Cung yến náo nhiệt thì từ lúc Dự Vương ăn phải đồ không tốt cũng kết thúc, sau khi đại thần và các nữ quyến đi hết, dĩ nhiên sắc trời trở nên tối đen, trong cung ban đêm càng trở nên hắc ám đáng sợ, như đang cất giấu vô số bí mật phía sau tòa thành, thường thường toát ra một diện mạo đáng sợ.
Trong một cung điện khá lớn, một nam tử với một dáng người mạnh mẽ đi xuyên qua màn đêm, như muốn dung hòa với màn đêm hắc ám để người khác không thể nào cảm nhận được sự có mặt của mình.
Hắc y nhân hiện thân rõ ràng dưới ánh đèn phía trong một cung điện, cung kính khom lưng bẩm báo: "Chủ nhân, thuộc hạ vừa mới phát hiện có thị vệ trong cung đi vào Thiên Đại phủ Tướng quân, khi đó thuộc hạ đuổi theo thì thấy tên thị vệ kia và Thiên Đại Đại tướng quân cùng nhau biến mất nên đặc biệt đến bẩm báo."
Một tấm màn che màu xanh lam, dưới ánh đèn vàng chỉ có thể thấy ẩn ẩn hiện hiện phía sau là một bóng dáng của một người phụ nữ, người phụ nữ nằm trên ghế mỹ nhân, những ngón tay ngọc sơn móng tay xinh đẹp đang cầm một chiếc cốc ngọc trắng, vừa suy nghĩ vừa uống rượu, động tác tao nhã mị hoặc, không biết có nghe thấy bên dưới bẩm báo hay không.
"A........? Cuối cùng đã muốn ra tay rồi sao!" Giọng nói êm tai lại uyển chuyển truyền ra từ phía sau mạn che, chính là người xuất hiện tại buổi tiệc hôm nay - Thái hậu.
Tạm dừng lại, bóng người phía sau màn xanh ngồi dậy, nghiêng người nói: "Chú ý nhất cử nhất động của Hoàng đế cho ta, có gì bất thường thì bẩm báo lại cho ai gia. Ngày mai là đại hôn đặc biệt của Hoàng đế, các ngươi phải kiểm tra kĩ xem xem đồ cưới Thiên Đại Đại tướng quân đưa đến là gì, ví dụ như thiếu một cái gì thì ngươi không cần đến gặp ai gia nữa."
Tuy rằng giọng nói thuộc loại tự nhiên dễ nghe như của một thiếu nữ nhưng cũng có thể khiến cho hắc y nhân đang khom người đứng phía dưới phải sợ đến mức sau lưng toát ra mồ hôi lạnh, Thái hậu Mặc Kỳ quốc này chắc chắn không phải là một người phụ nữ bình thường, nếu không thì sẽ không có năng lực nắm chặt quyền hành của Mặc Kỳ quốc trong lòng bàn tay.
"Còn nữa, bảo Diễm Hỏa đẩy nhanh tiến độ đi, mấy ngày nữa ai gia sẽ đi kiểm tra, nếu không hợp ý ai gia thì chuẩn bị chết đi!"
"Vâng, thuộc hạ lĩnh mệnh!" Sau khi gặp chủ nhân bẩm báo công việc xong thì ra khỏi cung điện, trong khoảnh khắc đã biến mất trong màn đêm.
Xuyên thấu dưới ánh đèn phiêu dật, khuôn mặt tuyệt mỹ kia tỏa sáng trên nền ánh sáng ố vàng của cung điện, hoàn toàn không có khả năng là dung mạo của một phụ nữ đã hơn bốn mươi tuổi!
Cho dù có đẹp thì cũng là vẻ đẹp lạnh lùng, còn lộ ra một chút tà khí!
"Mặc Kỳ Uyên, Mặc Kỳ Tẫn, các ngươi đã muốn chơi thì ai gia sẽ từ từ chơi với các ngươi, thời gian còn nhiều mà! Ha ha ha............"
Giọng nói trầm thấp quỷ dị biến mất trong màn đêm, như một trận sóng lặng lẽ đập vào chân đê, khiến cho giữa bóng đêm bề bộn bắt đầu nổi lên sóng ngầm mãnh liệt.
Dự Vương phủ.
"Ngày mai ngươi phải che dấu Lăng thị vệ thật tốt, không cần tránh né những người đó, cứ để cho họ phát hiện thì càng tốt."
"Vâng, sau chuyện đó, có muốn diệt trừ bọn họ hay không?"
"Không cần, đến lúc đó thì sẽ có người làm thay."
............
Lúc này trong Dự Vương phủ không còn một căn phòng nào còn sáng đèn, chỉ có tiếng nói chuyện lâm râm truyền ra. Tất cả là vì chuẩn bị hành động cho ngày đại hôn sáng mai.
"Uyên, ngươi đã ngủ chưa?" Đột nhiên một giọng nữ ôn nhu vang lên ở ngoài cửa, ngăn cản người ở trong phòng bàn bạc thêm một bước.
Dùng ánh mắt sai khiến, trong đó có một nam tử hiểu ý, xoay người ra ngoài cửa sổ chớp mắt đã không thấy đâu.
Cửa được mở ra, theo ánh trăng, Lạc Băng Tuyết có thể thấy nam tử phong hoa tuyệt đại trước mặt này đang mặc áo lót trắng, đang hà hơi sau đó mơ mơ màng màng mở mắt, tuy rằng nửa khép nửa mở nhưng nàng vẫn có thể nhìn thấy bên trong tia sáng âm u sáng rọi.
