Vân Chỉ đã nhiều ngày cẩn thận nghiên cứu Ngự Hồn Bách Thảo Kinh, đối với chất độc Mặc Kỳ Tẫn cũng có chút phát hiện, nhưng vẫn còn cách đích đến khá xa.
Giơ tay xoa xoa trán, không biết như thế nào, hai ngày này luôn cảm thấy trong lòng phiền muộn bất an, muốn đem tất cả sự phiền muộn trong mấy ngày tiêu tán hết đi nên quyết định đi ra ngoài một chút.
Đang chuẩn bị đứng lên chạy ra ngoài, một giọng nói vội vàng truyền vào: "Hoàng huynh, ngươi ở đâu?! Mau nói cho ta biết đây là có chuyện gì!"
Chỉ cảm thấy giọng nói này có phần quen thuộc, không đợi đến khi Vân Chỉ nhớ đến chủ nhân giọng nói này là ai thì một bóng dáng màu vàng nhỏ xinh đã chạy vào trong, trên khuôn mặt nhỏ nhắn xinh đẹp kia đã rịn ra một chút mồ hôi, giống như có chuyện gì vô cùng vội vàng.
Nhìn nữ hài đột nhiên xuất hiện này một lúc, cuối cùng Vân Chỉ cũng nhớ ra đó là ai, mang một chút đáng yêu và điêu ngoa, sang sảng lại có chút mềm mại, chính là tiểu Quận chúa ngày ấy bị yêu hậu bắt cóc Mặc Kỳ Dĩnh.
Hai mắt Mặc Kỳ Dĩnh lóe sáng tò mò nhìn chằm chằm Vân Chỉ một hồi lâu, rồi đột nhiên chộp lấy gáy, vui vẻ nói: "Ta nhớ rõ ngươi, ngươi chính là người ngày hôm ấy đã cứu bản quận chúa."
Nhất thời trong lòng đối với ân nhân cứu mạng là Vân Chỉ sinh ra hảo cảm, vui vẻ nghênh đón, nhưng đột nhiên lại nhớ đến cái gì, trong nháy mắt khuôn mặt nhỏ nhắn trở nên kinh ngạc: "Nha! Không đúng, người mặc áo trắng cứu bản quận chúa là nương tử của tam ca! A, nghe nói tam tẩu ngươi và tam ca cãi nhau, thì ra là ngươi trốn đến đây nha!" Giọng nói thiếu nữ thanh thúy âm vang giống như chim vàng anh, Vân Chỉ một câu còn chưa nói được thì Mặc Kỳ Dĩnh đã líu ríu được một hồi.
Giữa trán Vân Chỉ xuất hiện vài vạch hắc tuyến, không hổ là huynh muội, lải nhải giống hệt Mặc Kỳ Uyên.
"Dĩnh nhi, không cần gọi ta là tam tẩu nữa, ta và tam ca ngươi đã không còn quan hệ gì nữa rồi!" Vân Chỉ ôn nhu hạ thấp giọng nói, muốn chỉnh sửa xưng hô của nàng.
"Ai nha, làm sao có thể không còn quan hệ gì nữa, ngươi chính là tam tẩu của ta!" Vẻ mặt Mặc Kỳ Dĩnh đơn thuần đáng yêu, căn bản không phát hiện sự không kiên nhẫn trong giọng nói của Vân Chỉ: "Tam tẩu, ngươi và tam ca thật sự là cãi nhau sao, ngươi tha thứ cho hoàng huynh của ta đi, tuy rằng ta không biết tam ta bắt nạt ngươi như thế nào nhưng đúng là tam ca của ta thật sự rất đáng thương!"
Đáng thương sao? Vốn định phản bác lại nhưng trong đầu lại nhớ đến Mặc Kỳ Tẫn nhiều năm sống chung với độc, mà không biết Mặc Kỳ Uyên liệu có bị như thế hay không? Nhất thời muốn tìm trong miệng Mặc Kỳ Dĩnh chút thông tin gì đó. Mà loại suy nghĩ bộc phát này căn bản chính là ý muốn ban đầu của nàng, trong lòng nhất thời bắt đầu trở nên bối rối.
