Vương Gia Ngốc Nghếch Trêu Chọc Vương Phi Ngây Ngô

Quyển 2 - Chương 10: Phượng Hoàng Thần thú



Vân Chỉ thoát thân ra, dạo một vòng xung quanh, lúc này mới phát hiện thì ra nơi này chính là Hoàng lăng trong truyền thuyết, mà tử thi bên trong lại hiển nhiên là bị đóng thành băng nên mới có thể nguyên vẹn không hao tổn gì!

Hoàn toàn không thèm để ý hai người đang đánh nhau kịch liệt bên cạnh, Vân Chỉ đứng yên tại chỗ, nhắm mắt lẳng lặng xác định hướng mà dòng khí rét lạnh này phát ra. Rồi đột nhiên hai mắt mở to, lập tức đi về phía trên cùng, khi nhìn thấy trên đài cao có một cái chậu đá màu đen, hai mắt Vân Chỉ sáng lên, vật thể màu băng lam bên trong kia không khác gì so với Công Ngọc Viêm Bân miêu tả, chắc chắn đây chính là băng thiềm rồi!

Kích động qua đi, trước hết tay bắt đầu mò mẫm, nhưng tay còn chưa đến gần đến cái chậu đá màu đen thì đã bị một cỗ hàn khí tỏa ra làm bị thương, lạnh như vậy nhưng lại giống như lửa thiêu, mà lúc này ngón trỏ khi chưa bị đóng băng lập tức nhanh chóng vẽ ra một lỗ hổng trên thân thể băng lam kia, ngay cả máu cũng không chảy ra một chút nào!

"A! Thì ra là vẫn còn ngoan cố sao?" Vân Chỉ lạnh lùng khẽ hừ, từ bên hông lấy ra một cái hộp, chậm rãi mở ra hướng về phía băng thiềm, mà bên trong chính là nữu điệp mà Khâu Lệ Thương Kình mang đến.

Hộp vừa mở ra, nữu điệp bên trong dường như trở nên vô cùng sợ hãi, ngoan ngoãn thu vào tất cả hàn khí xung quanh thân, mà đồng thời, băng thiềm đang nằm sấp không động đậy trong chậu đá dường như bắt đầu xao động vui mừng, từ từ thân thể to mọng không cần nhìn mà bắt đầu nhúc nhích, hai mắt say mê hướng di chuyển về phía về cái hộp, nửa ngủ nửa tỉnh giống như một con người lười biếng bị mỹ thực dụ dỗ, dáng vẻ vừa đáng yêu vừa đáng giận kia làm cho Vân Chỉ tự giác cong khóe môi lên.

Mà theo sự di chuyển chậm rãi của băng thiềm, dòng khí bên trong Hoàng lăng cũng bắt đầu không yên, lắc lư theo, dòng khí rét lạnh giống như gặp phải chuyện gì đó, bắt đầu di chuyển bừa bãi trong không khí, dẫn đến một trận gió  lạnh bên trong, những chiếc quan tài bằng đá vững chắc bị thổi trúng cũng bắt đầu rung rung!

Hách Liên Diệp đang cố gắng đọ sức cùng Tần Lãng thì phát hiện Vân Chỉ có thể khiến băng thiềm ngủ say ngàn năm xao động, vô cùng kinh ngạc và lo lắng, trong lòng biết hắn không thể tiếp tục vừa ngăn cản đối thủ vừa đối phó với người đàn ông này, đột nhiên nghiêng người ra một chiêu sáng chói, thừa lúc Tần Lãng bị dính chưởng, xoay người đi đến trên bàn, một chưởng đánh về phái Vân Chỉ. 

Dính một chưởng như vậy của hắn, băng thiềm vừa chuẩn bị bò vào trong hộp liền rơi thẳng xuống đất, trốn đi, cái hộp chứa nữu điệp trong tay Vân Chỉ cũng rơi xuống đất, Vân Chỉ oán hận nhìn về phía kẻ quấy rối Hách Liên Diệp, xem ra nếu không giải quyết nhanh nam nhân khó chơi này, nàng không thể bình yên mang băng thiềm đi!

