Vương Gia Ngốc Nghếch Trêu Chọc Vương Phi Ngây Ngô

Quyển 1 - Chương 26: Kinh biến trong cung



Liên tục mấy ngày, người người ở kinh thành Mặc Kỳ quốc đều sống trong tâm trạng bất an.

Làm sao mà lại có thể không cảm thấy nguy hiểm a? Chỉ trong mấy ngày ngắn ngủi, một nửa tướng lĩnh, quan lớn trong triều đình từ quan! Có hơn mười vị tri huyện khu tự trị gửi thư yêu cầu chấn chỉnh triều cương! Vài địa phương trọng yếu có quân đóng giữ thì lại có binh lính khởi nghĩa! Ngay cả giang hồ vốn dĩ không muốn có quan hệ gì với triều đình cũng phải nói ra, nếu yêu hậu Đại Cơ không trao quyền lại cho Hoàng thượng, củng cố triều cương thì anh hùng hào kiệt trong giang hồ cũng sẽ không để yên nữa!

Khí thế công kích mạnh mẽ như vậy, cuối cùng Thái hậu ở vị trí tối cao vô thượng không thể tiếp tục ngồi yên được nữa, gửi đi vài quân lệnh, điều năm vạn tinh binh đến hoàng thành rồi tuyên bố kẻ nào muốn tạo phản thì giết không cần luận tội!

Từ khi đó, bên trong hoàng thành Mặc Kỳ quốc đã không còn yên bình nữa, dân chúng đều ngóng trông tin tức bắt đầu tiến hành khởi nghĩa dành lại quyền lực, lúc đó bọn họ cũng không còn phải cả ngày lo lắng nữa!

Tối nay trời cao trăng sáng, ngàn dặm không mây, đêm tối cũng không quá đen tối, dưới ánh trăng sáng ngời chiếu xuống hoàng thành Mặc Kỳ quốc càng thêm sáng chói, tăng thêm vài phần nghiêm trang.

Ánh trăng lay động, các chiến sĩ kỵ binh tự động điều chỉnh tư thế, các hắc y ẩn sĩ nhanh chóng di chuyển, tản ra trong đêm đen, di chuyển, dừng lại, động tác ẩn nấp nối liền nhau, hành động mạch lạc lưu loát, ở trong bóng đêm sâu xa một khúc nhạc chính biến nghiêng trời lệch đất bắt đầu được dạo lên!

Tối nay, chính là thời điểm đám người Mặc Kỳ Tẫn diệt trừ yêu hậu, giành lại hoàng quyền!

Hành động vẫn tự động được tiếp tục, so với dự định thì lần này hành động trong hoàng cung vô cùng thuận lợi, không quá nửa canh giờ, tất cả các  nơi trọng yếu của hoàng thành đều bị nắm trong tay.

Từng đường ánh sáng màu sắc được bắn lên trên, lúc này Cực Thiên đang chỉnh đốn quân lính chờ ngoài cùng lớn tiếng ra lệnh, toàn quân giống như dòng nước lớn tiến công hướng vào trong cung.

Tối nay, chỉ cho phép thành công, không được phép thất bại!

Thế mà chỉ trong một phút đồng hồ, toàn bộ người trong hoàng cung dường như đều bị thay đổi, đám người Cực Thiên, Vân Chỉ không phải chịu bất kỳ sự ngăn cản nào. Mang theo khí thế hủy thiên diệt địa, Cực Thiên, Mặc Kỳ Tẫn, cùng Vân Chỉ hướng về phía cội nguồn của tội ác - Đại Từ cung!

Cung điện ở đây vẫn chứa đựng đầy rẫy không khí quỷ dị, lụa xanh mỏng lượn lờ, khói bay ra từ các đỉnh đồng, làm cho nhất thời từ đáy lòng vốn dĩ đang đầy sự tin tưởng dấy lên dự cảm xấu, đêm nay tiến vào hoàng cung thuận lợi như vậy thật sự không bình thường chút nào, nhất định lão yêu bà còn có chiêu thức đang chờ bọn họ phía sau!

Ba người nhìn nhau gật đầu, chuẩn bị tinh thần đề phòng từ từ tìm kiếm bên trong, mặc kệ như thế nào, hôm nay nhất định bọn họ phải trừ bỏ lão yêu bà này!

"Ha ha ha ha!" Đột nhiên, một tiếng cười quỷ quái của một người phụ nữ vang lên, tất cả ánh nến trong tẩm điện đều sáng lên làm cho trong lòng mọi người nhất thời giật mình, đồng thời di chuyển ánh mắt lên người đang ngồi trên đài cao.

"Khâu Lệ Đại Cơ!" Nhìn thấy rõ người phụ nữ trước mắt, Vân Chỉ tức giận căn răng, giơ kiếm trong tay muốn xông lên lột da rút xương nàng ta ra!