"Đáng thương? Hắn có cái gì mà đáng thương chứ? Giả ngây giả dại mà rất đáng thương sao?" Giọng nói thể hiện sự trào phúng, tức giận, nhưng lóe ra trong đôi mắt kia là sự bất an đang vùng vẫy, giống như có một cái khác đang cố gắng tìm tòi nghiên cứu.
Quả nhiên Mặc Kỳ Dĩnh nghe xong không nhịn được, vẻ mặt sốt ruột giải thích: "Thật sự! Tam tẩu ta không lừa ngươi, tam ca cực kỳ đáng thương, từ khi còn nhỏ, hắn đã tận mắt nhìn thấy mẫu phi hắn bị người hại chết, tiếp theo bị ác đạo sĩ nói là khắc tinh, Phụ hoàng nghe yêu hậu nói xong liền giao tam ca lại cho Lạc Thái phó luôn hành sự quái đản quản giáo. Về sau nghe nói là bị Lạc Thái phó chơi đùa gần chết, cuối cùng mới bộc lộ tài năng, Phụ hoàng nhận ra tài năng của tam ca, lại sợ hãi hắn có thể gây nguy hiểm cho mình, liền bố trí phủ đệ bên ngoài Hoàng cung cho hắn, nhanh chóng phong vương, hơn nữa không bao lâu sau tam ca lại bị người ta ám sát, từ sau cứ điên dại như vậy, hiện tại xem ra là đóng giả nhưng cũng là vì bất đắc dĩ mà!"
Mặc Kỳ Dĩnh nói đơn giản, nhưng Vân Chỉ lại nghe được một thời thơ ấu bi thảm, giống như không trải qua những đau khổ kia, nhất định hắn sẽ không thể trở nên ngày càng cường đại như vậy, trong lúc này, có một dòng chảy bi thương đang chảy trong lòng.
"Tam tẩu, tại sao ngươi không nói câu nào, ngươi có thể tha thứ cho tam ca hay không?" Mở to hai mắt nhìn Vân Chỉ đang trầm mặc, Mặc Kỳ Dĩnh cẩn thận hỏi.
"Hả? A....trước kia hắn bị ủy khuất như thế nào là chuyện của hắn, cùng ta có quan hệ gì chứ! Cho dù trước kia hắn có như thế nào thì chẳng phải bây giờ đang rất tốt đẹp sao." Kìm nén sự mềm mại trong lòng, Vân Chỉ cố duỗi thẳng cổ, mạnh miệng nói.
"A! Thiếu chút nữa ta quên mất!" Không biết như thế nào, đột nhiên Mặc Kỳ Dĩnh kêu lên một tiếng sợ hãi, nhìn Vân Chỉ vội vàng nói: "Làm sao tam ca có thể tốt được chứ, hiện tại hắn đang sắp nguy kịch rồi! Ta đến là để hỏi Hoàng huynh chuyện gì đã xảy ra!"
Đang sắp nguy kịch! Bốn chữ vang lên trong lòng Vân Chỉ, đúng rồi, hắn ra chiến trường, chẳng lẽ bị thương sao? Đột nhiên, ngực nàng như có cái gì chèn ép không thở nổi, tin tức như vậy quả là quá mức đột ngột!
"Thì ra là Dĩnh nhi đến đây, trẫm lại tưởng người nào lớn mật như vậy, lại dám điểm huyệt thái giám tổng quản bên ngoài!" Mặc Kỳ Tẫn cười nhẹ đi tới, đối với hành vi vượt quá phép tắc của Mặc Kỳ Dĩnh không có chút nào mất hứng.
Nhìn thấy Mặc Kỳ Tẫn đi đến, Mặc Kỳ Dĩnh bước nhanh ra nghênh đón, trên khuôn mặt nhỏ nhắn tràn ngập sự lo lắng: "Hoàng huynh, ta tìm ngươi có việc nha, ngươi mau nói cho ta biết hiện tại tam ca như thế nào rồi, Công Ngọc vội vàng ra đó cũng không kịp sao?"