Không cần tiếp tục để ý băng thiềm và nữu điệp như lão ưng chơi đùa gà con ở trên mặt đất, hai người đồng thời tấn công Hách Liên Diệp, Hoàng lăng vốn luôn khép kín giờ lại hình thành tình huống vô cùng quỷ dị, ba người hoàn toàn mặc kệ đánh đổ những vật xung quanh, điên cuồng đánh nhau!

Mà lúc này, Mặc Kỳ Uyên và Công Ngọc Viêm Bân đi dọc theo theo dây thừng đến chỗ cửa đá, phát hiện dây thừng bị đứt ở nơi này, phát hiện ở mặt đất trước cửa đầy băng tiễn dọa hai người nhảy dựng lên, rồi phát hiện ra trên mặt đất không có vết máu nào thì hai người mới đưa trái tim trở lại cơ thể, cố gắng tìm phương pháp đi vào bên trong.

Mặc Kỳ Uyên nhanh mắt nhìn thấy một đám rong rêu bị đá văng trên mặt đất và một phiến đá cực kỳ bắt mắt, chân mày giật giật, nhanh chóng ngồi xổm xuống, tay bắt đầu mò mẫ̀m đi lên, muốn nhìn một chút xem có cơ quan gì khác không, lại phát hiện ra trừ bỏ những hình khắc chân thực, sinh động được khắc trên đá này ra thì căn bản không có cái gì, đúng lúc hắn đưa tay ra thì cửa đá lại ầm ầm mở rộng ra.

Hai người ngẩn người, chỉ thấy miệng cửa đá mở rộng, ở cửa dường như có một tầng khí bảo vệ, không có bất kỳ tôm, cá hay nước có thể lọt vào, nhưng cũng không có vũ khí nào bắn ra, nhớ đến Vân Chỉ đã đi vào trước, có lẽ cơ quan đã bị phá.

Từ từ đi vào theo hướng ánh sáng, quả nhiên bên trong giống như thế giới trên mặt nước, không có nước, có không khí và ánh sáng, giữa bóng đêm hai người vẫn như đang được chiếu sáng, tự nhiên bước nhanh đi về phía trước, mãi đến khi phía trước có hai lối hang động thì mới dừng bước, hai tay Mặc Kỳ Uyên đánh một chưởng hướng về phía hai cửa động, sau khi chờ giây lát, mỗi một cái động đều không có khí bắn ngược trở ra, hai người cũng không cần nói gì thêm, nhìn nhau gật đầu, mỗi người tiến về phía một cái hang động.

Mặc Kỳ Uyên một mình đi trên đường động đá hắc ám, âm u, toàn thân cảnh giác cao độ.

Đột nhiên, mấy thạch nhũ phía trên bắn ra vô số mũi tên, hắn xoay người tránh né thì đột nhiên mặt đất dưới chân vốn trơn nhẵn lại không còn nữa, mắt thấy mình chuẩn bị rơi xuống phía dưới, Mặc Kỳ Uyên nhanh chóng bắt lấy phiến đá đang rơi xuống, thân thể nhẹ nhàng mượn lực hướng lên trên, nhưng mà những mũi tên cứ liên tục bắn xuống giống như muốn buộc Mặc Kỳ Uyên phải rơi xuống, từ đầu đến cuối giống như có mắt cứ nhằm thẳng Mặc Kỳ Uyên mà phóng đến!