"Chỉ Nhi, đừng kích động!" Cực Thiên giữ chặt Vân Chỉ đang muốn xông lên, nhỏ giọng nhắc nhở.

Đối mặt với lão yêu bà này thì nhất định phải vô cùng cẩn thận, nếu không phải vậy thì bọn họ sẽ không phải đợi đến hơn hai mươi năm mới dám hành động.

Vân Chỉ cố gắng khống chế hận ý đang dâng cao trong lòng, hai tay khóa chặt nhìn chằm chằm Khâu Lệ Đại Cơ, chỉ thấy người phụ nữ kia toàn thân quần áo lụa xanh đen, dáng vẻ quỷ dị tà mị, trên mặt che một khối lụa mỏng, theo tiếng cười của nàng mà rung lên nhè nhẹ. Trong tay không biết đang cầm cái gì, dùng một tấm vải đen che lại, cái hòm phía dưới hẳn là có thể để người bên trong!

Phải nói là xung quanh cái lão yêu bà đều không có một địa phương nào bình thường cả!

"Ha ha ha, quả nhiên các ngươi vẫn đến đây, các ngươi hao tốn tâm tư để tiến vào đây như vậy thì ai gia sẽ đưa lại cho các ngươi một phần lễ vật!" Nói xong đưa tay thả miếng vải đen bên cạnh xuống, là một cái lồng bằng sắt để giam giữ thú vật nhưng lúc này lại đang giam giữ một người con gái, lúc này đang không nhúc nhích, hai mắt từ đầu đến cuối nhìn chằm chằm Khâu Lệ Đại Cơ, người con gái này hẳn là đang bị điểm huyệt.

"Dĩnh nhi!" Khi miếng vải đen được vén lên, Vân Chỉ phát hiện Mặc Kỳ Tẫn bên người đã sớm không thể bình tĩnh.

"Lão yêu bà, ngươi bắt Dĩnh nhi làm gì? Nàng không biết cái gì cả!" Hai tay nắm chặt, Cực Thiên cố gắng giữ tỉnh táo.

Hắn sớm đã phái người đến bên cạnh Dĩnh nhi để bảo hộ nhưng thế nào mà muội ấy vẫn rơi vào trong tay lão yêu bà!

Tiếp tục cười to vài tiếng, đột nhiên trong tay Khâu Lệ Đại Cơ có cái gì đó chợt lóe, lập tức á huyệt của Mặc Kỳ Dĩnh được giải, mà chẳng biết từ lúc nào mà trên tay yêu hậu xuất hiện thêm một cái chuông, chỉ cần lay động nhẹ là phát ra âm thanh lanh lảnh khiến tâm hồn người khác phải khiếp sợ.

Theo tiếng chuông kêu, Mặc Kỳ Dĩnh giống như đang chịu đau lớn cực lớn, hay tay ôm chặt đầu thống khổ kêu rên rỉ, nhưng vẫn không quên lớn tiếng chửi bậy: "Lão yêu tinh! Ngươi mau thả ta ra! Ngươi không phải người! Hoàng huynh, mau giết nàng đi! Chính nàng, chính cái lão yêu bà này đã hại chết phụ hoàng!"

"Xú nha đầu!" Sắc mặt Khâu Lệ Đại Cơ lạnh xuống, chuông đung đưa trong tay càng mạnh, tiết tấu cũng càng thêm rõ ràng, tiếng chuông trong trẻo giống như tiếng trống mê hoặc con người, giống như một loại năng lượng làm cho người ta điên khùng, tiếng chuông này quá mức quỷ dị rồi.

Quả nhiên, theo sự biến hóa của tiếng chuông, đau đớn của Mặc Kỳ Dĩnh đột nhiên tăng thêm, giống như có vô số con côn trùng ở trong đầu đang cùng nhau xông lên rỉa rói, ánh mắt biến thành màu đỏ như máu, quỷ dị làm người ta cảm thấy vô cùng sợ hãi.

"Dừng tay!" Đột nhiên Vân Chỉ quát lên ngăn trở, coi như không có những kích động vừa rồi, nàng vừa chậm rãi đi về phía trên đài vừa mở miệng dụ dỗ: "Lão yêu bà, chúng ta đổi con tin có được không? Ngươi xem có phải ta thật tốt đúng không, chắc chắn ta sẽ không ầm ĩ như nha đầu này, dù sao ta cũng là Dự Vương phi, giao dịch này đối với ngươi cũng không phải là thiệt thòi!"

"Chỉ nhi, quay về đi!" Cực Thiên đang chuẩn bị ra chiêu ngăn cản yêu hậu thì lại phát hiện Vân Chỉ cứ đi lên như vậy, vội vàng lên tiếng ngăn cản.

Lão yêu bà quỷ kế đa đoan, võ công thần bí khó lường, có lẽ cho dù kể cả hắn cũng không phải là đối thủ huống chi là Vân Chỉ!