"Tuyết tỷ tỷ! Ngươi đến xem Uyên nhi ngủ đúng không? Hiện tại ta không ngủ được, tỷ nói chuyện phiếm với ta đi!" Mặc Kỳ Uyên giống như vừa mới tỉnh ngủ, cố gắng mở to hai mắt, thấy rõ người phía cửa, vui sướng hoan nghênh nữ tử đi vào trong, đối với khuôn mặt người nàođó tràn đầy sự vui vẻ, dáng vẻ thiên chân khả ái không hề giống một đứa trẻ vài tuổi.
Lạc Băng Tuyết thắp đèn sáng lên, nháy mắt trong phòng đã đầy ánh sáng, chiếu sáng lên khuôn mặt của nữ tử kia như hoa sen mới nở, thật sự là người giống như tên, khuôn mặt sáng đẹp giống như băng tuyết, giống như một đóa tuyết liên, cao thượng tươi mát.
"Ta đến để đưa hỉ phục cho ngày mai." Lạc Băng Tuyết chậm rãi mở bộ y phục đang ôm trong tay, dưới ánh sáng màu vàng, có thể nhìn thấy hoa văn thêu hình long lân trên nền y phục đỏ thẫm, chỉ thêu bóng đẹp càng tôn thêm sự trang nghiêm cho bộ trang phục, có thể thấy người làm ra bộ y phục đã tốn không ít tâm tư trong đó.
"Cái này là do ta làm gấp cho ngươi, ngươi đi thay thử xem, không vừa người thì để ta sửa lại." Vừa nói vừa đưa y phục cho hắn, đầu vẫn cúi thấp, không nhìn vào cặp mắt mỹ lệ kia. Giọng nói của nàng uyển chuyển, nhưng vẫn nghe ra được trong đó có chút khàn khàn vỡ vụn.
Thật ra cũng không phải là mấy ngày nay nàng làm gấp, mà từ vài năm trước nàng đã chuẩn bị xong nhưng vẫn không lấy ra mà thôi.
Nhiều năm như vậy nàng đã trông mong vào vị trí tân nương, nhưng lại bị người khác cướp đi mất rồi, cho dù không thể làm nương tử của Uyên thì nàng cũng phải là người đầu tiên được nhìn thấy hắn mặc hỉ phục, lúc này Uyên chỉ thuộc về một mình nàng.
Lạc Băng Tuyết ngơ ngác nhìn nam tử trước mắt, trong mắt có sự ưu thương, nước mắt cũng dễ dàng chảy xuống.
"Tỷ tỷ không nỡ để ta cưới vợ sao? Thật ra cho dù Uyên nhi có nương tử thì vẫn sẽ đối tốt với Tuyết tỷ tỷ nhất." Giống như không đành lòng nhìn cô gái trước mặt khóc, Mặc Kỳ Uyên an ủi.
Người con gái không che giấu được cảm xúc của mình nữa, tựa vào trong lồng ngực Mặc Kỳ Uyên, nức nở: "Uyên, vì sao khi ở trước mặt ta ngươi vẫn ngụy trang như vậy, nhiều năm trôi qua, chẳng lẽ ta còn không hiểu ngươi sao! Trên đời này không còn người nào hiểu ngươi hơn ta, ngươi phải làm gì ta đều biết, ngươi chỉ cần để ta đứng sau lưng ngươi chăm sóc ngươi cũng tốt rồi."
Trong lòng rung động, hắn biết tâm tư của Tuyết nhi, nhưng cũng không ngờ đến chuyện nàng đã biết toàn bộ nhưng vẫn phối hợp với mình. Tuy rằng hắn biết tâm ý của mình nhưng hắn không thể đáp lại điều gì, Tuyết nhi là người duy nhất may mắn sống sót của Lạc gia, là con gái mà sư phụ yêu thương nhất, hắn không thể để cho nàng bị cuốn vào nguy hiểm phía trước.
"Ngươi............Ai, trong khoảng thời gian này thì cố gắng ở lại trong Vương phủ, không cần đi ra ngoài, không bao lâu nữa ta có thể báo thù cho sư phụ, ta đã đồng ý với sư phụ là sẽ chăm sóc ngươi thật tốt." Mặc Kỳ Uyên cũng không giả điên giả ngốc nữa, thở dài một hơi, bàn tay to vỗ nhè nhẹ tấm lưng đang run rẩy, thấp giọng dặn dò.
Mười năm trước từ lúc một nhà Thái phó bị hãm hại thì Mặc Kỳ Uyên trong hầm Lạc gia phát hiện Lạc Băng Tuyết may mắn còn sống sót, lúc đó hắn thề sẽ vì gia đình sư phụ mà báo thù rửa hận, chăm sóc thật tốt sư muội cả đời.
"Chẳng lẽ trong lòng ngươi ta chỉ là trách nhiệm mà phụ thân giao cho ngươi thôi sao?!" Đột nhiên Lạc Băng Tuyết rời khỏi lồng ngực rắn chắc, trợn to hai mắt bi thương chất vấn.
"Không, các ngươi đều là người nhà của ta, không có các ngươi ta cũng không phải cố gắng như ngày hôm nay." Là do sư phụ bên bờ sinh tử để lại cho hắn dũng khí sống sót, mười năm này, cũng chỉ có Hoàng huynh và Tuyết nhi ở bên cạnh hắn cùng lùi cùng tiến, nhưng con đường tiếp theo vẫn chỉ nên để hắn một mình đi tiếp.
Nhìn dáng vẻ bi thương của Mặc Kỳ Uyên, Lạc Băng Tuyết cũng không muốn nghe đáp án, khi đã là tri kỷ thì không cần hỏi thêm gì nữa, ít nhất, hiện tại vị trí của nàng trong lòng Uyên là không thể thay thế, cho dù Uyên có lấy về Dự Vương phi thì nàng cũng là người phụ nữ mà Uyên để ý nhất.