mật của mẫu thân là gì.

"Thực ra ta vốn không là người ở thế giới này,nơi ta sống trước đây hoàn toàn khác nơi đây ở nơi đó ta cũng có một gia đình nhưng ta sống không hạnh phúc vì thế ông trời mới mang ta đến nơi này cho ta một gia đình thực sự hạnh phúc,được sống với con và chàng là điều tốt nhất với ta.Nếu một ngày ta thực sự biến mất thì con và phụ thân đừng đau lòng.Ta sẽ nhất định quay về tìm hai người".

Nàng rất sợ cuộc sống mà nàng có bây giờ chỉ là một giấc mơ,nàng rất sợ khi mình tỉnh giấc sẽ mất đi gia đình nhỏ bé này,sẽ lại phải sống một cuộc sống mà nàng không mong muốn.Nếu đây là một giấc mơ nàng muốn mình thà không tỉnh dậy.

"Mẫu thân những gì người nói là thật sao?"Chuyện mà mẫu thân nói khiến nó rất khó tin.

"Ta biết chuyện này rất khó tin nhưng nó đều là sự thật".Nàng khẳng định nói.

"Mẫu thân nếu ngày ấy xảy ra ngươi nhất định phải quay về tìm phụ thân và con".

"Được ta nhất định sẽ quay về".

"Trắc phi ngươi không được vào đây"Bên ngoài có  người hô hoán nói to.

"Tránh ra ngươi là ai mà dám cản ta,không muốn chết thì mau tránh ra cho ta".Hoắc Ngọc tát vào mặt nô tỳ đó.

"Hồ ly tinh ngươi mau ra đây cho ta".Hoắc Ngọc đạp cửa xông vào.

"Hừ trắc phi phụ vương không ở nhà nên ngươi dám tới đây gây sự sao?"Vũ nhi cất cao giọng nói.

"Hừ tiểu súc sinh không phải việc của ngươi cút sang một bên cho ta tìm con hồ ly tinh đó ra đây cho ta".Nàng ta to tiếng quát to.

"Súc sinh cô nói ai đó".Giọng nói ngọt ngào vang lên.

"Súc sinh gọi nó".Hoắc Ngọc liền đáp.

"Hahaha Vũ nhi cô ta nói mình là súc sinh kìa ".Y Lâm cười nói vui vẻ với hài tử.

"Hihihi mẫu thân chiêu này thật tuyệt".Vũ nhi hóm hỉnh đáp lại.

Hoắc Ngọc Chỉ thấy một lam y nữ tử dáng người tầm thường nhan sắc cũng không bằng nàng ta,ả ta sao có thể sánh với nàng,sao chàng có thể để ả ta làm vương phi được,ả ta không xứng.

"Ngươi chính là người mà mọi người cho là vương phi".Hoắc Ngọc hỏi nàng.

"Đúng là ta khiến cô rất vui sao?"Y Lâm hỏi vặn lại nàng ta.

"Loại người xấu xí như cô chàng sẽ để ý cô sao,các người cũng mù hết sao cô ta sao có thể làm vương phi".Nàng ta nói to để cho tất cả nha hoàn nghe thấy.

"Vậy lòng dạ ác độc,quát tháo to như cô thì ra dáng một trắc phi sao chứ đừng nói tới làm vương phi".Y Lâm cao giọng nói.

"Sao cô dám sỉ nhục ta như vậy".Hoắc Ngọc dơ tay muốn tát nàng.

"Bốp " 

Âm thanh này vang lên khiến tất cả đều ngạc nhiên.

'Ngươi ngươi sao ngươi dám đánh ta ngươi có biết ta là ai không?".Hoắc Ngọc ôm mặt mình.

"Hừ không cần biết ngươi là ai dám sỉ nhục con ta đáng bị vậy".Y Lâm thản nhiên đáp.

"Ngươi  Ngươi hãy chờ đấy những gì ngươi làm với ta ta sẽ trả lại gấp bội".Đôi mắt đầy giận giữ nhìn nàng.

"Ta sẽ chờ bây giờ ngươi cút đi được rồi mẫu tử ta cần nghỉ ngơi".Y Lâm không đợi nàng ta phản ứng liền đóng cửa phòng.

Thật là đau đầu,loại người như Hoắc Ngọc này thật sự quá ồn ào.Phải cho nàng ta rời khỏi vương phủ càng sớm càng tốt.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.