Tuy nhiên Vân Chỉ đối với tiếng hét của hắn làm lơ, trong lòng Cực Thiên giống như đang có lửa cháy! Quay đầu nhìn nhau với Mặc Kỳ Tẫn ra hiệu, hai người tay cầm bảo kiếm, ánh mắt nhìn chằm chằm về phía trước, chuẩn bị bất kỳ lúc nào cũng có thể xông lên chiến đấu!

Vân Chỉ cứ như vậy không hề sợ hãi mà đi lên, trên mặt vẫn là vẻ mặt tươi cười dịu dàng, mềm giọng dụ dỗ.

Hai mắt Khâu Lệ Đại Cơ sắc lạnh, đang định dùng một chưởng đánh bay nàng nhưng lại đột nhiên phát hiện ra cái gì đó, kinh ngạc nhìn chằm chằm Vân Chỉ, giống như muốn nhìn dưới con ngươi màu xanh đang ẩn chứa điều gì mà quên mất muốn làm Vân Chỉ dừng lại.

"Ha ha ha ha, thì ra là ngươi! Ngươi, các ngươi, thì ra đều tụ tập ở đây, ha ha ha, thật sự là buồn cười!" Đột nhiên Khâu Lệ Đại Cơ cười to thành tiếng, chính mình tiến về phía trước dọa Vân Chỉ chết đứng tại chỗ, cách đó không xa Cực Thiên Và Mặc Kỳ Tẫn cũng đang nghi ngờ trùng điệp.

Tiếng cười im bặt, khuôn mặt Khâu Lệ Đại Cơ giống như đang biến sắc, phút chốc đen mặt trầm giọng nói: "Tuy nhiên, chỉ cần bản tôn còn tại vị một ngày thì ta tuyệt đối sẽ không để cho các ngươi sống dễ chịu! Tuyệt đối sẽ không!"

Giống như một thứ âm thanh đến từ địa ngục, giống như đang nguyền rủa, khiến cho lòng người ở đây giật mình, trong lòng suy đoán xem rốt cuộc có phải là lão yêu bà này điên rồi phải không.

"Ngươi, quả thật hữu dụng hơn nhiều so với xú nha đầu này, qua đây, hai người các ngươi thay đổi cho nhau." Không tiếp tục nói mê nữa, Khâu Lệ Đại Cơ chỉ thẳng tay vào Vân Chỉ, giọng nói âm u chỉ đạo.

Không ngờ là lão yêu bà thật sự lại đồng ý, trong lòng Vân Chỉ vừa hưng phấn vừa cảnh giác, tay trong áo khép lại thật chặt, từ từ đi lên các bậc cầu thang tiến lên phía trước.

Đến khi bước đến bước thứ mười, Khâu Lệ Đại Cơ dùng năm ngón tay chộp lên phía trước hút vào, cứ như vậy Vân Chỉ bị bàn tay đầy màu sắc của lão yêu bà hút sang, quay người lại cổ họng đã bị bóp chặt.

"Chỉ nhi!" Đột nhiên xảy ra biến cố làm cho hai người phía dưới không kịp phản ứng, mà lúc này Vân Chỉ đã rơi vào trong tay lão yêu bà.

"Lão yêu bà, rốt cuộc ngươi muốn làm gì!" Trong tim đang đập mạnh, Cực Thiên lạnh giọng chất vấn, mỗi chữ so với hàn băng đều lạnh hơn.

Mà lúc này trái tim hắn lại đang nhìn theo cái tay kia, sợ nàng có sơ xuất gì thì trái tim hắn cũng sẽ dễ dàng ngừng đập mất.

Nhìn dáng vẻ khẩn trương của Cực Thiên, cho dù là mang theo mặt nạ thì Khâu Lệ Đại Cơ cũng nhận ra được đến lúc này hắn không thể tiếp tục ung dung được nữa.

"Ngươi thích nàng sao?" Đột nhiên tâm tình Khâu Lệ Đại Cơ trở nên đặt biệt tốt đẹp, ngón tay sơn đỏ tươi nhẹ nhàng chỉ vào trên mặt Vân Chỉ, giọng nói cũng theo thế mà trở nên trầm thấp khủng bố hơn.

Cực Thiên không nói lời nào, cũng không dám nói chuyện, hắn không đoán ra rốt cuộc người phụ nữ đang muốn làm gì.

"Hô hô, nếu ngươi thích nàng, vậy thì ta sẽ hủy nàng! Ta muốn ngươi phải chịu thống khổ, ta muốn nhìn ngươi sống không bằng chết! Ha ha ha ha......." Lúc này Khâu Lệ Đại Cơ giống như một ác ma đến từ địa ngục, hai mắt trợn trừng, thanh âm tà mị như thể muốn tàn phá trái tim Cực Thiên.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.