Sáng nay Mộ Dung Phong thức dậy sớm hơn mọi hôm. Nhìn thiên hạ ngủ say trong lòng mình, hắn thỏa mãn cười, cúi đầu hôn nhẹ lên cánh môi anh đào thơm mát. Huỳnh Hiểu cựa mình thức dậy, tầm mắt rơi vào một khuôn mặt tươi tỉnh như mèo trộm được cá của kẻ nào đó. Nàng nhận thấy bàn tay Mộ Dung Phong đang đặt ở eo mình lại nhớ tới hành vi đáng xấu hổ tối hôm qua, gương mặt bất giác nhuộm một màu phiếm hồng. Nàng đẩy Mộ Dung Phong ra, vội vã chạy xuống giường.
Mộ Dung Phong ngơ ngác nhìn Huỳnh Hiểu vội vã rời đi. Hắn không hiểu tại sao nàng lại phản ứng như thế. Bộ hắn giống quỷ lắm hả? Không đâu nha, hoàng huynh bảo hắn là đệ nhất mĩ nam Nhân quốc đó.
Huỳnh Hiểu về phòng, rửa mặt chải đầu xong, nàng tự nhốt mình trong đó. Trời ơi, hôm qua nàng đã làm gì thế này? Hôn trộm Mộ Dung Phong, còn ngủ lại phòng hắn nữa. Huỳnh Hiểu ôm lấy đầu, từ khi nào nàng biến thành sắc nữ đói khát như vậy? Oa, mặt mũi của nàng, trong sạch của nàng còn đâu.
Mộ Dung Phong bước vào phòng, phát hiện Huỳnh Hiểu đang ngồi ngây ngốc, vẻ mặt rất biểu cảm, lúc thì nhăn nhó, khi thì ngượng ngùng. Hắn bước tới ôm lấy nàng :
- Hiểu Hiểu, tỉ nghĩ gì mà chăm chú thế?
Huỳnh Hiểu nghe thấy giọng nói trầm ấm quen thuộc, nàng hơi hơi nhíu mày rồi quay mặt lại. Mộ Dung Phong giữ chặt lấy hông nàng rồi nhấc nàng ngồi lên đùi mình. Huỳnh Hiểu không kịp kháng cự chỉ a lên một tiếng rồi nằm trọn trong lòng của ai đó.
- Cậu làm gì đó?
- Thế này thích hơn.- Mộ Dung Phong điềm nhiên trả lời.
Huỳnh Hiểu nhìn cái bản mặt lưu manh của hắn chỉ muốn xông tới đánh cho vài cái. Mộ Dung Phong không thèm để ý đến dáng vẻ bất mãn của Huỳnh Hiểu, hắn tựa cằm vào hõm vai nàng, thấp giọng nói :
- Hiểu Hiểu, tỉ theo ta vào cung. Hoàng huynh đã giúp ta chuẩn bị giá y cho tỉ rồi. Tỉ tới coi một chút xem có hợp ý không.
Mùi xạ hương thơm nồng từ người hắn truyền đến làm nàng ngây ngẩn. Tóc của hắn cọ nhẹ vào má khiến nàng cảm thấy ngứa ngứa. Thanh âm êm ái vang bên tai cùng cảm giác ấm áp làm Huỳnh Hiểu có chút ngại ngùng. Nàng ừ một tiếng rất nhỏ, nghe như tiếng muỗi kêu. Trước đây, nàng coi Mộ Dung Phong như trẻ con mà đối đãi nên không hề có cảm giác này. Bây giờ nàng coi hắn là một người đàn ông trưởng thành, một nam nhân mà tương lai nàng có thể gửi gắm. Sau khi nói lời yêu thương với hắn, chỉ một chút đụng chạm nhẹ cũng khiến nàng đỏ mặt. Huỳnh Hiểu là thiếu nữ mới lớn lại đối diện với một mĩ nam ôn nhu như Mộ Dung Phong, nàng không có cách nào ngăn cản bản thân nổi lên tình ý với hắn. Nàng thích hắn, thích cách hắn yêu chiều dính lấy nàng, thích bộ dạng ngây thơ tham ăn của hắn, thích vẻ mặt hắn giận dỗi ghen tuông…
Huỳnh Hiểu tựa đầu vào ngực Mộ Dung Phong lắng nghe nhịp tim đều đặn của hắn. Nàng cũng phải công nhận một điều, tên ngốc này và lão huynh hắn làm việc rất có hiệu suất nha. Hôm qua mới dò hỏi nàng có muốn gả cho Mộ Dung Phong không, còn chưa biết nàng trả lời thế nào đã chuẩn bị xong giá y rồi. Nhỡ may nàng từ chối, bộ định đem giá y kia bỏ đi sao? Thật quá lãng phí.
***
Huỳnh Hiểu nhìn mấy hòm giá trang trước mặt mà hoa hết mắt mũi. Trời ạ, có cần nhiều đến vậy không? Nhìn đống châu báu trong rương, nàng thở dài một tiếng, xem ra tương lai nàng sẽ chết chìm trong bể tiền mất. Huỳnh Hiểu liếc nhìn lên trên, nàng thấy một kiện giá y hoa lệ đỏ thẫm trên giá gỗ. Nàng đưa tay vuốt ve bề mặt áo, chất vải thượng hạng mềm mịn, đường chỉ thêu vô cùng tinh xảo, tơ vàng lóng lánh. Nàng nâng khóe miệng lên thành một nụ cười, trong lòng vừa hạnh phúc vừa hoài nghi. Bên cạnh giá y là một chiếc khay đồng được trải một lớp vải đỏ đựng chiếc mũ phượng bằng vàng nạm ngọc thạch và đá quý.
Huỳnh Hiểu bỗng giật mình thoát khỏi suy tư. Nàng xoay người, nhận ra chủ nhân của thanh âm kia là Mộ Dung Phong.
- Rất hoa lệ.-Huỳnh Hiểu chậm rãi đáp lại.
- Tỉ thích là được rồi.- Mộ Dung Phong ôn hòa nói.
Hắn từ từ tiến về phía nàng, đồng tử đen láy đem toàn bộ bóng hình nàng thu vào trong mắt. Hắn nhìn nàng đầy nhu tình :
- Hiểu Hiểu, tỉ mặc lên sẽ rất đẹp.
Huỳnh Hiểu e lệ cúi đầu, bàn tay nhỏ bé vân vê vạt áo. Nghe lời nói ngọt ngào như thế, thiếu nữ nào chẳng hạnh phúc chứ. Mộ Dung Phong nắm lấy hai vai nàng, ép nàng phải ngẩng mặt lên nhìn hắn. Hắn áp sát mặt nàng :
- Tỉ chỉ có thể mặc xinh đẹp cho ta ngắm thôi. Biết chưa?
Thanh âm đó cứ luẩn quẩn vang bên tai nàng. Hơi thở ấm nóng của hắn phả vào mặt nàng khiến sắc mặt nàng bỗng đỏ hồng lên. Huỳnh Hiểu khẽ gật đầu, nàng biết Mộ Dung Phong có tính chiếm hữu rất cao, hắn tuyệt đối không chia sẻ thứ mình thích với bất kì ai, tất nhiên là ngoại trừ nàng.
Mộ Dung Phong nhìn biểu hiện của nàng, hắn hài lòng hôn lên trán nàng, sủng nịnh nói :