Không có biện pháp khác, hắn đành phải buông tay để mình rơi xuống động đá phía dưới, nhưng cái động đá phía dưới này lại rất sáng sủa, cực kỳ kỳ quái, mang theo ánh sáng màu vàng giống như được sinh ra từ chính bản thân nó, mang trong đó thế lực thần thánh, chiếu vào mắt người gây cảm giác đau đớn. Mặc Kỳ Uyên nhìn một vòng xung quanh, bất ngờ phát hiện ở phía trước có một tảng đá lớn dày dựng thẳng đứng, trên đó có khắc hình hai thần thú khổng lồ, lại vừa vặn giống với hình khắc ngoài cửa đá, nhưng nó lại càng chân thật hơn, tản ra ánh sáng màu vàng sáng ngời, chiếu sáng tất cả bên trong. 

Xung quanh có đủ loại chim thần thú điêu khắc đá nằm kín trên mặt đất, có rất nhiều loại tưởng như chỉ có thể nhìn thấy ở trong sách, lúc này dường như nó đang tồn tại một cách chân thật, phía đối diện phiến đá có một vòng thần thú đứng cạnh nhau cúi đầu thần phục, suy đoán, có lẽ khắc trên đá chính vua của muôn loài, có lẽ chính là Thần Thú Thượng Cổ Phượng Hoàng!

Sau khi bị cảnh tượng nghiêm túc đồ sộ này làm cho kinh ngạc, Mặc Kỳ Uyên không tiếp tục để ý đến những điêu khắc đá này nữa, đi vòng vòng xung quanh tìm kiếm đường ra, nhưng lại có một phát hiện kỳ lạ, cái miệng hang vừa rơi xuống lúc nãy giống như chưa bao giờ xuất hiện, biến mất một cách hư vô, mà xung quanh lại không có bất kỳ đường ra nào khác.

Đột nhiên, nghe đâu đó có tiếng binh khí va chạm cùng tiếng đánh nhau truyền đến, đưa lỗ tai để sát vào tường đá yên lặng nghe, quả nhiên là âm thanh từ cách vách truyền đến, mà đó chính là tiếng phát ra từ Khấp Linh kiếm vật tùy thân của Vân Chỉ.

Suy đoán có lẽ Vân Chỉ đang giao đấu cùng người nào đó ngay bên cạnh, Mặc Kỳ Uyên không thể tiếp tục bình tĩnh, cũng không thèm để ý xem Vân Chỉ có nghe được hay không cứ thế lớn tiếng gọi thật to, vừa gọi to vừa bắt đầu mò mẫm trên những miếng thạch bích xem có cửa ra nào hay không.

Gọi hồi lâu mà phát hiện đối diện không hề đáp lại!

Đoán rằng Chỉ nhi có khả năng gặp nguy hiểm, mà hắn đứng ngay bên cạnh lại không thể hỗ trợ, đột nhiên Mặc Kỳ Uyên nhanh chóng vận khí, rút kiếm ra khỏi vỏ, hung hăng đánh đến bức tường khắc đá!

Mà ngay khi kiếm vừa vung đến tường khắc đá, đột nhiên, ánh sáng màu vàng trở nên rét lạnh, từng đợt mạnh mẽ bức Mặc Kỳ Uyên lui về phía sau, liên tục lùi lại mấy bước mới ổn định bước chân, giật mình nhìn về phía bức tường đá.

Mà ngay khi hắn nhìn đến, ánh sáng hiện ra, hiện tượng kỳ lạ cứ như vậy bắt đầu xảy ra!

Hình ảnh Phượng Hoàng khắc trên tường đá vốn khô khan, cố định thì thật sự trong nháy mắt biến thành hai thần thú rõ ràng ngay trước mắt, đi ra từ trên thạch bích, ánh sáng màu vàng tỏa ra càng thêm chói mắt, hoàn toàn không phải là ánh sáng đến từ nhân gian! Hai Phượng Hoàng Thần Thú bắt đầu bay lượn trong không trung rồi tạo ra những vòng lửa cháy sáng rực, nảy sinh những âm thanh chói tai như loài chim được giải phóng, âm thanh du dương mà bén nhọn ấy mà dường như lại vô cùng tuyệt mỹ, khiến cả động đá đều bắt đầu rung chuyển.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.