Ánh mắt Mặc Kỳ Tẫn nhẹ nhàng nhìn qua Vân Chỉ, phát hiện nàng đang lúng túng, ngẩn người, xem ra đã biết được tin tước Uyên bị thương từ miệng Dĩnh nhi.
Khuôn mặt lập tức trở nên ưu thương, Mặc Kỳ Tẫn liên tục thở dài, giống như sợ người khác không nghe được: "Trẫm nhận được cấp báo, Uyên trúng một loại cổ độc hiếm có, hiện tại đang hôn mê, cơ hội sống rất mong manh....."
"Hoàng huynh, ngươi, ý của ngươi là, tam ca...... Không cứu được sao?" Nghe thấy hắn trả lời một cách bi thương như vậy, Mặc Kỳ Dĩnh khiếp sợ, bàng hoàng, nàng rõ ràng nghe được là đang ở trạng thái hôn mê, như thế nào mà không thể cứu được?
Trong nháy mắt hai mắt đẫm lệ, khóc không thành tiếng nhìn về phía Vân Chỉ: "Hu hu, tam tẩu, ngươi mau đi gặp tam ca một chút đi, hu hu.....Có lẽ tam ca sẽ không có sao đâu!"
Trên khuôn mặt không có một chút biểu tình gì, hai mắt Vân Chỉ bình tĩnh nhìn về phía Mặc Kỳ Tẫn: "Ngươi đang gạt ta đúng không, ngươi cho là như vậy có thể bức ta đi theo ý các ngươi sao? Ha ha, ta giống như đứa trẻ dễ bị lừa gạt thế sao?"
Đột nhiên cảm giác được huyết dịch toàn thân đều từ từ đóng băng, cổ khô lại, lại càng khiến nàng trở nên bình tĩnh. Điều Mặc Kỳ Tẫn nói làm sao mà nàng có thể dễ dàng tin tưởng được, Mặc Kỳ Uyên cũng không phải người bình thường, chiến tranh còn chưa bắt đầu thì làm sao đã bị thương! Hừ, căn bản đây chính là một âm mưu, ta bị lừa một lần rồi làm sao có thể bị lừa một lần nữa chứ!
Trong lòng cứ lặp lại lần lượt đây nhất định là âm mưu, mãi đến khi nàng đã trở nên tin tưởng thì Mặc Kỳ Tẫn lại âm thầm nói ra một câu giống như đánh Vân Chỉ rơi vào vực sâu vạn trượng.
"Không cần đi, đi cũng chỉ nhìn thấy thi thể, lần này Công Ngọc đi chỉ là đem Uyên trở về an táng thôi."
Thi thể? An táng?! Vân Chỉ bị dọa sợ, lảo đảo lui về phía sau vài bước, huyết dịch đang đóng băng trong cơ thể như muốn nổ tung, giống như có tiếng sấm nổ không dứt bên tai, cướp đi tất cả khả năng suy nghĩ của nàng.
"Không, không thể, hắn còn chưa cho ta câu trả lời thỏa đáng, ta còn nghiên cứu độc dược để chỉnh hắn, ta còn chưa thay mẫu thân mà hảo hảo giáo huấn hắn....." Hai mắt Vân Chỉ trở nên trống rỗng, thì thào tự nói.
Đột nhiên, hai mắt nàng bùng lên ngọn lửa làm cho người ta phải sợ hãi, lạnh lùng nói: "Món nợ của hắn ta còn chưa tính xong! Hắn không thể chết! Tuyệt đối không thể chết! Ta đi tìm hắn tính sổ!"
Nhìn Vân Chỉ cứ kích động như vậy xông ra cửa, trong đáy mắt sâu xa của Mặc Kỳ Tẫn hiện lên tia sáng, trong nháy mắt lại bị sự ưu thương, sốt ruột bao bọc.